Phần 1 - Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dựa vào đâu mà anh cho rằng tôi liên quan đến vụ án?"

"Thế sau khi cả hai rời nhà hàng, từ lúc hai mươi mốt giờ đến sáng ngày hôm nay, cậu đã đi đâu? Hàng xóm báo cáo cậu không về nhà tối hôm qua, nhà bố mẹ cậu lại càng không. Cho hỏi, cậu đã ở đâu?"

"Tôi..."

Park Sunghoon ngập ngừng, còn Kim Myungsik nhếch môi nở một nụ cười ngạo mạn.

"Viện trưởng, sự ngập ngừng này có là đủ để tôi thay thế cho cậu ta khám nghiệm nạn nhân Ahn Yumi hay không?"

Viện trưởng già nua với những nếp nhăn trên khuôn mặt suy nghĩ một lát, liền thở dài.

"Được rồi, Sunghoon à, cháu ra ngoài đi. Ca này để Myungsik lo được rồi."

Tên Kim đắc ý lách người đi vào bên trong, gọi đàn em vào thay thế luôn cả vị trí của Yang Jungwon, trước khi bị Park Sunghoon túm áo lại, gằn giọng.

"Anh liệu hồn mà khám nghiệm cho đàng hoàng."

Rồi cậu bực tức bỏ ra ngoài.

Sunghoon và Jungwon quyết định ra ngoài cửa kính để theo dõi ca khám nghiệm qua tivi, nơi mà vị công tố mới và mấy anh cảnh sát đang đứng quan sát.

Khám nghiệm tử thi cuối cùng cũng bắt đầu. Mọi người hồi hộp nín thở theo dõi qua màn hình.

"Trên ngực trái có vết cắt sâu, tim đã bị lấy ra, ngoài ra không có tổn thương ngoài da."

Tất cả đều ngạc nhiên.

Tim đã bị đánh cắp?

"Có khi nào là bọn buôn bán nội tạng không?"

Cảnh sát đi bên cạnh Lee Heeseung lên tiếng, nhưng rồi sau đó bị Yang Jungwon bác bỏ.

"Không đâu, rõ ràng là nạn nhân đã bị rút hết máu cho đến chết rồi mới lấy tim ra. Hay nói cách khác, nó không còn có giá trị cấy ghép nào cả. Chú có thấy mạch máu bị cắt rời một cách qua loa kia không? Hung thủ chỉ đơn giản là muốn lấy quả tim của cô ấy ra mà thôi."

"Chú?" Park Jongseong nghi hoặc, đứa nhóc này là học sinh cấp hai ư? "Tôi đây mới ba mươi thôi nhé, chú là chú như thế nào! Còn nhóc năm nay học lớp mấy? Tại sao lại vào đây được?"

"Tôi hai mươi hai rồi đấy chú đừng có hở một tí gọi người ta là nhóc đi!"

Thanh tra Park trong lòng sớm sụp đổ. Bị một em trai hai mươi hai cái xuân xanh gọi là chú, không lẽ mình trông già trước tuổi như thế sao?

Lee Heeseung và Ni-ki bụm miệng cười. Công tố Lee vỗ vai Jongseong với trái tim đã tan nát, an ủi.

"Tôi bảo cậu rồi, sáng sớm đi nhậm chức thì chải chuốt cho gọn gàng một chút. Cơ mà không sao, nhìn còn trẻ hơn bố tôi chán."

"Im lặng, mấy người nói chuyện làm tôi không tập trung được đấy." Park Sunghoon ném một ánh mắt sắc lẻm cho đám người ồn ào kia khiến bọn họ im thin thít. Còn Sim Jaeyoon như quen với cách làm việc của Sunghoon liền bỏ ngoài tai mọi thứ, cùng cậu quan sát trên màn hình.

"Nạn nhân bị mất quả thận ở bên phải."

Kim Myungsik ở trong phòng khám nghiệm nói, rồi nhanh chóng chuyển sang khám nghiệm bộ phận khác.

"Không có dấu hiệu bị xâm hại."

"Này pháp y Kim." Jungwon ấn mic, truyền tiếng nói của mình vào bên trong phòng. "Khám nghiệm ở thận kỹ càng một chút đi, tại sao lại qua loa cho có như thế chứ? Nạn nhân bị thiếu một quả thận, là một quả thận đó!"

Không có ai trả lời cậu. Tên Kim yêu cầu đàn em của mình tắt mic bên ngoài phòng quan sát, rồi tiếp tục khám nghiệm.

"Này con mẹ nó Kim Myungsik!" Yang Jungwon bực bội hét lớn, giơ chân lên đá vào bàn sắt phía trước khiến nó móp méo một mảng lớn. "Anh đừng có thấy tôi hiền mà lấn tới!"

Ni-ki ở phía sau thấy thế liền lôi Yang Jungwon ngồi vào ghế.

Tổ tông của tôi ơi, anh lạng quạng là bị người ta tước thẻ nhân viên đình chỉ công tác như chơi đấy.

"Vết sẹo trên cơ thể và hình ảnh khám nghiệm lướt qua hồi nãy cho thấy cô ấy đã phẫu thuật hiến thận từ rất lâu, khoảng hơn 10 năm trước."

Park Sunghoon đột nhiên phát biểu, mắt vẫn không rời màn hình.

"Mười năm trước? Lúc ấy Ahn Yumi mới mười sáu tuổi mà thôi, nước ta không cho phép trẻ vị thành niên dưới mười tám tuổi hiến tạng, chưa kể gia thế cô ấy giàu có như vậy, hiến thận cho ai cơ chứ?"

-----

"Park Sunghoon." Sau khi hoàn thành khám nghiệm, Lee Heeseung lên tiếng gọi cậu lại. "Cậu có thể về đồn cảnh sát cùng tôi để lấy lời khai không?"

Sunghoon im lặng một lúc, còn một người đứng gần đấy bỗng dưng chột dạ, hai bàn tay hắn đan vào nhau, lo lắng.

"Được thôi, tôi đi cùng anh."

Vị công tố trẻ mới nhậm chức cùng bác sĩ pháp y nổi tiếng của NFS giờ đây mặt đối mặt nhau trong căn phòng thẩm vấn bí bách, ngột ngạt. Park Jongseong, Ni-ki, Sim Jaeyoon và Yang Jungwon đứng ở ngoài phòng quan sát, bỗng dưng cửa phòng được mở ra, một cậu nhóc bước vào, trên tay là đống giấy tờ điều tra.

"Mọi người nhìn này, em đã điều tra số điện thoại của Ahn Yumi, và có một số điện thoại lạ gọi cho cô ấy mỗi ngày từ hai năm trước, cuộc gọi dài nhất kéo dài mười lăm giây, còn hầu hết những cuộc gọi gần đây Ahn Yumi đều không bắt máy. Theo em thì đây là một số điện thoại đe dọa hay gì đó đại loại như vậy, vì sim điện thoại là sim rác, không thể điều tra được chủ nhân số điện thoại này là ai."

Ni-ki nhận tờ giấy, xem qua một lượt, rồi chỉ tay vào cái tên cuối cùng gọi điện thoại cho nạn nhân vào lúc hai mươi giờ năm mươi hai phút, thắc mắc.

"Sunoo hyung, còn người tên "giáo sư Kang" này là ai?"

"À, một giáo sư giảng dạy ngành ngôn ngữ Anh, là đồng nghiệp của nạn nhân. Kỳ lạ là, điện thoại của ông ta đã biến mất vào chiều hôm qua, đến bây giờ vẫn chưa tìm lại được." Kim Sunoo chau mày một lúc. "Có hai khả năng xảy ra, hoặc vị giáo sư này là hung thủ giết cô Ahn, hai là hung thủ thật sự đã đánh cắp điện thoại của ông ta rồi dẫn dụ nạn nhân sa lưới. Nhưng anh nghiêng về giả thiết thứ hai hơn, vì Kang Songho đã không ra khỏi nhà suốt tối hôm qua, có camera đặt trước nhà làm chứng cứ."

"Tốt lắm, Sunoo." Jaeyoon vỗ vai cậu, mỉm cười. "Trình độ của em ngày một cao đấy, chưa đầy ba tiếng đồng hồ đã điều tra ra nhiều thông tin hữu ích như vậy."

"Kim Sunoo là ai cơ chứ." Cậu nhóc vỗ ngực, rồi liếc mắt vào phòng thẩm vấn, bất ngờ. "Tại sao anh Sunghoon lại ở trong đó?"

"Nạn nhân là đối tượng xem mắt của anh ấy tối qua, đương nhiên không khỏi dính líu. Nhưng mà không có chuyện gì đâu, anh yên tâm."

Jungwon lên tiếng trấn an, rồi tất cả cùng nhau nhìn vào bên trong cửa kính chăm chú lắng nghe.

"Cậu Park Sunghoon có thể cho tôi biết cậu đã ở đâu và làm gì từ mười bảy giờ ngày hôm qua đến tám giờ sáng ngày hôm nay không?" Lee Heeseung nhìn thẳng vào mắt người đối diện, không chút nao núng.

"Mười bảy giờ ba mươi tôi tan làm ở NFS, sau đó về nhà chuẩn bị để mười chín giờ có hẹn cùng cô Ahn Yumi ở nhà hàng Si Hwa Dam, tới hai mươi mốt giờ thì chúng tôi ra về vì cô ấy phải đến trường để giúp giáo sư tìm tài liệu cho sinh viên."

Lee Heeseung gật đầu, vừa lắng nghe vừa ghi lại vào giấy.

"Thế từ hai mươi mốt giờ đêm qua đến tám giờ sáng nay thì sao?"

"Tôi có một yêu cầu." Sunghoon đột nhiên lên tiếng. "Anh có thể tắt mic nối ra bên ngoài được không?"

Công tố Lee bất ngờ, im lặng một hồi lâu, rồi ấn nút màu đỏ ở dưới bàn thẩm vấn, từ đó không một ai ở bên ngoài có thể nghe được cuộc hội thoại của hai người họ.

"Ơ, tại sao anh Sunghoon lại tỏ ra bí ẩn như thế? Có bí mật gì không thể nói ra sao?"

Yang Jungwon thắc mắc. Cậu nhóc nhìn hai người vẫn điềm tĩnh trò chuyện, Sunghoon lấy điện thoại ở trong túi quần, mở gì đấy lên rồi đưa cho Heeseung xem. Công tố Lee hỏi pháp y Park thêm vài ba câu nữa, rồi cầm giấy tờ trên tay đi ra.

"Cậu ấy có bằng chứng ngoại phạm vào đêm hôm qua. Thả người được rồi, bảo bên NFS để cho Park Sunghoon là pháp y chính trực tiếp phụ trách vụ này, tôi chỉ có thể tin tưởng được một mình pháp y Park mà thôi."

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro