04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một vài điều Souji học được từ Kukuru.

Cậu ấy thật sự liều lĩnh và ngu ngốc. Bất kể thứ gì đứng trước mặt cậu, cậu sẽ phá vỡ nó. Cậu thể hiện rõ điều này sau những lần thử nướng bánh thất bại (món đó vẫn có vị rất ngon), nơi cậu ấy đã dành vài giờ tiếp theo để làm lại hết mẻ này đến mẻ khác cho đến khi đạt được sự hoàn hảo. Souji rất ngạc nhiên và mối quan hệ của họ, nơi cậu không bao giờ buông tay ngay cả khi những rạn nứt hình thành, và cậu sẽ là người xoa dịu đi những vết nứt đó, không để nó lớn lên.

Đối với một anh chàng hấp dẫn với một công việc tuyệt vời, cậu ấy chưa bao giờ để ý đến hay chấp nhận bất kỳ lời đề nghị nào từ người lạ khi họ dành thời gian ở quán bar. Ngay cả khi cậu nghĩ Souji không quan tâm để ý, cậu chưa bao giờ cho anh bất kỳ dấu hiệu nào của việc không chung thủy. Trên thực tế, cậu hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những cám dỗ của phụ nữ hay đàn ông săn mồi.

Cậu sa ngã và yêu hết mình. Cậu ấy phản ánh thái độ của những người xung quanh. Nếu mọi người đối xử ngọt ngào với cậu, thì cậu sẽ ngọt ngào đáp lại. Nếu họ hành động như một kẻ cặn bã, cậu cũng sẽ thành một tên khốn nạn mà đáp trả. Và nếu họ yêu cậu, cậu sẽ trao cho họ cả trái tim mình. Nó đến mức Souji cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm không đáy này. Theo một cách nào đó, anh cảm thấy may mắn vì đã gặp Kukuru tại thời điểm này, bởi vì nếu đó là một vài năm trước, anh sẽ không gây ra cho Kukuru điều gì ngoài nỗi đau và sự tổn thương. Nghĩ lại thì, bản thân lúc trẻ của anh thực sự là một tên khốn không thể kiểm soát.

Tuy nhiên, anh nghĩ rằng ngay cả trong một phiên bản khác của câu chuyện này, anh vẫn sẽ yêu cậu một cách đơn giản mà vô cùng nồng nhiệt. Thái độ có trách nhiệm, ngang tàng và giống như một người mẹ của cậu là điều mà bản thân thời cấp hai của Souji sẽ tôn trọng. Mặt tàn bạo, liều lĩnh và không thể phá vỡ của cậu là điều mà thời học sinh trung học Souji khao khát. Phần yêu thương, quan tâm và xoa dịu của cậu chính là kho báu của Souji hiện tại, là những gì Souji hiện tại trân trọng. Bất kể thời điểm nào, Souji sẽ luôn yêu Kukuru.

.

Và đó chính là lý do tại sao anh cảm thấy mình như bị xé ra thành từng mảnh khi nhìn thấy Kukuru chạy vào một tòa nhà rực lửa giống như một người hùng, mà anh ước bạn trai mình không phải liều lĩnh như vậy. Bất lực và quẫn trí, Souji đi đi lại lại bên ngoài. Mắt anh liên tục liếc nhìn cấu trúc được bao phủ bởi màu cam và màu đỏ chết chóc.

Khi người lính cứu hỏa đi ra khỏi tòa nhà cùng với một phụ nữ trẻ, Souji chạy thẳng về phía cậu. Anh đến đúng lúc Kukuru người với khuôn mặt phủ đầy tro và bụi, nở một nụ cười trẻ con và ngã vào vòng tay anh.

.

Kukuru thức dậy trong căn phòng màu trắng.

Trần trắng, tường trắng, ga trải giường trắng. Cách duy nhất để cậu biết mình chưa chết là hơi ấm trên tay cậu và câu nói đầy ngạc nhiên xúc động, "Kukuru!" đến từ bên cạnh cậu.

Souji vẫn ngồi đó với bộ vest trên người. Có vẻ như anh ấy không thay đổi kể từ lần cuối Kukuru nhìn thấy anh. Và anh ấy cũng có mùi.

"Em có cảm thấy ổn không?" Anh hỏi khi giúp cậu ngồi dậy.

"Ừm. Em bị ngạt khói phải không?" Trước sự bình tĩnh đến ngạc nhiên, Kukuru cười khúc khích. "Không phải lần đầu tiên điều này xảy ra."

Souji thở ra một hơi dài trước khi gạt mái tóc của bạn trai mình đi và đặt một nụ hôn lên trán khiến cậu cười tươi rói. Đẩy anh ra không phải là một lựa chọn, Kukuru đã kịp thời vòng tay qua người anh và kéo anh về phía giường.

"Oi! Đây không phải là lúc để âu yếm. Bác sĩ phải đảm bảo rằng em ổn trước khi em làm bất cứ điều gì ngu ngốc."

"Thôi nào, đó chỉ là hậu quả của việc ngạt khói thôi. Em có làm sao đâu." Câu nói đó khiến cái nhìn chết chóc mà Souji chỉ dành cho những tên tội phạm đã nhìn xuyên qua cậu. Ngay lập tức, Kukuru cứng người lại và bĩu môi rút lui.

Souji xoa dịu những chiếc lông xù quanh cậu, cười khúc khích. "Chúng ta sẽ ôm ấp vào tất cả mọi nơi em thích ở nhà, được chứ?" Sau đó, anh đặt một nụ hôn khác lên đỉnh đầu Kukuru.

Lời hứa đó khiến Kukuru im lặng, ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của bác sĩ. Sau khi kiểm tra để đảm bảo chắc chắn rằng cậu thực sự ổn, cậu được xuất viện và cả hai về nhà bằng chiếc sedan màu đen của Souji. Khi Kukuru liếc nhìn bạn trai của mình, cậu nhận thấy quầng mắt anh nổi rõ.

"Anh có lo lắng không?"

Phản hồi ngay lập tức và dữ dội. "Tất nhiên là anh! Em khiêu vũ với tử thần mỗi ngày, đối phó với ngọn lửa ngu ngốc mà mọi người bất cẩn đốt cháy. Và sau đó em chỉ cần lao vào bên trong như một thằng ngốc khi nghĩ rằng mình có chín cái mạng."

"Này, đó chỉ là một phần công việc của em thôi! Vậy thì anh bảo em nên làm gì? Để họ chết sao?"

Người đàn ông tóc xanh vuốt mái tóc ngắn của mình ra sau với một tiếng thở dài. Sau đó, anh đưa bàn tay lên mặt như thể đang cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Anh biết. Em quá tử tế với mọi người, đến độ quên mất nên đối tốt với bản thân của mình. Nếu công việc của anh không giết anh trước, thì anh sẽ chết vì đau tim."

"Đừng có đùa như vậy chứ, đồ ngốc." Kukuru cong môi và vặn vẹo ngón cái. "...Anh không phải là người duy nhất lo lắng, anh biết không? Chuyện gì đang xảy ra với anh và tên tội phạm mà anh đang theo dõi...vụ buôn bán chất cấm ngu ngốc của anh...Em phải sống hàng ngày trong nỗi sợ hãi rằng kẻ xấu nào sẽ làm anh mất mạng."
Không có nhiều tội phạm nghiêm trọng ở Nhật Bản nhưng bằng cách nào đó, một số ít những tội phạm nguy hiểm nhất lại rơi vào tay Souji.

"Anh nghỉ việc." Souji nói khi rẽ phải.

"Hảa?" Những ánh đèn màu đỏ nhấp nháy.

"Anh nói là anh sẽ nghỉ việc. Anh biết nó quá nguy hiểm, và..." Souji mím môi. "Anh không biết. Anh chưa muốn chết. Không muốn chết khi cuộc sống của anh cuối cùng cũng đã ổn thoả, cuộc sống mà bấy lâu nay anh mong chờ nó đã xuất hiện. Anh không muốn vụt mất nó."

Màu đỏ lan trên má Kukuru khi cậu gật đầu. "Vậy thì em cũng sẽ nghỉ việc."

Họ dừng lại ở đèn đỏ nơi Souji mở to mắt nhìn bạn trai của mình.

"Hãy cùng nhau mở một tiệm trà. Hoặc có thể là một cửa hàng bánh ngọt." Kukuru quay về phía bạn trai mình với nụ cười đầy nắng mà chắc chắn đó là điểm yếu của Souji. "Có lẽ là một tiệm bánh với một góc nhỏ trà chiều?."

Một nụ cười nở trên môi Souji. Đôi vai anh chùng xuống và anh cảm thấy như một gánh nặng khổng lồ đã được nhấc khỏi vai. "Vậy tên nó là gì?"

"Em không biết. Giống như Aoringo? Hoặc có thể là E&K thì sao?" Tên gợi ý khiến Souji trợn mắt. "Không được à? Vậy còn Blue Fire thì sao? Tea & Cake?"

"En thật tệ trong việc này." Souji nói đùa một cách trìu mến.

"Huh!? Em muốn thấy anh cố gắng hơn."

Cả hai đưa ra gợi ý tên này đến tên khác cho đến khi họ trở về nhà, nơi họ cùng nhau viết đơn từ chức. Cuộc sống quá quý giá để họ muốn mạo hiểm ngay bây giờ. Đã đến lúc bỏ lại phía sau những công việc liều lĩnh và cùng nhau xây dựng một mái ấm từ đầu.

Souji và Kukuru đan ngón tay vào nhau khi họ nằm trên giường, tay chân trần quấn lấy nhau không muốn buông ra. Những nụ hôn nhẹ nhàng trao nhau dưới tấm chăn như để tuyên bố lời hứa mãi mãi của họ.

Cuộc gặp gỡ tình cờ lúc 1 giờ sáng đã trở thành một thứ gì đó nhiều hơn những gì họ có thể dự đoán.

.

Souji liếc nhìn Kukuru, người đang gật đầu với anh. Sau đó, cả hai tập trung vào việc tập luyện của riêng họ. Tiếng vo ve dễ chịu của TV, tiếng ồn xung quanh và vẫn là sự im lặng đó nhưng giờ đây mối quan hệ của họ đã khác.

Ngay cả sau hai năm, thói quen này vẫn không thay đổi. Lúc 1 giờ sáng, họ luôn đến phòng tập thể dục cùng nhau và giữ im lặng như trước khi biết tên nhau. 2 giờ sáng, họ nắm tay nhau về nhà. Lúc 2:30 sáng, họ ngủ thiếp đi trong vòng tay của nhau. 9 giờ sáng, họ thức dậy cùng nhau để mở tiệm bánh nhỏ xinh bình yên của họ.

Khi họ trao nhau một nụ cười và một nụ hôn, họ khá chắc chắn rằng thói quen này sẽ không sớm thay đổi hoặc có thể sẽ mãi như vậy.

_end_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro