🍏🔨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kasubata, cố chịu đựng, chúng ta sẽ thoát khỏi đây thôi!"

Kasubata gần như không thể mở mắt, hơi cử động, cả người như muốn vỡ ra thành từng mảnh, phổi cứ như bị lửa thiêu đốt, hô hấp cũng càng ngày càng nhẹ.

Mẹ nó!

Mẹ nó, lũ tài khoản ma chết tiệt! Đợi đó, tao sẽ tiễn chúng mày đi đầu thai một lượt.

Còn có, mẹ nó cái đầu óc quá mức ngu xuẩn của mình!

Bà nội nó!

Tại sao mình lại đỡ thay tên khốn báo đời
kia đòn tấn công đó chứ, đáng lẽ ra phải phản công lại?! Đầu anh lúc ấy không biết nghĩ gì mà lại phóng lên chắn cho hắn một đòn. Chết tiệt thật!

Anh muốn ngủ.

"Kasubata?!" Có lẽ là bị sắc mặt xanh đen tới mức khó coi của Kasubata hù dọa, trong giọng nói của Enishiro tràn đầy bối rối và luống cuống, nếu Kasubata đang mở mắt thì sẽ thấy bên trong con mắt màu xám kia là sự sợ hãi và tuyệt vọng mà trước nay chưa từng có.

"Ráng chịu thêm chút nữa, đội cứu viện sắp đến rồi!" Enishiro không ngừng lặp lại câu nói này không biết bao nhiêu lần, không biết là đang an ủi Kasubata hay là đang tự an ủi chính bản thân mình: "Cố chịu thêm chút nữa, chút nữa thôi!".

Anh mở mắt ra.

"Kasubata?" Enishiro khẩn trương nhìn chằm chằm anh, sợ rằng một giây tiếp theo anh liền nhắm mắt lại vĩnh viễn. "Cậu cảm thấy sao rồi?"

Enishiro của lúc này, trên tóc toàn là bụi bặm, quần áo nhăn nheo đủ chỗ, trên người toàn là vết thương lớn nhỏ, máu chảy cũng đã khô thành từng vết màu đỏ sậm.

Nhưng trong lòng của Kasubata không có ý định cười trên nỗi đau của người khác hoặc nói thế nào nhỉ, bởi vì anh biết mình đem so với cậu còn thảm hơn.

"Enishiro." Kasubata miễn cưỡng phát ra chút âm thanh, nhưng ngay lúc đó, yết hầu khát khô lại khiến anh không thể nào mở miệng.

Nhưng lời nói ngắn gọn này lại là lời an ủi cực lớn đối với Enishiro, ít nhất nhìn qua thì cậu giống như đã thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại rất nhanh lộ ra nụ cười.

Đáng tiếc là Enishiro yên tâm quá sớm rồi. Tình trạng cơ thể của anh cực kì không ổn, nếu không mau tiếp nhận chữa trị, tuyệt đối là lành ít dữ nhiều.

Trước mắt cả hai đều đã cạn kiệt, sau khi chiến đấu với lũ cấp trung, tưởng trừng đã diệt sạch được chúng nhưng không ngờ suýt dính phải bẫy và thiệt mạng.

Mà bọn họ hiện tại lại ở ngay chỗ vẫn còn những tài khoản ma chưa được trừ tà, khắp nơi toàn là bẫy, không cẩn thận tí là bị ám nhai đầu liền.

Chờ tới lúc đội cứu viện tới đây, Kasubata đoán chừng đã lạnh ngắt rồi.

Còn tiếp tục kiểu này, cả hai người bọn họ đều sẽ chết ở đây mất.

"Enishiro, cậu chạy trước đi." Cố gắng nói được chút, đầu của Kasubata liền như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, mắt của anh lại một lần nữa không tự chủ được mà nhắm lại.

"Không! Tôi không thể!". Enishiro liền hoảng sợ, "Đừng có ngủ, đừng có nhắm mắt, Kasubata! Tin tưởng chính mình, chúng ta nhất định có thể thoát ra ngoài!".

Kasubata không có trả lời.

Enishiro dùng tay lay anh tỉnh, vì để giữ cho Kasubata được tỉnh táo, Enishiro bắt đầu kể lại những sự việc xảy ra trước kia.

"Cậu nhớ lần đầu ta gặp nhau chứ? Trong nhà của tôi, khi đó hành động của cậu khiến tôi sợ chết khiếp, dĩ nhiên là hiện tại cũng chẳng khá hơn gì đâu..."

"Và còn trò chơi đầu tiên chúng ta tham gia nữa, cậu đã suýt tiễn tôi đi ngắm gà khỏa thân luôn rồi..."

"Còn nữa, cậu đã huấn luyện tôi điều khiển sức mạnh điện năng của mình và cũng nhờ cậu, tôi mới có thể vượt qua bài kiểm tra cuối cùng đó."

Enishiro cứ nói liên miên.

Kasubata chỉ cảm thấy những lời này như mấy con kiến bò vào trong đầu anh!

Làm ơn đi!

Enishiro không thể yên lặng ngồi đợi được hả?

Enishiro đương nhiên là không biết suy nghĩ của Kasubata, ngược lại, khi nhìn thấy anh có phản ứng với mình, cậu càng nói càng nhiệt tình!

Mẹ kiếp!

Nếu còn tiếp tục như này, anh nhất định là bị cậu phiền chết trước khi đội cứu viện đến mất!

Cảm giác được sự trì trệ của cơ thể mình, trước mắt của Kasubata xuất hiện từng mảng đen lớn, trong lỗ tai toàn là tiếng ong ong kỳ quái.

Dưới ảnh hưởng của bóng đen và âm thanh kia, Kasubata chỉ có thể thấy miệng của Enishiro hết khép rồi lại mở để nói cái gì đó.

'Mẹ nó! Cậu có biết là cậu rất phiền phức không hả!'

Kasubata rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, anh vươn tay kéo cổ áo của Enishiro, ép đầu của cậu nhích lại gần mình.

Sau đó, Kasubata dùng hết mấy phần sức lực cuối cùng của cơ thể, hôn mạnh lên môi của Enishiro.

Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của Enishiro, trong lòng anh dâng lên một trận khoái trí.

Này thì nhiều lời! Kasubata cười và nhắm mắt lại.

Rồi đến tột cùng là tại sao sự việc lại phát triển tới mức này?

Kasubata nằm trên giường bệnh, nhìn vào trần nhà trắng không tì vết mà lâm vào trầm tư.

Đã qua hai ngày để từ cái hôm làm nhiệm vụ kia.

Trong hai ngày này, Kasubata cũng đại khái hiểu được sự việc diễn ra sau đó.

Sau khi anh hôn Enishiro và ngất đi,  không biết là cậu lên cơn điên gì, mà mang theo anh mạnh mẽ xông ra khỏi nơi đó và thuận lợi gặp đội cứu viện.

Sau đó chạy không ngừng như một con ngựa để mang anh về học viện kịp chữa trị. Nghe nói là thậm chí còn uy hiếp luôn cả chị Kouchi Mina.

Sau khi anh tỉnh lại, Enishiro cứ năm lần bảy lượt đến phòng bệnh thăm anh, đồng thời lại mang cái mặt muốn nói rồi lại thôi, muốn hỏi mà không dám hỏi.

Đối với chuyện này, Kasubata chỉ có thể giả bộ như không thấy gì cả.

Dù sao thì đã hai ngày trôi qua, anh vẫn không thể nào nghĩ ra cái lí do thích hợp để giải thích tại sao anh lại hôn Enishiro. Và cũng không hiểu tại sao mà anh lấy đâu ra kiên nhẫn để không sút bay tên đó ra ngoài.

Kasubata phát điên mất.

Bỏ đi. Chuyện cũng xảy ra rồi, cứ để rồi sớm muộn gì cũng quên ấy mà.

Kasubata quyết định trốn tránh.

Dù sao thì, không bao lâu nữa, Enishiro tuyệt đối sẽ quên đi nụ hôn vốn không nên xuất hiện này.

Sự việc đương nhiên sẽ không đơn giản như trong trí tưởng tượng của Kasubata.

"Cậu ta thay tôi đỡ cái đòn trí mạng kia," Enishiro há miệng nuốt pudding dâu. "Kasubata còn bảo tôi bỏ cậu ấy lại và để tôi chạy trước một mình."

Nói tới đây, Enishiro lại tự thưởng cho mình thêm bốn cốc pudding nữa, cậu mới khó khăn nói tiếp: "Sau đó, cậu ta dùng sức hôn tôi."

Chờ ròng rã mấy tiếng, cuối cùng cũng biết được toàn bộ sự việc từ miệng của Enishiro, Urusugawa gật nhẹ: "Không nghi ngờ gì nữa, thằng đó thích cậu."

"Cái gì?? Thích tôi?" Enishiro khẩn trương liếm môi một cái.

"Trừ cái này ra, tôi không nghĩ ra khả năng nào khác." Urusugawa lắc nhẹ.

Enishiro do dự mở miệng: "Làm thế nào mà cậu lại đoán cậu ta thích tôi chứ?"

"Đoán mẹ gì! Tôi nghĩ hai thằng dở các cậu yêu nhau rất phù hợp." Urusugawa nói một cách đắc ý.

"Hể! Trừ Kasubata ra, tôi hoàn toàn là một thằng bình thường." Enishiro phản biện một chút.

Urusugawa bấm điện thoại không ngẩng đầu đáp. "Hừ! Mấy thằng hệ công kích đều như nhau hết."

Enishiro cười, xong lại bắt đầu ưu sầu. "Nhưng Kasubata gần đây cứ trốn tránh tôi, chỉ cần tôi ở gần là thế nào cũng tìm cách đuổi tôi ra."

"Cậu và hắn cần nói chuyện rõ ràng." Urusugawa nói: "Nếu cậu không chủ động, một mình hắn sẽ chạy càng ngày càng xa đấy. Hắn không dám biểu đạt tâm ý của mình, chỉ sợ việc hôn cậu hôm nay là hắn rất đấu tranh đi."

"Không sai!" Enishiro hài lòng quyết định ăn thêm ba cái bánh ngọt nữa. "Tôi nhất định tìm Kasubata nói chuyện đàng hoàng! Cảm ơn cậu! Urusugawa!"

"Không cần." Urusugawa cười khẩy, tiếp tục bấm donate không ngừng cho idol trên sóng live stream, với những lời yêu thương sến rện.

Lại tới.

Kasubata liếc mắt, không định bắt chuyện.

Trong mấy ngày này, Enishiro mỗi ngày đều không đi gây sự mà cứ lắc lư bên cạnh anh, vả lại còn luôn đeo cái vẻ mặt phức tạp, làm cho người ta nhìn tới là mất luôn khẩu vị. Nhìn muốn bổ cho vài phát.

Enishiro bước vào cửa, gọi một tiếng: "Kasubata."

"Cút con mẹ nó về phòng đi, tôi sẽ về sớm thôi, không cần phiền cậu ngày nào cũng phải qua đây." Kasubata cảm thấy bản mình thật kiên nhẫn, khi tới hôm nay vẫn chưa sút cậu ta ra ngoài.

"Kasubata." Enishiro không để tâm, hít một hơi thật sâu, rồi mới bắt đầu nói tiếp. "Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc một chút."

Tới rồi, rốt cuộc cũng tới rồi.

Sự xấu hổ làm Kasubata không đáp lại, anh lẳng lặng chờ Enishiro nói tiếp.

"Bấy lâu nay, tôi vẫn luôn không có chú ý tới tâm ý của cậu, thật sự xin lỗi, thời gian sau này tôi sẽ bù đắp lại."

'Hả, cái gì? Tâm ý? Thằng này đang nói cái quần gì vậy?'

Cơ thể của Kasubata cứng ngắc, trông thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Enishiro đang chờ đợi, bộ não trì trệ của anh rốt cuộc bắt đầu chuyển động, anh vội vàng hét lớn: "Enishiro! Tôi không biết rốt cuộc là cậu hiểu lầm hay ăn nhầm cái gì! Nhưng tôi dám bảo đảm, khi ra khỏi đây tôi sẽ đập nát cậu."

Enishiro bình tĩnh hỏi lại. "Hiểu lầm? Thế tại sao cậu lại hôn tôi?"

"Tôi..." Kasubata nghẹn lời, anh căn bản còn chưa nghĩ ra lời giải thích, chả lẽ cứ thế ở đây mà đập nó, nhưng ánh mắt của Enishiro quá mức nóng bỏng, Kasubata chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng: "Đó là vì cậu cứ líu lo liên tục không ngừng, làm cho tôi cảm thấy rất phiền. Sau đó, tôi liền muốn làm cho cậu ngậm miệng lại! Chỉ thế thôi!"

Miễn cưỡng tìm được lí do có thể giải thích thông suốt, Kasubata lập tức nói rõ.

Nhưng thứ làm Kasubata hoảng sợ đó là vẻ mặt của Enishiro, cứ như cười mà không phải cười, trông giống hệt thằng điên.

"Chỉ thế thôi?"

"Phải." Kasubata quay đầu, không dám nhìn vào mắt của Enishiro, mặc dù anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy.

"Vậy tại sao cậu lại thay tôi đỡ lấy đòn tấn công kia?" Enishiro sải bước lại gần, buộc Kasubata phải nhìn cậu. "Dù biết cái giá phải trả là mạng sống của mình."

"Tôi...Chúng ta là đồng đội đúng không? Và tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu. Còn nữa, hiện tôi mới là người tiễn cậu đi diện kiến diêm vương đấy." Kasubata cố làm bộ như mình không thèm để ý.

Ngoài dự kiến, Enishiro giống như bị câu nói này của anh chọc cười.
"Thấy chết không cứu? Rồi không màng cả mạng sống của mình mà lao vào đỡ đòn cho tôi? Khốn khiếp!" Enishiro hét lên khiến Kasubata ngỡ ngàng.

"Urusugawa nói đúng." Enishiro nói tiếp giống như đang thì thào. "Chúng ta là hai thằng dở yêu nhau chết tiệt."

Nói xong, nụ hôn rơi xuống một cách nhẹ nhàng và mềm mại. Răng môi của cả hai chạm vào nhau, triền miên lại quyến luyến. Chỉ một nụ hôn đã làm Kasubata ngu ngơ tại chỗ.

"Dù cậu có nói cái gì." Enishiro nắm chặt tay của Kasubata, tuyên bố một cách bá đạo. "Từ giờ trở đi, cậu chính là bạn trai của tôi! Còn tôi sẽ là chồng tương lai của cậu!"

"Hả?"

Kasubata cứng đờ tại chỗ, không nói được lời nào, mặt đột ngột đỏ lên, giống như một quả bong bóng sắp nổ tung. 'Cái tên ưa bạo lực khốn khiếp này, mình vẫn là nên lôi cậu ta ra đập một trận mà.'

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro