17. Thổ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Engfa mê man tỉnh dậy. Cô đang khá chóng mặt, có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc. Cô sợ hãi bật dậy khi nhớ ra rằng mình đã ở chỗ Fu Xinbo tối qua. Nhìn xung quanh, cảnh tượng thật quen thuộc. Đây là phòng cô mà. Cô cố gắng nhớ lại, chỉ nhớ được tới lúc mình ngất trên bàn.. và... À, cô nhớ rồi, lúc sau đó, dù không nhớ chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô chắc chắn rằng mình đã ngã vào vòng tay của một người nào đó. Cảm giác ấy thật thoải mái, và người đó, hẳn chỉ có thể là Charlotte mặt lạnh đáng ghét. Chưa dứt khỏi ý nghĩ, cánh cửa phòng ngủ bật mở. Thân ảnh trắng trắng thích mặc đồ đen ấy xuất hiện.+

" Chị dậy rồi sao ? "

Cô im lặng, nhìn Charlotte bước đến với đĩa đồ ăn trên tay.

" Thấy trong người sao rồi ? "

Engfa vẫn im lặng, nhìn Charlotte không dứt. Nàng thấy lạ, liền đặt đĩa thức ăn xuống bàn cạnh giường, đưa tay sờ lên mặt cô.

" Chị không khoẻ à ? "

Đột nhiên cô đánh nàng. Kéo tay nàng đang đặt trên mặt cô xuống. Đánh mạnh liên tục vào người cô mà hét lớn.

" Tại sao lúc nào cũng tới đúng lúc ? Tại sao lúc nào cũng muốn làm người hùng ? Tại sao lại đối xử tốt với tôi như thế.. ? Tại sao...lại khiến tôi rung động.. ? Tại sao.. lại khiến tôi không thể ngừng yêu cô..! "

Bị cô đánh liên tục như thế, Charlotte không khỏi cảm thấy đau. Cô tuôn một tràng, rồi chốt lại như vậy, lại không khỏi khiến nàng bất ngờ. Charlotte trợn mắt nhìn cô. Engfa mới nói cái gì vậy, không phải là do thuốc có tác dụng gây thần kinh chứ ?

" Chị...mới nói cái gì ? "

Cô ngước lên hằm hằm nhìn nàng nhưng lại cứ như sắp khóc đến nơi. Tại sao lại điếc đúng lúc như vậy ? Cô nhớ mình mới hét to lắm mà? Cô chần chừ một lúc rồi quyết định tuôn ra hết.

" Tôi yêu cô đấy, nghe rõ chưa ? Tôi biết cô vẫn còn đang nhớ thương cô gái nào đó trong quá khứ..! Tôi đã muốn không có cảm xúc với cô nữa, nhưng tại cô.. tại cô cứ.. hhmmm"

Cô chưa kịp hoàn thiện câu nói, Charlotte đã tiến tới chặn miệng cô lại bằng đôi môi của mình. Ban đầu cô còn giãy lên đành đạch, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn để cho nàng làm gì thì làm. Charlotte hôn cô thật lâu, cho tới khi cả hai không thể thở được nữa mới rời ra. Engfa được thả ra liền nhanh chóng hớp từng ngụm không khí, mặt vì thiếu oxi mà đỏ ửng lên.

" Không cho phép chị không có cảm xúc với em. "

" Cô... "

" Còn cãi là em sẽ hôn tiếp. "

Cô tịt ngóm. Lúc này dù đã đầy đủ oxi nhưng mặt cô vẫn chưa hết đỏ. Charlotte nhìn sâu vào đôi mắt cô. Đôi mắt đang tràn ngập sự ngượng ngùng và khó hiểu. Nàng cười nhẹ, vuốt ve mái tóc cô, dùng giọng ôn nhu nhất mà nói với nàng.

" Biết tại sao không ? "

Cô lắc lắc đầu, mặt ngây ngô như một đứa trẻ.

" Vì em cũng yêu chị, Engfa Waraha. "

Engfa bất động vài giây để kịp load tình hình. Cô là mới bị Charlotte cướp đi nụ hôn đầu đời, và sau đó thì cô ấy nói cũng yêu cô. Trời ơi, cô đang ở đâu đây ? Cô là ai? Cô không còn biết gì hết nữa. Cô chỉ biết rằng trước mặt nàng là Charlotte Austin, và nàng đang nói yêu cô.

Charlotte một lần nữa tiến đến gần cô, rất sẵn sàng cướp đi nụ hôn thứ hai của cô. Và lần này thì Engfa không còn giãy lên nữa. Cô phó mặc bản thân cho nàng. Hai đôi môi chạm nhau, chúng hoà vào nhau như thể được tạo ra là để dành cho nhau vậy.

----------

Giờ thì cô đang ngồi gọn trong lòng Charlotte mà ăn sáng. Không khí hạnh phúc bao trùm cả căn phòng.

" Cái này là em tự làm hả ? "

" Thế chẳng nhẽ em nhờ bác hàng xóm sang rán trứng "

Cô vui vẻ đưa tay lên béo má Charlotte. Nàng cũng để yên cho cô làm. Hai người cứ tình tình tứ tứ như vậy và cuối cùng là đi tong cả buổi sáng. Cô sực nhớ ra hôm nay nàng có lịch đi thu âm bài hát mới. Còn vài tiếng nữa mới đến giờ phải đi. Engfa lười biếng dựa vào Charlotte. Nàng ôm cô vào lòng mà thủ thỉ.

" Sao vậy ? "

" Lát nữa phải đi thu bài hát mới. Chị không muốn đi. "

" Nằm nhiều sẽ thành con heo. "

Cô đè mạnh vào người Charlotte. Thật cáu. Yêu hay không yêu thì vẫn không bỏ được cái tật đáng ghét. Ai mà muốn nằm chứ, chỉ là không muốn ra khỏi vòng tay ấy thôi. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, Charlotte rút điện thoại gọi cho một người.

" Alo ?"

" Eunjung, chị đã làm xong việc tôi bảo chưa ? "

" Về cái video, chị đã tìm được bản gốc và thấy rõ hành vi quấy rối của Fu Xinbo. Với tưng đó chứng cứ, hắn đã đủ để lên trang nhất mặt báo và bị bắt giam rồi. Chỉ là em muốn như thế nào thôi. "

" Chị có thể giữ lại cái video đó, còn về việc bắt giam thì để xem Fu Xinbo thái độ như thế nào đã. Trước hết cứ làm bài báo đi. "

" Được rồi . "

Charlotte cúp máy. Engfa tò mò nhìn nàng. Ai vừa gọi điện mà chị chị em em vậy ? Xong còn nhắc Fu Xinbo nữa. Giờ cứ nhắc tới tên hắn là cô dị ứng, trong lòng ghê tởm hắn vô cùng.

" Đó là Hahm Eunjung, cùng học với em ở trường đào tạo võ thuật. Giờ đang là thanh tra sở cảnh sát Bangkok.. Cô ấy sẽ giúp mình giải quyết vụ Fu Xinbo. Chị cứ yên tâm ở cạnh em là được rồi. "

Cô nghe xong thì lòng không hẹn mà dâng lên một cỗ ấm áp. Quay đầu lại đối diện với Charlotte. Cô nhìn nàng thật lâu.

" Charlotte... "

" Hm ? "

" Chị yêu em ! "

Charlotte cười nhẹ, một tay ôm Engfa, một tay đặt lên má cô.

" Em cũng yêu chị. "

Cả hai trao cho nhau nụ hôn một lần nữa. Và Charlotte nhận ra, hình như cô nghiện môi cô mất rồi, cứ thế này chắc sẽ phải đè cô ra mà hôn suốt ngày mất....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro