CHƯƠNG 12: Tiếp theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* ....* Chưa kịp hành động, người phía sau đã bóp kèn inh ỏi. Hai người làm loại chuyện này mà không để ý đến giao thông đã ổn định từ lâu. Dòng cảm xúc bị cắt ngang, Engfa ngồi lại ghế, rồi lại rồ ga

Charlotte mỉm cười, người yêu của nàng có nhu cầu thật cao, dần khiến nàng bị ảnh hưởng rồi. Nghĩ đến lại đỏ mặt ngượng ngùng, nàng chỉn chu lại quần áo. Bộ váy văn phòng phối với sơ mi trắng tôn lên vẽ đẹp thuần khiết làm cho Charlotte càng thêm rạng rỡ và xinh đẹp

Đường bây giờ đã quang đãng hơn nhiều, xe chạy thật thoải mái. ấy vậy mà mỗi vòng bánh xe lăn đi, lòng Engfa lại thêm tan nát. Cô ôm trái tim đã rạn nứt theo con đường mà mình sắp đi phía trước. Mông lung và không thể định được. Chốc chốc cô lại liếc sang nhìn Charlotte. Cô gái này cứ cười mãi, gương mặt còn đỏ lựng lên, hai ngón tay cứ gõ nhẹ vào nhau. Engfa muốn cười, nhưng cười không nỗi. Cô tự động đan năm ngón tay mình vào tay Charlotte giữ lấy thật chặt, không muốn buông dù chỉ là một phút

..

Win lo lắng nhìn vào đồng hồ, cậu ngồi ở ghế chờ. Tâm trạng rối bời, thấp thỏm không yên. Cậu rung đùi, đôi mắt hướng về phía bên ngoài, chờ đợi hình bóng của Charlotte và cả Engfa nữa

Cậu nhìn vào đồng hồ, 10h25, chỉ còn hơn 35 phút nữa là chuyến bay sẽ bắt đầu rồi

*..* Win nhìn ra phía cửa ra, Engfa gương mặt đượm buồn, nặng nề mở cửa xe. Ngược lại, Charlotte xuất hiện với gương mặt rạng rỡ, nàng không hề biết rằng, hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng nàng gặp được Engfa

" Char "

Engfa thì thầm, bàn tay vẫn giữ chặt tay nàng không buông

" Chị sao vậy?"

" Charlotte ? "

Win từ xa đã nhìn thấy nàng, gọi lớn. Engfa như nghẹn ở cổ, bàn tay nắm lấy nàng càng thêm gắt gao

Đột ngột ôm lấy Charlotte, thật chặt. Chính nàng cũng bị Engfa làm cho bất ngờ, thậm chí còn nghe rõ tiếng nấc đau lòng của cô. Charlotte không hiểu chuyện, chỉ mỉm cười vỗ nhẹ vào lưng cô trấn an. Engfa cảm thấy hôm nay thật tồi tệ, thời gian ở bên cạnh Charlotte thực sự quá ít. Không đủ để có thể bù đắp cho Charlotte trong quãng thời gian dài sắp tới ..không đủ, bao nhiêu cũng không đủ

" Fa của em, chị làm sao vậy. Em chỉ đi có mấy ngày thôi mà "

Giọng nói trong trẻo của nàng vang lên bên tai, cũng không thể vá được nỗi đau nơi trái tim rỉ máu. Engfa mím chặt môi, mắng thầm

" Đồ ngốc Charlotte Austin, em làm chị phát điên mất "

Engfa thở hắt một hơi, đau lòng đến như thế. Lời nói phát ra có phần không tự nhiên, Engfa lại hôn mãnh liệt vào môi Charlotte, bất chấp xung quanh có bao nhiêu người nhìn cô bằng cặp mắt kì lạ, kể cả Win cũng ngớ người. Engfa không quan tâm, chỉ biết nơi này có mình, có Charlotte, mặc kệ người khác nhìn mình thế nào. Chẳng đáng quan tâm

" Char, Charlotte Austin , chị thực sự rất yêu em " Engfa hét lên, nước mắt tự nhiên chảy thành 2 hàng. Charotte vẫn ngơ ngác nhưng nước mắt lại vô thức rơi xuống, thậm chí còn xúc động hơn Engfa

" Em cũng yêu chị "

" Hẹn gặp lại, chị sẽ nhớ em lắm " Engfa cười, ôm lấy nàng lần cuối

" Xin quý khách vui lòng chú ý. Chuyến bay từ Suvarnabhumi đến Chiangmai sẽ khởi hành trong 15 phút nữa. Xin quý khách vui lòng lên máy bay và ổn định vị trí .."

Tiếng của nhân viên cất lên, Engfa mới vội buông tay của nàng ra, để Charlotte bước đi lên phía Win. Cậu đứng đó, chờ đợi Hoài An sẽ nói điều gì đó với mình

Win để Charlotte đi trước, đợi bóng nàng khuất hẳn, Engfa mới chạy lại Win, cầm lấy bàn tay của cậu ta

" Win, tôi giao Charlotte cho cậu, nhớ chăm sóc em ấy thật tốt, yêu thương em ấy thật nhiều. Và đây nữa.."

Engfa dúi vào tay Win một tập hồ sơ, chữ Waraha thị to đùng khiến Win mở to mắt ngạc nhiên

" Đứa con tinh thần của tôi cũng giao cho cậu. Trong khoảng thời gian tôi đi vắng, nhớ giúp tôi coi quản Waraha thị "

Engfa lau nước mắt, quay lưng rời đi

" Tại sao chị lại giấu em chuyện chị có khối u ở não chứ? Chị không biết như thế sẽ khiến mọi người đau lòng sao ?"

Won mở lời trước khi cô kịp rời khỏi. Lời nói khiến cô dừng bước, chạy lại nắm lấy cổ áo của cậu với vẻ mặt giận dữ. Mọi bí mật của cô dường như đều bị cậu thanh niên này khai thông. Engfa vốn dĩ biết rõ bản tính tò mò của cậu em trai, thế nên cố tình cấm tuyệt cậu ta bước chân vào phòng làm việc. Vậy mà tên ngốc này vẫn chứng nào tật nấy, để rồi phát hiện ra chuyện cô đang mang căn bệnh quái ác

" Win, là ai, ai đã nói cho cậu biết chuyện này?? "

" Không ai cả, là..là em tự biết " Win ngập ngừng, không dám nhìn vào ánh mắt đanh thép của người kia

" Còn Charlotte? Em ấy không biết chuyện này chứ ?"

Engfa gầm lên, cô một chút cũng không muốn Charlotte biết chuyện

" Cô ấy không biết. Chỉ có em ..và mẹ "

Engfa buông cổ áo Win rồi lại xụ mặt xuống. Đúng lúc nhân viên sân bay lại phát lại thông báo một lần nữa

" Đi đi và đừng nói cho em ấy biết chuyện tôi bị bệnh. Cả cuộc đời của cậu, có chết cũng không được hé nửa lời. Cậu hứa được không ?"

Win nuốt nước bọt, cậu gật đầu nhưng lương tâm lại không cho phép cậu làm thế. Win luôn bị Engfa xem là một tên ngốc, cứ cho là vậy đi. Ngốc đến nỗi không thông được mấy lời mà Engfa vừa dặn

" Nhắn với em ấy, nếu quá lâu thì đừng chờ nữa. Tôi sợ sẽ không quay về"

Engfa cười khổ, vỗ vỗ vào vai Win. Hết chuyện, cô quay lưng bước đi. Bóng lưng trông thật cô độc giữa chốn đông người. Engfa cười đau khổ, cô đi một mạch ra xe. Win từ xa nhìn thấy Engfa vẩy tay mà không thèm khoảnh đầu lại, nhìn thấy bả vai cô run run, lại khóc rồi. Engfa Waraha hôm nay thật yếu đuối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#englot