8. Nhận ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Charlotte nãy giờ yên lặng quan sát, tên này rõ là có nét rất quen thuộc. Nhưng không phải là do hắn là người nổi tiếng, quen thuộc ở đây là... Hm, cô cũng không biết tả làm sao, nhưng ấn tượng đầu của cô về hắn là không hề tốt. Cô đang chìm xong suy nghĩ nên không biết hắn huyên thuyên cái gì, chỉ chợt thấy tay hắn đặt lên tay Engfa. Tim cô bỗng dưng có điều gì đó không đúng, khó chịu quá. Rồi hắn đanh mắt lại.

" Engfa , anh yêu em, cho anh được đến với em nhé. "

Tay cô cuộn thành nắm đấm rồi, chỉ cần hắn mở mồm thêm câu nữa, là cô sẽ không nhịn nữa mà đấm hắn mất. Nhìn vẻ mặt hắn khi nói câu đó, Charlotte chỉ thấy toàn là giả tạo, chân thành là không hề có.

Engfa lúc này vô cùng bất ngờ. Nàng nhanh chóng rụt tay lại. Hành động đó đã làm ai đó yên tâm hơn, yên tâm cái gì thì người đó cũng không biết. Charlotte bàn tay nắm chặt giờ cũng đã thả lỏng, Engfa rụt tay lại, Engfa rụt tay lại, Engfa rụt- tay- lại!!! Điều quan trọng phải nhắc ba lần. Dù đang ngồi yên, mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng Charlotte lại đang mở hội.

" Anh nói gì vậy ? "

Cô bất ngờ nhưng cũng không quên việc đang xảy ra. Trước giờ, cô vô cùng quý Fu Xinbo, vì anh khá tốt. Từ khi mới debut cô đã gặp anh, và anh cũng giúp cô rất nhiều trong những bước đầu tiên. Nhưng dù tốt đến mấy, thì nàng cao nhất cũng chỉ coi Fuxinbo như một người anh, không hơn không kém.

" Anh yêu em "

Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô, dù biết mọi việc có vẻ đang đi theo hướng không khả quan lắm.

" Em không biết có phải anh đang đùa không, nhưng em trước giờ chỉ coi anh như anh trai.."

" Không sao, anh có thể đợi. "

" Vậy là thật ? "

" Anh rất nghiêm túc trong việc tình cảm "

Cô thở dài, việc này khiến cô khó xử. Nhưng khó xử, cũng không có nghĩa là cô sẽ không suy nghĩ mà chấp nhận, cô sẽ không đến với người mà nàng không yêu.

" Em xin lỗi, nhưng có lẽ.. "

Nàng chưa nói hết, anh đã ngắt lời

" Em cứ suy nghĩ, nhưng anh sẽ không bỏ cuộc đâu. "

" Anh gọi em ra đây gấp là vì chuyện này hả ? "

" Ừm, anh đã suy nghĩ rất kĩ khi ở bên Trung Quốc. Anh đang trong đợt nghỉ phép, cũng quá lâu không gặp em, anh thực sự nhớ em nên mới bay ra đây gấp vậy. Anh nghĩ mình nên nói điều này ra sớm vì anh không thể giữ lại trong lòng nữa rồi. "

Cô xoa xoa thái dương. Chắc cô nên đi về. Cô chạm tay lên tay Charlotte đang đặt ở dưới, gõ gõ. Nàng hiểu ý, liền đứng dậy

" Em xin phép về trước. Cám ơn anh "

Cô ra khỏi quán cafe, có nàng đi ngay theo sau. Mở cửa xe cho cô rồi cũng tự mình vào xe, Charlotte thấy cô vẫn im lặng như đang suy nghĩ. Đừng nói là suy nghĩ về việc đồng ý nhé. Nàng cảm thấy không vui, nhưng cũng chả có tư cách gì để tỏ thái độ, nên là lại mặt lạnh.

" Charlotte "

" Hm? "

" Cô biết nơi nào dễ thở không ? "

" Có "

" Đưa tôi tới đó đi "

Charlotte gật đầu. Không biết cô đang nghĩ gì, nàng chỉ biết, cô cần sự thoải mái lúc này. Ngồi cạnh hắn, có cái thứ gì đó cứ 'thum thủm', không ngửi nổi. Cô không nói, nàng cũng muốn đưa cô đi đâu đó cho đỡ ám mùi.

----------

Nàng đưa cô tới một ngọn đồi, mất tầm khoảng nửa tiếng để đến đó. Họ để xe ở dưới và đi bộ lên trên. Engfa đang đi guốc, mà giờ còn phải đi lên dốc, việc này hẳn là khó khăn. Vừa nhắc xong, cô đã trẹo một phát, không có Charlotte bên cạnh là đã sõng soài ra đất rồi. Đỡ cô vào ghế đá gần đó, Charlotte cẩn thận xem xét.

" Chân chị không đi được tiếp đâu. "

Cô chán nản, làm sao cô có thể bất cẩn như vậy. Biết vậy đã sớm bỏ guốc ra. Không hiểu vì lý do gì, nhưng cô rất muốn lên đỉnh ngọn đồi này. Charlotte nhìn cô, cô biết mình phải làm gì rồi. Cho ra đằng trước sẽ khó đi, thôi cho ra đằng sau vậy. Đưa lưng mình về phía cô, nàng không nói gì, chỉ nhìn cô một cái. Cô hiểu Charlotte định làm gì, chính cô.. cũng muốn, nhưng đâu phải cứ muốn là được. Engfa cứ đưa tay ra rồi lại rụt về, cô cũng biết ngại chứ ! Không thể chịu nổi sự lâu la của cô, cô buộc phải lên tiếng.

" Chị không lên, tôi liền về xe và bỏ chị ở lại "

Cô bĩu môi, lườm nàng một cái dù cô đang quay lưng lại. Hai tay đưa lên ôm cổ Charlotte , nàng quắp cô lên một cách nhẹ nhàng. Cô giấu khuôn mặt đang đỏ lựng của mình phía sau lưng nàng, ở khu vực này, thực thoải mái. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm và hương thơm của nàng cùng một lúc. Nó khiến nàng cảm thấy yên bình lắm.

" Tôi.. nặng không ? "

" Đủ để khiến tôi đau lưng "

Cô cáu. Cái con người này rất biết cách đánh tụt cảm xúc của cô. Engfa giãy giụa, cô không cần yên bình hay ấm áp gì nữa, xuống !

" Ở yên đấy đi "

" Không "

" Chị giãy, cái thứ đó làm phiền lưng tôi. "

Mất vài phút để cô hiểu ra ý tứ trong câu nói ấy. Và sau vài phút đó, Engfa ngưng giãy ngay lập tức, mặt liền không hẹn mà xuất hiện những áng mây hồng hồng, không ngờ Charlotte còn nói ra được cả điều đó. Đáng sợ quá.

Không lâu sau thì cả hai đã lên đến đỉnh. Charlotte bước đến trước một cái ghế đá, cẩn thận đặt cô ngồi xuống. Lúc này mới quỳ xuống kiểm tra lại chân cô. Động tác bao nhẹ nhàng, khiến cô lần nữa rung động. Cô hiểu rồi, có lẽ lí do cô không chấp nhận Fuxinbo không phải vì cô chỉ coi anh ta như là anh trai, mà là vì con người đang ở trước mặt cô đây.

Engfa Waraha , cô đã thích nàng mất rồi.

Chợt.

" Ahhhhhhhhhh !!!!!!!!!!!! "

" Cô làm cái quỷ gì vậy ??? "

" Bẻ chân "

Câu trả lời thật ngắn gọn với khuôn mặt tỉnh bơ, Charlotte đã lần nữa thành công trong việc đánh tụt cảm xúc của cô. Xong xuôi, nàng ngồi lên ghế đá cạnh cô. Chỉ yên lặng như vậy, ngắm ánh mặt trời buổi sáng len lỏi qua tán cây trên đầu. Charlotte lúc nào cũng thế, khiến cô cáu nhưng rồi sau khi cáu là lại chẳng thể giận lâu được.

Hoá ra, đây chính là cảm giác thích một người sao ?

Quả nhiên, Charlotte nói đúng, lên trên này thật dễ thở, cảm giác thoải mái vô cùng. Màu xanh của cỏ cây, kết hợp với ánh vàng của tia nắng, mọi thứ hợp lại với nhau một cách vô cùng hài hoà. Và khi thoải mái con người thường vô thức mà thốt ra những thứ thầm kín trong lòng mình.

" Charlotte này "

" Hm ? "

" Tôi... "

.

.

.

" gakkeum nan honja sumjugyeo

neoui dwie seoseo

jakku honjasmareul hagon hae

tto hangeoreum deo mulleona ne maeumsoge

jeomjeom meoreojyeoman gagon hae"

Và bóng đèn, thì cũng thường rất hay xuất hiện đúng lúc.

" ba ? "

.....

" Hả ?? Con tới chỗ ba ngay ! "

Nàng cúp máy, vẻ mặt vẫn hốt hoảng.

" Chuyện gì vậy ? "

"...Tin tôi và Fuxinbo hẹn hò..đang được đăng tải đầy trên mạng rồi "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro