Chàng họa sỹ có bông bồ công anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Note: trước khi đọc fic, mình muốn mọi người hiểu: về thời gian, trang phục thì mình sẽ để nó đúng với thời đại, cụ thể là sau thời Rococo ( thời Tân cổ điển tại Pháp 1795 ), nhưng địa danh ngoài Paris ra thì sẽ toàn bộ là tên do mình sáng tạo, bởi mà nếu như nó không có trên bản đồ, các bạn cũng sẽ không phải thắc mắc quá nhiều về nó nhé.

_

Đó đơn thuần chỉ là câu chuyện, bắt nguồn vào một ngày trời nắng mây đẹp của thế kỉ thứ mười tám, chưa rõ là năm nào...

.

" Mình phải tìm ra cảnh vật hoàn mỹ nhất có thể, để mà phác lên kiệt tác của chính bản thân. Nhưng khó quá, biết tìm đâu ra cái cảnh đẹp ấy đây? "

Jaeyoon, một họa công ất ơ nào đấy mới vào nghề, đang cùng người thầy tài hoa nổi tiếng nhất vùng đi chu du khắp thiên hạ, chỉ để tìm kiếm một thứ " thắng cảnh tam xuân " của thế nhân, e chừng sao mà vất vả quá, bởi đã xuất hành đến khắp mọi miền quê đất Pháp rồi, vẫn chưa thể chọn ra thức nào vừa ý cả.

" Đối với ta, thì ta đã chọn được rồi đấy. Chỉ có còn con thôi. Ta chẳng ngờ là tiêu chuẩn của con lại cao tới như vậy. "

Hermès nâng cây bút ông hay dùng lên, đưa ra trước mắt Jaeyoon.
Gật đầu. Ừ, khà khà, so với cái nhìn của con, ta thua xa chứ nhỉ? Cũng tốt thôi, " Con hơn thầy là một điều tốt mà. ", nếu như có thể họa lên sự tuyệt mỹ trần đời, vừa ý, ta sẽ truyền lại con cây bút này. Nó quý giá lắm đấy, mua bằng kim cương hay tiền bạc giống thời Rococo cũng chẳng thể sở hữu nổi nó đâu. Hermès già nua như ta đến từng tuổi này rồi, trải qua biết bao nhiêu đời học sinh, giờ đây mới nhận thấy sự tâm huyết và say mê với cái đẹp đẽ trong đôi mắt chân thành của con. Jaeyoon ạ, con nhất định trở thành một họa sĩ tài ba nhất xứ Paris, xứng danh người kế thừa cây bút giá trị này.

" Nhưng ta vẫn tò mò, chuẩn mực của con là gì vậy hả? "

" Không cần quá cao sang, hoàn mỹ như thời tiền ấy, chỉ cần là người mang đến cảm giác an nhiên, đủ bình ổn cho kẻ bộ hành vô danh chợt dừng chân, nhiều năm về sau, cũng chẳng muốn cất thêm một bước nào nữa. "

Jaeyoon ngồi xuống vệ cỏ ven đường, thở dài đưa mắt nhìn lên phía trời trong xanh, trời trở gió mát, xoa dịu đi cái oi bức của mùa hè nơi gần thành Parríe. Thực cảm thấy may mắn quá, sau khi lật đổ chế độ vương quyền, trang phục có sự thay đổi, đâu rườm rà và màu mè như thời Rococo, vào hạ cũng vơi đi cái nóng nực, không thì chết mất.

" Cố lên con. Còn vài bước chân nữa thôi là tới phố Savanong rồi, ở đó, ta sẽ thuê một nơi trú tạm, tá túc vài ngày để cho con tìm ra cái " thắng cảnh" ấy nhé. Yên tâm đi, vì nơi này là một khu xa hoa, giàu có. Đâu thiếu " cảnh " để cho con say đắm chứ. "

Jaeyoon gật đầu, chàng lại tiếp tục cất bước cùng lão Hermès đi nốt quãng đường đến Savanong, trong lòng có dự cảm rằng: chuyến đi này sẽ rất tốt đẹp đấy, liệu ở đó có người chàng cần tìm không nhỉ?

" Ồ, coi kìa. Hoa bồ công anh. Sao nó lại bay đến đây? "

Jaeyoon bao trọn lấy bồ công nhỏ ở trong tay, thoáng bất ngờ. Nhìn mà xem, bông hoa này nhờ gió tự phương nào bay đến, y như một " cơn mưa " ngày hạ, nhưng nó đẹp hơn thật là nhiều. Biểu tượng cho sự tự do, có phải, trái tim tôi sắp được tự do rồi hay không?

.

Heeseung ngồi bên thềm cửa sổ, người đưa mắt nhìn lên cánh bồ công anh trắng chợt dừng chân nơi đáy mắt của chàng. Người nghiêng đầu, để cho mái tóc đen kia hứng chút nắng, nâng tay với lấy bông bồ công anh đang chuyển mình trước làn gió xanh, xoa dịu cái nóng bức sau những tháng ngày mùa hạ oi ả, giữa chốn thành thị náo nhiệt. Heeseung mỉm cười. Chẳng biết cánh hoa trắng muốt này mang theo ước nguyện của ai nhỉ? Hòa mình trong đám mây trắng một màu, nằm nghỉ nơi đôi bàn tay người gầy tự bao giờ? Mỗi năm đón bồ công anh đến, lại thấy hành trang của chúng là cả sứ mệnh thiêng liêng.

" Này, Edgar, hầu nhân của ta, ngươi có thấy gió vô tình quá chăng? "

Những bông bồ công anh đưa mình theo gió, để mang khát vọng của dương gian lên bầu trời quang đãng, thênh thang. Gió bay thì nó bay, gió ngừng thổi, thì thật tiếc quá, nó cũng sẽ phải dừng. Hỡi ơi, bông hoa trên đôi bàn tay ta ấy, một sinh linh nhỏ bé mà đẹp đẽ biết nhường nào?

" Ơ, không đâu. Heeseung cao quý. Đối với tôi, gió lại là định mệnh, bởi bồ công anh thuộc về gió. Ta đâu thể dùng sức để thổi chúng bay ra xa, chỉ gió mới có thể làm được, chỉ nó mới đưa bồ công anh đến với đôi uyên ương. Người biết đấy, cánh hoa tựa như tinh khôi, trong sáng, mang tự do phá tan mọi xiềng xích ngăn cản lối dẫn đường để mở cửa những trái tim. "

Edgar đặt bộ quần áo lên trên bàn, nó vừa nói. Có lẽ, phải chăng nó biết rõ, hiểu thấu tâm can của đám bồ công anh. Trí tuệ nó thực quả rất phi thường, nhưng giai cấp lại chẳng thể vun đắp để cho nó vươn mình trở thành một cây xanh. Heeseung gật đầu và nhìn xuống dưới đường, quán nhà ông Hento vẫn chưa mở cửa. Ôi những chiếc macaron ngọt lịm phảng phất mùi bánh mì nóng giòn thơm phức, sau đêm hè cô độc, thực nhớ biết nhường nào. Người phóng tầm mắt ra xa một chút, trông kìa:

" Chàng họa công với lão già nua nào kia? "

" Cảnh đẹp nào mà lại hoàn mỹ đến như vậy? "

Jaeyoon giật mình ngước lên nhìn một người đang với tay lấy bông bồ công anh, ánh vàng tràn ngập khắp các con phố, thấm đượm giọt nước nơi màu tóc nâu sẫm của chàng, xem bình ổn biết bao nhiêu? Chàng giật mình đón nhận lấy hạt nắng dừng chân nơi gò má, khắc mỉm cười:

" Ông ơi, cho con hai ngày nhé, con tìm ra cảnh đẹp ấy rồi! "

Jaeyoon giật mình lay người họa sĩ già đang thưởng thức ly trà nổi tiếng vùng Savanong. Trời ạ, chỉ vừa dừng chân chưa đầy một tiếng, mà con đã đón nhận lấy cái cảnh đẹp của chính bản thân mình rồi hay sao? Ai, thức gì mà lại kỳ diệu đến như vậy? Đặc biệt lay động sự chuẩn mực của chàng họa công trẻ khó tính mới vào nghề. Được chứ, ta sẽ cho con hai ngày, để phác lên sự hoàn mỹ ấy ( và họa cả chiếc chìa khóa mở cửa đến trái tim), ta tin tưởng con sẽ làm được. Và nếu như có thể khiến ta ca thán, bức tranh kia nhất định được chuyển đến viện trưng bày thành Vesto, con sẽ trở nên nổi tiếng và giàu có.

- Nó quả là mang trong mình một kiệt tác, mang sự trân quý từ tấm lòng chàng trai trẻ đến thế gian, về sự hội ngộ của cánh bồ công trắng, bất chợt mà chu du trên nền trời -

" Và trong khi con dành thời gian để hoàn thiện bức tranh, ta sẽ đi gặp vài người bạn già đang sống ở gần đây. Yên tâm vì trong hai ngày nữa, ta sẽ trở lại, đúng nơi này, để mà gặp con. Chúc may mắn nhé, chàng trai trẻ. "

Hermès nói xong rồi lão rời đi. Jaeyoon ngẫm nghĩ một lúc, ra khỏi quán nước ven đường mà cất bước đến ngôi nhà to lớn phía đằng kia, nơi có cảnh đẹp trân quý của anh nương náu, bỗng ngước lên nhìn người bằng đôi mắt thẫn thờ:

" Thế gian xinh đẹp, sao mà người khắc nghiệt

Cảnh vật nhường nhịn, làm tôi khéo đẫn đờ

Đưa bút ngước lên, hỏi người xin vài việc

Họa lấy những nét, rung động tự khi nào? "

Heeseung giật mình, người rời khỏi nơi bên thềm, trên tay vẫn bao trọn lấy bông bồ công anh, người mở cửa, nhìn chàng, vội rất giọng:

" Họa công trẻ, tự nơi nào đi đến

Ngỏ lời tôi, nghe thấy vinh dự chừng

Chắc phải chăng, do cánh bồ công nhỏ

Kết nối ta, hai người tựa phương nào? "

Jaeyoon bỏ mũ xuống, thực may vì thời kỳ này không còn phải đội tóc giả như đại Rococo, thoải mái đôi chút. Chàng cúi đầu chào người, người đại quý tộc bên cạnh kẻ hầu hạ nghèo hèn khéo ngỡ ngàng vài khắc, cũng vui vẻ mà gật chấp thuận. Tên lạ mặt vô danh ngỏ lời: xin phát lại chân dung một quý tộc giàu có, chưa hẳn đã là mạo phạm đâu. Vì dù gì, việc trưng bày trên thành Vecto sẽ lấy được sự nổi tiếng, lúc đó rồi, tôi nhất định trở về với người.

_

Trong hai ngày qua, Heeseung vẫn cứ ngồi yên để cho Jaeyoon phác lại khuôn mặt mình, cùng chiếc gile đuôi én, áo somi đã có phần ngắn lại, không còn vướng như của kỳ trước nữa, cái mũ cao và đôi ủng nâu dài. Chẳng hiểu vì lí do gì, mỗi lần đặt bút vẽ lên trang giấy, tay Jaeyoon lại run lên, chàng đâu thể tập trung mà vẽ được? Đưa ánh mắt trìu mến bao trọn lấy người quý tộc, lòng lâng lâng cảm xúc từ bao giờ? Ôi, cảnh hoàn mỹ quá, làm tôi say lòng mất rồi.

" Ngươi vẽ như thế này để làm gì, mất bao lâu mới xong? " - Người khẽ hỏi

" Độ hai ngày lẻ vài canh giờ. Để trưng bày lên thành Vesto. "

Chàng dừng bút, bỗng nhìn lên bông bồ công trở mình theo làn gió quyện hòa với tiếng chim. Đúng rồi, ta sẽ dùng nó để vẽ lên bức họa về người. Thâm tâm chàng reo vang. Biết tại sao chăng? Bởi bồ công anh đẹp, nhưng vẻ tuyệt mĩ ấy lại chẳng đủ để phác lên gương mặt người, nên tôi đành nhờ chúng trở thành bộ áo kia, thay tôi ôm trọn lấy tấm thân cứ ngỡ rằng: tôi sẽ mãi mãi không thể chạm đến được.

" Ôi, thành Vesto, tranh ngươi mà được trưng bày ở đó, sẽ nổi danh lắm đấy. "

Heeseung gật đầu, bên trong người cũng đang cảm thấy rung động, trước vẻ trưởng thành mà lại sắc xảo của chàng họa công kia, hoàn hảo nhỉ?

" Vẽ xong, trưng bày xong ở đó rồi, tôi sẽ xin lại, để về tặng cho người. " - Jaeyoon đặt bút xuống. Chàng mỉm cười, tươi như ánh mặt trời đón lấy bồ công anh.

" Thật sao? Vậy thì tốt quá. Ta cảm tạ tấm lòng ngươi thật nhiều. "

_

Hai ngày trôi qua, Hermès cũng đã quay trở lại, như đúng hẹn, Jaeyoon mang theo họa tác được vẽ bằng cả tấm lòng dâng lên người họa sĩ tài ba, ông ta chợt giật mình. Rồi lão vội vã đi vào trong quán nước ở gần đó, xin nhờ lấy một bức thư ra để viết. Lão già kia đang tính làm cái gì thế nhỉ?

. . .

Vài ngày sau, bức họa được chuyển đến viện trưng bày thành thành Vesto, và nó đã trở nên nổi tiếng ngay khi nó vừa được treo lên, hẳn là danh tiếng của Jaeyoon cũng bay cao như cánh bồ công trắng nâng mình trên bầu trời. Người ta ca thán, tên tuổi lan rộng ra khắp vùng Savanong, khắp Paris, khắp đất Pháp phồn hoa. Nhưng mà, Jaeyoon vẫn chưa thể quên được nó, cái kỉ niệm ấy còn đọng lại trong tâm trí, chẳng thể bay theo làn gió xanh! Thôi thúc chàng họa công trẻ xin mang bức tranh đến một nơi, nơi mà những đám bồ công anh kia vừa theo gió bay đến tự chốn nào...

_

Jaeyoon ôm bức họa người thương nằm gọn ở trong tay, thẫn thờ cất từng bước trên nền gạc đá đỏ, hiện hữu trái tim của chàng họa công trẻ hèn hạ, trước đôi mắt ngời sáng mà người quý tộc lỡ trao lên tâm hồn vô danh. Tưởng chừng như ngọn lửa năm ấy ở trong tim đã tắt, nhưng sẽ chẳng bao giờ ngừng, thậm chí, nó còn bừng lên rực cháy, cháy cả cánh hoa bồ công anh mạnh mẽ biết nhường nào. Khiến ai kia giàu có cũng thoáng chốc mà lòng an yên. Chàng yêu tấm lưng mặc bộ áo ghi lê cánh én đơn giản, khác hẳn với thời Rococo cao sang, mái tóc đen hứng cả màu vũ trụ rộng lớn đến vậy, trốn tìm ẩn dưới lớp mũ và chiếc ủng dài. " Ôi người ơi, sao người ơ thờ như thế? Khiến bao phen trái tim tôi hiu hắt hoa thẫn thờ, họa phẩm nghiêng mình nơi nến thắp, tình tựa hôm nao nhớ bóng người? "

Chàng dừng lại trước thềm một mảng tấm sắt, đưa mắt ngước lên nhìn ô cửa sổ bất chợt mà mở toang, thấp thoáng bên trong người thương có cánh hoa anh nhỏ, khẽ cười vọng lại giọng vui dần:

" Tôi luôn ước mình là cánh bồ công trắng

Bay xa mãi trên nền trời trong xanh

Bỗng ghé chân nơi chốn người nương náu

Bâng khuâng ngỏ: lời yêu tôi thưở nào? "

. . .

Heeseung nhìn chàng, tức khắc hỏi:

" Hoa bồ công anh trên bức họa

Đẹp bỗng chốc nở tự bao giờ? "

Jaeyoon thầm cười, nơi đáy mắt

" Mảnh tình tôi đấy, xin trao riêng người. "

Cre ảnh: Yeochinteatime

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro