Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mau tìm coi bọn nó đâu, tao mới thấy tụi nó chạy vào đây"

Charlotte và Engfa nín thở khi nghe tiếng đạp cửa của mấy buồng bên cạnh
Do buồng nhỏ mà hai người lại cùng vào nên hai người phải đứng sát rạt nhau, cả hai có thể cảm nhận rõ hơi thở của đối phương đang phả ra.
Charlotte cảm thấy hai má nóng bừng, còn Engfa thì nhìn vào đôi môi của Charlotte mà tim đập thình thịch.

"Mở cửa hết coi tụi nó có trong đó không"

Engfa suy nghĩ tìm cách. Trong đầu chợt lóe lên một cách mà chắc chắn là cô sẽ bị Charlotte cho ăn đập thảm hại

"Xin lỗi cô"

"Hả"

Charlotte còn đang ngơ ngác thì Engfa cúi xuống hôn lên môi Charlotte, tay cũng mở luôn chốt cửa. Chủ ý của Engfa là để bọn kia mở được cửa và nhìn thấy.
Quả nhiên bọn kia vừa xô cửa vào thì đập vào mắt là bóng lưng của Engfa

"Thôi, chuyện riêng tư của bọn họ. Đi" cả đám của Đầu bự bỏ đi

Đầu bự bỏ đi rồi nhưng cả hai người kia cũng không có dấu hiệu ngừng lại nụ hôn. Charlotte cũng đang vòng tay đáp trả lại nụ hôn.
Buông ra khi đã cạn khí trong buồng phổi, cả hai đều đỏ bừng cả mặt. Engfa vội tung cửa chạy ra ngoài

"Trời ơi, Engfa à, mày đã làm cái quái gì vậy chứ"

Engfa còn đang cắn rứt lương tâm thì Charlotte ngượng ngùng đi ra ngoài. Cả hai nhìn nhau ngượng ngùng

"Tôi..tôi...xin..lỗi.. cô muốn đánh, muốn chửi gì cũng được hết" Engfa cúi đầu nhận lỗi, chấp nhận bị Charlotte đánh
Charlotte chỉ đứng yên mà không làm gì cả, Engfa liền ngẩn lên nhìn

"Nhìn cái gì?" Charlotte vì ngượng mà gắt lên, chính cô cũng chủ động đáp trả nụ hôn lúc nãy mà.

"À..không...không gì hết"

"Đi về" Charlotte quay lưng đi,

"Ngượng chết mất. Ahhhhhh. Sau này làm sao mà đối mặt với cô ta đây"

Charlotte đang vừa đi vừa tự trách. Rõ ràng cô không còn ghét Engfa nữa, bình thường nếu Engfa mà có những hành động quá đáng là cô cho ăn đập rồi, còn đằng này...haizzzzz, vòng tay qua cổ của người ta đáp trả nhiệt tình.
Engfa về nhà mà cứ như người mất hồn

"Môi của cô ấy...ngọt quá" Engfa sờ môi mình mà cười như bị tự kỉ.
Tối đó đi ngủ mà cứ chốc chốc Engfa lại sờ môi rồi cười như điên dại.

--------------------------------

Sáng hôm sau Engfa tới sở cảnh sát để tìm Charlotte

"Anh cảnh sát ơi. Cho tôi hỏi cái này"

"Cô cứ nói đi"

"À, hôm nay thượng tá Austin có đến sở làm việc không vậy?"

"À không, hôm nay nghe nói thượng tá xin nghỉ một hôm"

"À, tôi cảm ơn"

Engfa lái xe đến nhà của Charlotte

*Ting..ting*

"Ai vậy?"

"Là tôi..Engfa đây" Engfa ngập ngừng nói

Ở trong nhà Charlotte vừa nghe giọng của Engfa thì tim đập liên hồi

"Sao lại đến đây chứ. Chuyện hôm qua....trời ơi, cái người này không biết người ta ngượng hay sao chứ"

Mở cửa cho Engfa vào nhà, Charlotte ngồi xuống ghế

"Đến đây làm gì?"

"À thì...sao hôm nay cô không đi làm?"

"Kệ tôi, thích thì đi làm không thích thì nghỉ"

"Làm việc kiểu cô coi chừng có ngày bị đuổi việc đó" Engfa không bỏ được cái tật châm chọc Charlotte

"Cái người này.." Charlotte vừa dứt câu thì giơ chân mà đạp Engfa một cái

"Ahhhh..cô đúng là độc ác"

"Ai bảo cô qua đây chi rồi nói"

"Muốn qua xin lỗi cô chuyện hôm qua mà cô đối xử với tôi như vậy" Engfa xoa xoa cái mông vừa mới tiếp đất

Nhắc lại chuyện hôm qua làm Charlotte lại ngượng, vừa bực Engfa lại vừa đang ngượng nên Charlotte thẳng tay lao vào đánh Engfa

"Còn dám nhắc chuyện hôm qua. Cho cô chết" Charlotte vật Engfa ra sàn mà ngắc nhéo

"Ahh.. cô tha..ặc...cho tôi...ahhhh"

"Cho cô chết, dám cưỡng hôn tôi à" Charlotte đổ mọi tội lỗi lên đầu của Engfa

"Ahhhh....ặc ặc"

Bà Austin vừa đi chợ về, mở cửa đã thấy cảnh tượng Engfa đang bị Charlotte đè ra mà đánh

"Này này, hai đứa có gì từ từ mà nói. Char à thả Engfa ra đi, con bé sắp chết rồi kìa" bà Austin cố tách Charlotte với Engfa ra
Engfa thoát được liền nấp sau lưng của bà Austin mà thở, Charlotte hậm hựt liếc Engfa một cái rồi bỏ đi vào phòng

"Con làm gì mà con bé tức giận vậy?"

"Dạ..." Engfa gãi đầu cười ngố

"Thôi, đã tới rồi đây rồi thì ở lại ăn cơm với cô"

"Dạ"

Đến giờ ăn cơm, Charlotte bước ra bàn ăn đã thấy Engfa ngồi đó

"Còn chưa về nữa hả?" Charlotte trừng mắt nhìn Engfa

"Mẹ cô bảo ở lại ăn cơm chứ bộ"

"Mẹ bảo nó ở lại ăn cơm đó. Suốt ngày ăn hiếp nó" bà Austin từ bếp bước ra

"Làm gì có hả mẹ. Tại cô ta chọc con tức không đó chứ" lại đổ tội lỗi lên đầu Engfa

Engfa chỉ còn biết nhìn bà Austin mà khóc không ra nước mắt
Suốt bữa cơm đó bà Austin đâu biết là trước mặt bà thì cả hai như không có gì nhưng ở phía dưới bàn ăn có một trận chiến đã xảy ra
Charlotte giậm lên chân của Engfa mà ngoài mặt thì cười hề hề như không có gì, còn Engfa thì đau thấu trời mà đâu dám la, chỉ nhăn mặt mà chịu.
Đời này Engfa gặp phải Charlotte không biết là phúc hay họa đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro