chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trước đây nàng cũng thường xuyên ra ngoài bàn hợp đồng cùng đối tác đến tận 12h đêm là chuyện rất bình thường , nhưng Engfa hiện tại chỉ là không có mặt ở nhà lúc 10h đêm thôi đã làm nàng lo sợ . Bởi vì nàng biết được rằng tính chất của những cuộc họp thường không kéo dài đến như vậy , trường hợp của nàng là bởi vì giữ chức phận Tổng giám đốc nên mới phải xả giao nhiều . Còn đằng này , tính tới tính lui Engfa cũng chỉ là một phó phòng . Thời gian đó của bà Lee thật sự quý giá , bà ấy sẽ không lý nào lại có hảo ý muốn nói chuyện với cô nhiều đến như vậy .

                             
" Chị nghe đây Charlotte " - Chompu hiện tại chính là vẫn còn ở CPP , hôm nay cô tăng ca phải đến tận giờ này mới có thể chuẩn bị ra về , cũng đúng lúc này nhận được cuộc gọi của nàng gọi đến .

                             
" Chị có đang bận gì không ? Em chỉ muốn hỏi về cuộc họp đó , từ nãy đến giờ Engfa có gọi cho chị nói gì về nó hay không ? "

                             
" À không , chị cho nó toàn quyền giải quyết mà . À , chị đúng là lú lẫn quá , quên mất gọi cho nó hỏi về tiến độ của bản hợp đồng đó , nó hiện tại có ở gần em không ? "

                             
" Đến bây giờ vẫn chưa về , em gọi đến thì không có ai bắt máy " - nàng không phải là dạng người giới hạn giờ dành cho bạn nhỏ của mình , hiện tại cũng không phải là trễ quá đối với thị thành , nhưng cứ nghe đến người nhà họ Lee đó lại có cảm giác không ổn một chút nào .

                             
" Cũng có thể địa điểm hẹn ồn ào quá nên nó không nghe thấy thôi , hoặc cũng có thể bà Lee lại giống như những lần gặp đối tác . Chính là đều không để cho ai mang điện thoại vào khi họ bàn công việc , có khi là vậy em không cần lo quá "

                             
" Hy vọng là vậy " - giống như Charlotte nói , trước đây nàng từng có cơ hội hợp tác với bọn họ , khi nàng cùng bà Lee nói chuyện cũng là không được đem điện thoại cá nhân của mình vào trong đó .

                             
" Bạn nhỏ của em rất bản lĩnh , đừng lo quá Charlotte "

                             
" Dạ "

                             
Mặc dù lời nói của Chompu cũng có phần hợp lý , nhưng nàng cứ không nghĩ đến thì thôi , nghĩ đến liền không sao bình tĩnh cho được . Cơm canh nguội lạnh không có người động đũa , ngày hôm nay nàng đã cố tình chuẩn bị rất nhiều , ấy vậy mà thời gian cứ trôi qua như vậy . Cho đến lúc Charlotte thật sự chịu không nổi nữa , lúc Engfa đi khỏi nàng đã từng hỏi cô địa điểm họp là ở đâu ? Cô khi đó chỉ nói rằng bà Lee vẫn chưa nói rõ , cứ kêu cô đến công ty trước rồi bà ấy sẽ nhắn qua sau , nên hiện tại nàng có muốn tìm cũng không biết đi đâu mà tìm nữa .

                             
Cho dù ra sao cũng được , cho dù có phải đi khắp mọi ngõ ngách , cho dù là tìm trong vô vọng cũng được . Charlotte thật sự đã sử dụng xe của mình băng qua từng con đường một cách không tự chủ được , nàng đã rong ruổi ở bên ngoài cho đến lúc số giờ hiển thị bên trong xe đã gần chạm đến số 12 .

                             
Phải rồi , có khi nào nàng trong lúc ra bên ngoài chính là lúc bạn nhỏ của nàng về đến nhà hay không ? Chiếc xe vì thế lao nhanh nhất có thể quay ngược về hướng chung cư của mình , dọc đường đi từ bãi giữ xe cho đến khi ở bên trong thang máy , nàng cứ luôn suy nghĩ nếu như cô không có về nhà , nàng phải đến đâu để tìm được đây .

                                   

" Bảo Bối , chị hẹn với em ở nhà ăn cơm , chị chạy đi đâu đấy ? "

                         
Một thân ảnh có phần yếu ớt đang ở trên sofa hướng đến nàng vẻ như trách móc , cũng chỉ là một câu bông đùa thôi tại sao chị lại trở nên như vậy chứ . Mắt của chị em nhìn thấy rõ ràng tồn tại những giọt nước long lanh , khi không có em ở đây , ai chọc giận chị thế này ?

                         
" Bảo Bối , sao vậy , lại đây với em "

                         
Không phải Engfa không muốn bước đến bên cạnh nàng , chỉ là lúc cô có ý định ngồi dậy liền cảm thấy hơi choáng váng . Đó chính là lý do tại sao khi cô được người ta đưa về đến nhà , không nhìn thấy Charlotte cũng không thể đi tìm nàng được . Hiện tại cũng chỉ có thể dang rộng hai tay giống như muốn Charlotte đi đến chỗ mình , lúc đó cô sẽ hỏi lý do vì sao nàng như vậy .

                         
Thật sự giống như chỉ chờ có thể , một con người từng rất kiêu ngạo trên thương trường , một con người từng nghĩ rằng sẽ không có bất cứ thứ gì có thể làm cho mình rơi lệ được . Con người đó hiện tại chỉ biết hóa thành nhỏ bé , chạy đến thật nhanh nép chặt trong vòng tay đó , có muốn hỏi cũng không hỏi được lý do , bởi vì người con gái của cô đang nấc lên từng cơn một .

                         
" Bảo Bối , là ai ức hiếp chị ? "

                         
" Em đi đâu vậy hả ? "

                         
Cô không biết có nên nói với Charlotte chuyện này hay không ? Nhưng đối với người con gái này cô thật sự chẳng muốn phải dối gạt nàng dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt nhất . Nhưng hiện tại nàng đang ở trong tình trạng như vậy , cô cũng chỉ có thể ôm chặt lấy nàng , một tay luồn qua từng kẽ tóc xoa lấy nhẹ nhàng giống như muốn dỗ nàng đừng khóc nữa .

                         
" Bảo Bối , chị khóc ướt hết áo của em rồi này . Thôi ngoan nào , đừng khóc em xót lắm . Chị muốn biết chuyện gì , em đều nói cho chị biết "

                         
" Bà Lee đó chưa từng có cuộc họp với ai quá hai tiếng , kể từ lúc em đi đến bây giờ đã là sáu tiếng trôi qua . Còn nữa chị gọi cho em cũng đều không có người nghe máy , chị không biết phải làm sao để tìm em nữa "

                         
" Vậy nên mới nửa đêm chạy ra ngoài tìm em ? Ngốc quá , chẳng phải em đã ra lệnh cấm túc chị không được đi đêm khi không có em hay sao ? "

                         
Cái con thỏ mít ướt này , chị chắc là không phải chỉ mới khóc đây đâu hả ? Con mắt sưng húp hết cả lên , đừng có nói là vừa chạy xe đi tìm em vừa khóc nhé , rồi làm sao nhìn đường mà lái xe cẩn thận , muốn bị đánh đòn sao ?

                         
" Em đừng nói qua chuyện khác , nói đi rốt cuộc là em đã đi đâu ? "

                         
" Bảo Bối , em thật sự không có gạt chị . Em đến một quán trà mang phong cách Trung Hoa theo như lời bà ấy yêu cầu , nhưng khi đến đó thì em lại phải chờ hai tiếng vô vọng "

                         
" Vậy rốt cuộc em có gặp được bà ấy hay không ? "

                         
" Em đúng là vô dụng mà , đợi lâu đến như vậy sắp đợi được rồi thì lại xảy ra chuyện . Đột nhiên em cảm thấy rất khó thở , còn tức ngực nữa . Em đã cố ngồi đợi thêm một lúc , nhưng rồi càng lúc em càng cảm thấy ngộp chịu không nổi . Em muốn đi ra ngoài nhưng lại ngất xỉu luôn bên trong phòng..."

Thì ra cảm giác có chuyện không lành của nàng quả thật là hoàn toàn ứng nghiệm , trước giờ sức khỏe của bạn nhỏ rất tốt , bệnh vặt cũng chưa từng nhìn thấy nhiều lần . Trước khi cô đi còn tràn đầy sức sống như thế , lý nào chỉ mới đợi có hai tiếng liền như vậy . Rõ ràng là vô cùng khó hiểu , nhưng vấn đề đáng lo trước mắt vẫn là hiện tại có còn bị cảm giác đó hành hạ hay không ?

                         
" Bây giờ có còn cảm thấy như vậy nữa hay không ? Thôi đi , chúng ta vào bệnh viện "

                         
" Không phải chứ , em vừa trốn viện về đây , chị lại bắt em vào đó "

                         
" Cái gì ? Em trốn viện ? "

                         
" Thì lúc em tỉnh dậy thấy người mình dây nhợ tùm lum , vệ sĩ nói là bà Lee đưa em vào viện . Còn nói em cứ ở lại theo dõi , đợi đến lúc bọn họ ra khỏi đó em liền trốn về đây với chị . Em không muốn tiếp tục vào bệnh viện nữa đâu , quên đi "

                         
Thật sự là làm nàng tức chết mà , chỉ là Charlotte nàng mới sợ cảm giác nằm trong viện vì sự cố vào năm đó . Lý nào ở chung có một năm liền lây luôn thói này cho Engfa , cần gì phải đích thân về đây chứ . Chỉ cần gọi cho nàng nói rằng mình đang nằm viện , nàng chẳng phải đã lập tức đến đó rồi hay sao ?

                         
" Em có điện thoại làm gì ? Chị gọi không nghe , cũng không thèm gọi về cho chị ? "

                         
" Có lẽ lúc chị gọi em là lúc em chưa tỉnh đó , em chỉ vừa tỉnh được mười lăm phút liền về đây . Còn nữa , chị phải cảm ơn Chompu đó dùm em , cái màn hình lô thay vào lúc ăn lúc không . Có muốn gọi về cũng đúng dịp nó không ăn , không thể nào bấm được vào danh bạ "

                         
" Vậy cũng có thể mượn điện thoại người khác gọi cho chị mà ? Mà thôi không nói nữa , em có còn mệt không vậy ? "

                         
" Không sao cả , em ổn rồi . Em đã hứa về ăn cơm với chị mà , làm sao có chuyện gì được chứ "

                         
" Em trốn viện chỉ muốn về ăn cơm với chị , lỡ như bữa cơm đó là bữa cơm đưa tiễn luôn thì có phải oan nghiệt không hả ? Ưm..."

                         
Trời ơi bây giờ mới biết đại bảo bối có duyên thấy sợ luôn , cô chính là nghĩa khí đến như vậy thực hiện lời hứa cùng với nàng , còn dám ăn nói lung tung . Hiện tại chính là phải dùng đến biện pháp mạnh , cắn lấy vành môi đó của nàng , giống như là muốn ăn luôn cái thứ vừa dùng để nói ra mấy lời vô duyên hết sức đi . Có điều hiện tại chỉ mới hồi phục , hôn sâu quá không tốt đâu , không có muốn lại ngạt thở ngất xỉu chút nào .

                         
" Bảo Bối , bữa cơm đưa tiễn gì đó của chị cũng nên hâm lại đi , em đói bụng rồi "

                         
" Em có ổn thật không vậy ? "

                         
" Em bây giờ có thể vật chết chị , chị tin không ? Khỏe rồi , khỏe rồi , đói bụng quá "

                         
" Không ổn phải nói cho chị biết "

                         
" Dạ , Austin đại tiểu thư "

                         
Cuối cùng công sức của Charlotte bỏ ra lúc chiều cũng có người thưởng thức rồi , mà còn là hai đôi đũa liên tục tranh chấp với nhau trong tiếng cười đùa vang vọng . Quả thật lúc về đến nhà còn có một chút mệt mỏi , nhưng được " người vợ đảm đang " hiện tại vỗ cho cái bụng căng tròn liền hồi phục nhiều lắm , mà nghĩ cũng không sao nghĩ ra được lý do vì sao mình lại mất mặt ở quán trà đó như vậy . Haizzz , cũng may là bà Lee không trách mình , còn hết lòng đem vào bệnh viện nữa chứ .

                                 

----------------------------
Biệt viện Lee Gia :

" Lão gia của các người đâu rồi ? " - Lee phu nhân từ bên ngoài về cũng không biết là ở đâu , nhìn sơ qua một vòng nơi chồng của mình thường hay nán lại về đêm không thấy , liền hỏi một người gia nhân ở gần đó về ông .

" Dạ lão gia hôm nay đã ra bên ngoài cùng người bạn cũ của mình , nói rằng sẽ không về nhà trong hai ngày nữa "

Lee phu nhân vừa nghe nói đến liền nhanh chóng đi lên căn phòng của mình tại tầng một của tòa biệt viện đó , căn biệt viện này to lớn đến như vậy nhưng hầu hết người sinh sống trong đây thường xuyên nhất cũng chỉ là gia nhân mà thôi . Bà ấy đã như vậy ở trong phòng tắm rất lâu , cho đến lúc quần áo chỉnh tề bước ra ngoài đã là một khoảng thời gian rất lâu sau đó .

Chọn một góc ban công có thể nhìn bao quát khu vườn xinh đẹp phía dưới , bà ta đã ngồi trên chiếc xích đu gần đó khá lâu rồi . Đầu óc vẫn không sao thoát khỏi tình cảnh chính bản thân mình nhìn thấy vào lúc chiều , một quyết định của bà ấy đưa ra vào thời khắc cuối cùng có thể cứu cô gái đó , cũng có thể là đang tự cứu lấy chính mình .

" Phu nhân , tại sao vào lúc đó lại thay đổi quyết định "- vệ sĩ thân tín của bà ấy , cũng đã là một người đàn ông sắp bước vào độ tuổi của bà , nhưng lại là một người đàn ông cực kỳ phong độ , là người luôn ở bên cạnh bà ta bày mưu tính kế cho rất nhiều công việc làm ăn của bà ấy .

" Anh không nhìn thấy con bé đó chẳng những rất giống ông ta ở chi tiết dị ứng với loài hoa đó , ngay cả việc trái tai của nó cùng ông ấy cũng giống nhau đến mức kinh ngạc , nét mặt của nó tôi nhìn vào cũng có mấy phần tương tự "

" Phu nhân bà vẫn còn giữ ý định đó hay sao ? "

" Ông ta muốn có con đến phát điên rồi , tôi có làm cho ông ta bao nhiêu việc đi nữa cũng sẽ không bằng con của ông ấy . Được , tìm cho ông đứa con thôi mà , tôi cho ông ấy toại nguyện "

Lee lão gia khi ông ấy còn trẻ đã từng phong lưu thành tánh , nhưng muốn trách lại trách cơ thể của ông ấy không tốt như những người đàn ông bình thường . Ông ấy khó khăn lắm mới có một đứa con cùng với Lee phu nhân , có một khoảng thời gian ông ấy không có thường xuyên ở lại Thái Lan , đa số thời gian của ông ấy đều ở nước ngoài .

Còn nhớ khi ông ấy về nước , hỏi đến đứa con gái vừa tròn 6 tháng của mình ở đâu đều nhìn thấy nét mặt hoảng hốt của gia nhân . Lúc đó ông ngay lập tức lao vào phòng dò hỏi phu nhân của mình , bà ấy nói với ông rằng nó trong một lúc ra bên ngoài cùng bà đã bị người khác lập kế bắt cóc . Ông ta giống như phát điên lên đánh cho bà ấy một trận , lập tức cho người đi ra bên ngoài tìm cho bằng được đứa con gái duy nhất của mình .

" Ông ấy cũng đã như vậy tìm đến 22 năm "

" Ông ấy có tìm cả đời cũng không bao giờ tìm được nó nữa , chỉ trừ khi một ngày nào đó ông ấy cùng nó hội ngộ tại suối vàng "

Phải , con gái của bà ấy đã mất ngay từ lúc chỉ vừa tròn 6 tháng . Là bác sĩ khi nó đã nói cơ thể của ông Lee không tốt , cho dù bà Lee có mang thai cũng chưa chắc sinh ra được . Hay thậm chí sinh ra rồi cũng có nguy cơ không thể nuôi sống được bao lâu , sáu tháng khi đó đã là một kỳ tích cho nó .

Nhưng bà ấy lúc đó lại không dám nói cho ông biết sự thật , một mình gánh chịu nổi đau mất con nhưng lại phải hứng chịu từng trận đòn của ông ấy mỗi khi tức giận . Kể từ lúc đó đến nay cũng đã qua hơn hai mươi năm rồi , ông ấy vẫn luôn đi cho người đi khắp nơi tìm tung tích đứa con của mình . Còn nói nếu như ai tìm được thậm chí sẽ chia luôn một phần gia tài của mình cho người đó ...

" Tôi ở bên cạnh ông ấy nhiều năm đến như vậy , nhưng ông ấy xem tôi rốt cuộc còn thua cả một gia nhân trong nhà "

" Phu nhân ... "

" Ông ấy bây giờ hở một tí là làm từ thiện , ông ấy cho rằng làm như vậy ông trời sẽ thương xót trả đứa con đó lại cho ông ấy hay sao ? Ông trời thì không làm được , nhưng tôi sẽ giúp ông ấy một tay "

" Bà muốn ? "

" Nếu như tôi không muốn làm điều đó , anh nghĩ tôi từ bi đến mức đem nó vào bệnh viện chăm sóc tận tình . Tôi chẳng những phải làm đến giống như vô cùng lương thiện , sắp tới tôi còn phải học hỏi người ta , như thế nào để làm một người mẹ tốt "


               
               ____________________

Nay con gái EngEng lớn rùi, biết đi giày đôi , biết uống thuốc với nước ấm mỗi tội uống xong vẫn đòi uống nước ngọt , biết cho bánh mỗi Mommy thui đó, giờ còn biết nắm tay dắt đi sợ Mommy đi lạc nữa, ôi t10 sắp tới TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro