Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Còn em? Những năm qua trôi qua có dễ dàng không?" Charlotte vuốt ve sườn mặt của Engfa, thì thầm hỏi em ấy. Nàng thật sự muốn biết, những năm qua đứa trẻ nhà nàng có vất vả không?

Yêu một người, chính là muốn biết nhiều điều về người đó: biết sở thích, biết điều người ghét, biết nơi người từng đi qua, biết loài hoa người yêu, biết vị trà sữa người mê, biết điều gì ẩn sau nụ cười của người, và cả những câu chuyện trong đôi mắt xa xăm.

"Nếu nói rất ổn là nói dối, em lại không muốn nói dối cô Austin đây. Còn bây giờ thì rất ổn, nhưng em sẽ kể cho chị nghe một câu chuyện xưa nha. Không được buồn, hứa đi! Vì đó là chuyện xưa đã qua rất lâu rồi."

Engfa giơ tay móc ngoéo cùng Charlotte.

Cô hiểu ý Charlotte, chị ấy đã kể ra nỗi lòng của mình rồi lại hỏi như thế tất nhiên cũng muốn biết những điều về người yêu của mình. Cô bây giờ rất bình thản xem đó là chuyện xưa mà kể, cũng không muốn giấu Charlotte điều gì.

Bởi đối với cô, đó là một đoạn đường không tốt đẹp - nhưng nó tạo ra Engfa của ngày hôm nay.

"Hứa ạ!" Charlotte ngoéo tay.

Engfa ôm lấy nàng, giọng trầm ấm bắt đầu kể câu chuyện xưa kia:

"Có một cô gái sinh ra trong một gia đình bình thường, bố mẹ là đầu bếp mở một hàng ăn nhỏ kiếm sống, mỗi ngày đều trôi qua bình yên. Nhưng vào năm cô gái ấy 11 tuổi, mẹ cô ấy đã đề nghị ly hôn với bố cô ấy vì lí do gì đó đến bây giờ cô cũng không biết, càng không thể hỏi. Bố cô không đồng ý, bắt đầu đánh đập mẹ cô mỗi ngày.

Gia đình êm ấm hòa thuận trong mắt tan vỡ, mỗi ngày chỉ là tiếng chửi của bố, tiếng khóc của mẹ. Một năm sau đó, mẹ cô lén lút bỏ đi trong đêm và biến mất chẳng ai tìm được - mẹ không thể mang con gái đi cùng, hoặc không muốn mang... Từ đó một người bố chưa bao giờ đánh mắng con gái, trở thành người mỗi ngày ngày đều dùng đòn roi trút giận lên người cô. Gậy, chổi, gạt tàn... cái gì cầm được liền giơ lên đánh. Có những lần còn ném cả bình hoa, bát dĩa, phóng dao, dụi tàn thuốc... nhiều lắm đến nỗi cô gái cũng không kể tên hết những đồ vật đã từng đánh mình...

Ông ấy bán cửa hàng, sống bằng tiền thất nghiệp ít ỏi hoặc ít tiền bố thí từ họ hàng xua đuổi hai người. Cô gái sống bằng tình thương của những người hàng xóm, thầy cô trong trường - bữa đói bữa no.

Bố mẹ của người bạn lâu lâu đến khuyên bảo bố cô nhưng cũng bị chửi thậm tệ rồi đuổi về, hai cô chú đó đều lén cho cô gái ít tiền mua cái gì đó ăn. Mỗi ngày đều trôi qua như thế suốt bốn năm cho đến một lần ông ấy bị ngộ độc rượu và không cứu được.

Họ hàng không ai đứng ra thu xếp tang lễ giúp, chỉ có tiếng chửi rủa cô là đồ sao chổi, đồ xui xẻo. Hai cô chú kia không phải là người thân nhưng họ lại đứng ra lo cho tang lễ bố cô ấy, sau đó đem cô gái đó về nuôi. Cô gái đó như được sống lại một lần nữa, rất hạnh phúc và rất biết ơn hai cô chú đó. Đến khi đủ 18 tuổi, cô gái xin phép rời đi vì không muốn hai cô chú vừa lo cho con cái lại phải chăm lo thêm cho một người dưng ăn học, hai năm qua đã quá nhiều ân nghĩa vĩ đại.

Cô ấy bắt đầu mưu sinh, làm đủ nghề, vừa làm vừa học việc nghề bếp, dành dụm được tiền đổi được chỗ ở dần dần tốt hơn, cũng từ người rửa bát thành đứng bếp tại một nhà hàng. Sau đó, bắt đầu đi học lại. Cuộc sống trôi qua rất khá, rất vui vẻ"

Engfa kết thúc câu chuyện, cuối đầu nhìn người trong ngực.

"Này, chị đã hứa rồi mà. Không được khóc, qua rồi... không sao hết, Charlotte ngoan." Engfa thấy nàng hai mắt ướt đẫm, đỏ hết cả lên liền dỗ dành.

"Engfa, sao lại... như thế" Charlotte đã hiểu những vết sẹo kinh khủng đó từ nơi nào mà có.

"Không sao, qua rồi. Em không khổ sở, chị cũng đừng khóc, ngoan."

"Em, hận ông ấy sao?" Charlotte hỏi.

"Hận? Lúc trước là có, còn bây giờ thì không. Khi em lớn lên, em nhận ra rằng ông ấy là một người đàn ông đáng trách nhưng cũng đáng thương, ông ấy dành hết tình yêu cho một người phụ nữ không yêu mình, rồi cũng đau khổ hết đời cho đến lúc ra đi." Engfa cô không trách bố, dù những dấu vết ông ấy gây ra vẫn luôn còn sẹo ở đó, nhưng nghĩa tử là nghĩa tận. Ông ấy cũng từng yêu thương cô, nhưng ông ấy càng yêu mẹ cô - yêu đến nỗi khi bà ấy rời đi, ông ấy cũng không tiếc thương điều gì... Tình yêu của ông ấy chỉ là đã làm khổ ông ấy.

"Đau sao?" Charlotte giơ tay lên để vào trong áo, vuốt ve tấm lưng trần đầy vết sẹo của người bên cạnh.

"Không đau, chỉ là sẹo thôi. Nhìn xem, đã không khỏe còn khóc cả ngày mắt sưng hết lên. Đợi một chút, em lấy đá chườm lên"

Engfa đứng dậy lấy ít đá bỏ vào khăn rồi quay ra, đặt đầu charlotte nằm lên đùi mình, chườm đá xoa mắt nàng.

"Chị muốn ngủ một chút không?" Engfa hỏi.

"Không, chị ngủ nhiều rồi. Chủ nhật sao lại ở nhà cả ngày, đi ra ngoài chơi nha?"

"Được, chị muốn đi đâu?"

"5h chiều rồi à, đi xem phim nha." Charlotte có hơi luyến tiếc vì gần hết ngày chủ nhật. Cũng do nàng, cả ngày cứ buồn rồi không khỏe, ngày mai phải trở về nên giờ không thể nằm ủ dột ở nhà được, vậy nên kéo Engfa đi hẹn hò.
.

.

.

.

Hai người nhanh chóng thay đồ, đi đến rạp phim ở trung tâm Bangkok. Chọn 1 bộ phim hài đang rất nổi tiếng.

"Lâu lắm rồi chị mới đi xem phim, chắc phải hơn hai năm lận." Charlotte nói, cả hai đang ngồi chờ tới giờ chiếu phim. Nàng đã lâu không đến rạp phim.

"Lâu vậy à, em thì hay bị Nudee lôi kéo đi mỗi khi đọc đánh giá phim hay, nên mới có thẻ VIP của rạp."

"Ừa, do bận quá. Mọi người cũng không thích đến rạp, thỉnh thoảng hẹn nhau uống rượu mở máy chiếu muốn xem gì thì xem." Charlotte nghĩ chắc do đám bạn xung quanh mình 30 tuổi rồi, qua cái thời thanh xuân tươi trẻ rồi chăng?

"Xem phim ở rạp cũng có cái thú vị mà. Đợi một chút em đi mua đồ." Engfa nói xong liền bước về phía quầy đồ ăn mua một phần bắp rang và hai ly coca.

"Như cái này, ở nhà ăn vẫn không ngon bằng bán ở rạp phim." Cô đưa bắp rang, lại cắm ống hút vào coca cho Charlotte.

"Lâu rồi không ăn. Ừm khá ngon, thơm mùi bơ lắm." Charlotte nếm thử bắp rang.

Hai người ngồi thêm một chút liền đến giờ chiếu phim. Họ chọn ghế đôi ở hàng trên cùng của rạp, vì là chủ nhật nên khá đông hầu như mọi người ngồi hết các hàng ghế.

Cả hai tập trung xem phim, thỉnh thoảng Charlotte lấy bắp rang bơ đưa đến môi bạn bên cạnh, bắt bạn ấy phải ăn. Engfa lần nào cũng ngoan ngoãn ăn hết.

.

.

Bộ phim kết thúc cũng đã là 8h tối. Hai người đều đói bụng nên quyết định đến quán nướng ở chợ đêm nổi tiếng của Bangkok ăn đồ nướng.

"Lần đầu tiên cùng em ăn tối, cũng là ăn đồ nướng như thế này." Charlotte cắt thịt để vào bát cho Engfa.

"Lúc đó cảm thấy Austin lão bản rất đáng yêu, rất ôn nhu." Engfa nhớ đến lúc được Charlotte chườm đá vì tay mình bị bỏng, có lẽ từ khoảng khắc đó đã bắt đầu đặt nhiều sự chú ý lên người Charlotte.

"Cảm ơn, còn chị thì thấy em rất khó nói chuyện. Không hoạt bát náo nhiệt như Nudee, bộ dạng rất đáng ghét." Ban đầu nàng thật sự cảm thấy Engfa mười phần xa cách, nhưng tiếp xúc cùng thì thấy bạn nhỏ rất rất tốt bụng, chân thật nhưng nói thật nhé là cái bộ dáng bình thản với đời đó nàng thấy rất đáng ghét!!!

Engfa mở nắp chai nước, rót nước vào ly rồi để qua cho Charlotte xong liền trêu chọc cười nói "Đáng ghét? Không phải vì thấy em xinh đẹp nên không nhịn được vừa yêu vừa ghét à?"

"Thần kinh!" Charlotte đáp trả, từ lúc nào người bạn bên cạnh nàng lại trở nên tự luyến như thế?????

Buổi tối ngày chủ nhật tại Bangkok cứ thế dần trôi, hai con người nép mình trong góc ở hàng nướng ven đường bay bay mùi khói, vừa nướng đồ ăn vừa trò chuyện.

Lửa than khiến người ta ấm áp, đồ ăn ngon khiến người ta vui vẻ và chắc là ăn cùng người mình thích càng khiến người ta hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro