9. Hôn 1 cái ôm 1 cái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng bệnh.

Charlotte đối với việc Marima đến thăm có hơi bất ngờ, nàng kéo cái ghế bên cạnh ra: "Sao cô giáo lại biết em đang ở đây vậy ạ?"  

Tina vừa nghe Charlotte xưng cô giáo, lập tức linh hoạt mượn cớ ra ngoài mua hoa quả, như một làn khói chạy mất.

Marima ngồi xuống, cười với nàng: "Bạn của tôi trùng hợp là bác sĩ phụ trách bệnh tình cho em, hôm nay giúp hắn giao đồ lại tình cờ nghe được em nhập viện, tôi liền tới đây xem một chút. Chuyện của ngày hôm trước... tôi luôn muốn nói xin lỗi với em, là tôi dẫn em tới quán bar, kết quả lại làm cho người khác dẫn em đi..." 

Charlotte vung tay: "Không sao ạ, vốn cũng là người em quen."  

Marima quay đầu đi chỗ khác, cầm ly nước trên tủ đầu giường, tay cầm lấy, ra vẻ thản nhiên hỏi: "Em... Có phải thích cô ấy không?" 

Dù sao khi uống say, nàng vẫn theo bản năng đến gần nữ nhân kia chứ không phải mình.

Charlotte hơi sửng sốt, vội vàng muốn che giấu.

Nhưng lời vừa đến môi, cũng không nói ra.

Nàng không nhịn được cười khổ, chính mình lúc nào cũng như thế, đối với người ngoài có thái độ che giấu, kiếp trước nhất định đã tổn thương Engfa rất nhiều rất nhiều lần.

"Đúng, em yêu chị ấy." 

Lần này, nàng thử dùng thái độ bình thản đem mấy chữ này nói ra.

Sau khi nói xong, lại cảm giác trong lòng thư thái, đồng thời có một loại cảm giác cào xé đi kèm.

Hóa ra khi công khai người mình yêu, dù da mặt có dày tới đâu, ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.

Ầm- 

Mới vừa cầm chắc ly nước, lại rơi xuống tủ đầu giường, tạo ra một tiếng động không hề nhỏ.

Charlotte vội vã ngồi dậy, tìm một chiếc khăn lông đưa qua.

Marima lấy khăn lau nước, ngón tay và lông mi đều đang run rẩy.

Nàng lau xong, khó chịu hỏi lại: "Giống như lúc trước em yêu tôi sao?" 

Charlotte trầm tư suy nghĩ, khóe môi không tự chủ nổi lên một vệt cong.

"Nói như thế nào nhỉ... Năm đó yêu thích cô giáo, chỉ là tình cảm đơn thuần, nhưng đối với chị ấy, lại là..." 

Nàng mím mím môi, ánh mắt ngưng đọng ở chỗ Engfa từng ngồi.

Im lặng, rồi lại lẩm bẩm: 

"Có một loại người, khi bản thân gặp gỡ họ lần đầu tiên liền biết rằng, hai người không phải chỉ là bạn đường. Dẫu biết có rất nhiều cách trở và rào cản, dù thời gian cứ tiếp tục trôi đi, hai người vẫn rất khó có kết quả, nhưng mà... vẫn muốn tùy hứng cùng người ấy đi một đoạn, lại đi một đoạn..." 

"Vì người, trở thành kẻ địch của ba ruột và chị gái cũng không sao, ký kết hợp đồng không có phẩm giá tôn nghiêm cũng không sao. Sau này có lẽ còn rất nhiều chuyện phải làm, dẫu cho chuyện đó không có nguyên tắc đến thế nào đi chăng nữa, bản thân hết thảy đều vì người mà tình nguyện." 

Charlotte mỉm cười, nhìn về phía Marima: "Cô giáo, em đối với chị ấy, là yêu thích như vậy." 

Marima cắn răng, ngón tay đơn độc bấu víu ga giường, lại hỏi: "Vậy hai người hiện tại đang ở bên nhau sao?" 

Nghe tới câu này, đuôi mắt Charlotte hơi rũ xuống, đáy mắt không rõ có một tia ảm đạm.

"Không có. Em luôn cảm giác được... giống như... chị ấy không còn yêu em nữa." 

Từ lúc sốt cao trốn đi ngày ấy, bản thân đứng ở đường lớn bị gió thổi suốt mấy tiếng đồng hồ, cô cũng không tới đón.

Thời hạn năm năm đánh mất tự do, hợp đồng thân thể, cô không để ý tới suy nghĩ bắt nàng phải ký.

Tối hôm qua đổ bệnh, cũng không lập tức đến thăm chính mình.

Chân chính yêu một người, sẽ làm những việc như thế sao? 

Nàng lại suy tư xa xăm.

Vì vậy khi tán gẫu cùng Marima cũng hết sức phân tâm, không lâu sau Marima biết nàng không có tập trung, biết nếu tiếp tục nói chuyện cũng không có ý nghĩa, thế là chủ động đứng dậy nói lời chào tạm biệt.

Lúc đi, Marima nhìn chằm chằm vào Charlotte, nhỏ nhẹ buông lời: "Hai người vẫn chưa chính thức quay lại, vậy tôi vẫn còn có cơ hội đúng không?" 

Charlotte hoảng hốt, không nghe rõ: "Cái gì cơ?"  

Marima chỉ cười xòa, nói "Không có gì", liền đi rồi.

Nàng đi không bao lâu, Tina mang theo hoa quả vừa mua được trở về, điện thoại trên tay hiển thị màn hình xanh trắng của WeChat.

Thấy Charlotte, nàng cũng không để ý quá nhiều Marima, trực tiếp thông báo cho nàng: "Waraha tổng nói chị ấy không trở lại." 

Charlotte lại bật ngồi dậy: "Tại sao? Không phải lúc nãy bảo chỉ đi nửa tiếng thôi sao?"  

Tina lắc đầu một cái: "Tôi cũng không rõ lắm."  

Charlotte há miệng, muốn nói lại thôi.

Ánh mắt của nàng lần thứ hai rơi vào chỗ Engfa từng ngồi qua.

****

Tại một bệnh viện khác trong thành phố.

Waraha lão gia chầm chậm ăn táo, tay lướt tin tức mới trong điện thoại.

Engfa ngồi ở chiếc ghế kế bên, yên tĩnh gọt một quả táo khác.

Ông đang xem điện thoại bỗng nhiên nở nụ cười: "Trên báo nói, Giám đốc tài chính của nhà họ Austin bị một nhân viên nặc danh báo cáo, hiện tại đang bị điều tra bởi người của cục thuế, mọi hoạt động kinh doanh hiện giờ đều bị đình chỉ, kế hoạch công khai vào tháng tới bị hoãn vô hạn, Tổng Giám đốc Chompo cũng đang tiếp nhận điều tra." 

Ông tháo kính ra, xoa xoa sống mũi: "Kẻ báo cáo nặc danh kia, là người bên con sao?" 

Engfa không lên tiếng, chỉ đem vỏ táo ném vào thùng rác, ngón trỏ đeo nhẫn ngọc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của đèn treo.

Ông nội thở dài: "Đụng chạm tới danh tiếng người khác, Chompo bị ăn một cú không nhỏ. Con bé này, tự nhiên không có gì làm lại đi bẫy người ta?" 

Engfa mặt không gợn sóng: "Cô ta không để người của con dễ chịu, con cũng không cho phép cô ta dễ chịu." 

Ông không rõ: "Có ý gì?"  

Engfa trầm mặc chốc lát: "Mấy ngày trước, cô ta biến Charlotte từ phát sốt trở thành viêm phổi."  

Ông lão bỗng nhiên tỉnh ngộ, gật gù: "Ồ- hóa ra là xả giận cho Tiểu Char." 

Engfa rũ mắt, ngữ khí nhẹ như gió: "Chẳng bằng nói, là trút giận cho con." 

"Tại sao lại nói thế?" 

Khóe môi cô tựa cười nhưng không cười, giống như tự giễu hơn: "Rõ ràng là em ấy bị bắt nạt, bây giờ tức giận... hình như chỉ có một mình con." 

Ông nội hòa ái vỗ vỗ mu bàn tay cô.

Bàn tay của ông to lớn, bao bọc lấy đôi tay đang gắt gao siết chặt của Engfa.

Tiếng 'tùng tùng' từ ngoài cửa vang lên, giọng nói của Tina từ bên ngoài truyền vào.

"Waraha tổng?" 

Ông cháu hai người cũng không tiếp tục tán gẫu, Engfa thả đồ trong tay xuống, đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, lại bất ngờ thấy một người đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây.

Tóc dài hơi xoăn, ánh mắt ủ rũ, trên tay còn đeo băng dán và kim tiêm, nối với dây truyền nước.

Engfa nhìn Charlotte hai giây, đuôi lông mày hơi nhướng lại, cố tỏ ra không có chuyện gì.

Khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh, nhưng âm thanh lại đè thấp, gặng hỏi: "Em đến đây làm gì?" 

Khuôn mặt tươi cười của Charlotte có thêm vẻ lúng túng: "Em... Em không nên đến đây tìm chị à?" 

Waraha lão gia từ trên giường bệnh ngồi dậy nhìn ra ngoài, thấy rõ người tới là ai, mặt mày liền hồng hào chào đón: "Ôi, cháu dâu ông đến rồi! Nhanh nhanh nhanh, mau chóng vào trong!" 

Engfa không nói nhiều, chỉ đưa ra một câu lệnh: "Diễn tốt một chút." 

Dứt lời, cô xoay người lại, chủ động bắt lấy đôi tay của Charlotte, đan chặt vào nhau.

Trái tim của Charlotte hơi run rẩy, nàng nhìn năm ngón tay của cô phủ lên bàn tay mình, mỗi một đốt ngón tay đều như dây leo mang theo tia ấm, lấp kín đi khe hở, chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng.

Khi cô nắm tay nàng, lúc nào cũng mang theo vẻ ôn nhu quen thuộc.

Đi tới một bên giường bệnh, ông nội đem tay của Charlotte từ Engfa lấy ra, đôi tay già nua của ông khẽ khàng vuốt nhẹ, cảm thán mà cười: "Tốt lắm, tốt lắm, nhiều năm như vậy, cuối cùng con cũng trở về rồi." 

Charlotte nghe xong, trong lòng cảm thấy hổ thẹn: "Ông nội, con..." 

Nàng muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể thốt ra từ nào, tất cả đều bị ông thu vào mắt, ông cũng không ép hỏi nhiều, chỉ hỏi nàng chuyện của những năm qua, thân mật như thể coi nàng là cháu gái ruột của mình.

Trò chuyện một lúc, ông hỏi nàng: "Engfa đối với con có giống như trước đây không?" 

Charlotte gật đầu: "Được ạ, rất tốt." 

Ông vỗ vỗ tay nàng: "Tốt nhất là như vậy. Con nhìn xem chúng ta nói chuyện lâu như thế, nó chỉ ngồi bên cạnh không nói lời nào, cũng không quan tâm con." 

Engfa nghe ông nội của mình ngầm nhắc nhở, liền đi tới đứng bên cạnh Charlotte: "Ông nội, đừng quá nhạy cảm, tình cảm của của tụi con rất tốt." 

Waraha lão như thể không tin: "Thật sao? Ông già rồi nhưng không lú lẫn nha, ông nhớ được hai đứa trước đây ở bên nhau là như thế nào, hiện tại lại thật lạ lẫm." 

Engfa cười nhạt: "Chuyện thân mật không thể ở trước mặt người lớn mà làm."  

Ông dùng ngón trỏ đẩy gọng kính trên mũi, híp mắt lại cười: "Con nói chính là chuyện hôn một cái, ôm một cái sao? Ông cũng không phải loại gia trưởng, muốn hôn thì hôn, bản thân ông biết tự giác nhắm mắt, hừ." 

Nụ cười nhạt nhòa trên khuôn mặt Engfa vụt tắt.

Ông cười ha ha: "Được rồi được rồi, không chọc hai đứa nữa, thế hệ trẻ bây giờ toàn da mặt mỏng." Ông tháo kính lão ra, xoa xoa thái dương, trong miệng lẩm bẩm: "Aiz, kẻ già rồi đúng là phiền phức, đột nhiên lại đói bụng." 

Engfa đứng dậy: "Con đi mua bữa tối cho ông." 

Ông nội ừ một tiếng, híp con ngươi lại nhìn về phía Charlotte: "Char cũng đi cùng chứ?"  

Charlotte vội gật đầu, theo Engfa bước ra cửa.

Hai người đi rồi, Tina một bên ngồi xuống, cười hì hì nhìn lão gia nhà mình: "Lão gia, con lột quýt cho ông ăn nha." 

Nàng vừa lột, điện thoại đặt bên người bỗng nhiên nhảy ra một cái thông báo, nàng liếc mắt một cái, phát hiện là tin nhắc nhở cảnh báo, nửa giờ sau sẽ có mưa lớn.

Tina đen mặt, thả xuống quả quýt lột dở: "Hỏng bét, phải mau chóng đưa ô cho Waraha tổng!" 

Lão gia chậm rãi giơ tay ngăn cản nàng. 

"Không cần." 

Tina nhìn sắc mặt nhàn nhã của ông, hoảng hốt: "Lão gia, đừng nói là vì ông biết lát nữa sẽ có mưa lớn, nên ông mới gọi Waraha tổng và Nhị tiểu thư ra ngoài cùng nhau..." 

Ông mỉm cười không nói lời nào, mười ngón tay đan vào nhau, ông nhìn về phía mây đen dày đặc trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Hy vọng cơn mưa này sẽ khiến con người ta làm lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro