Lionheart

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã hỏi tên ngốc đó tại sao cậu ta ghét Mozart đến như vậy.

Không giống như tôi đang quan tâm đâu.

Nhưng trong khi cậu ấy khôn khéo một cách đáng ngạc nhiên và không bao giờ nghĩ đến cảm xúc của người khác, tôi thực sự không thấy cậu ấy nói xấu về ai bao giờ. Cậu ấy thậm chí còn chấp nhận một người khó tính như tôi, cùng với những từ ngữ rẻ tiền như "Anh yêu em", "Em là tuyệt nhất" và "Tuyệt vời".

Cậu ấy chỉ thực sự nói rằng mình ghét ai đó nếu thực sự không thích - không, nếu cậu ấy thực sự ghét người đó thôi. Sẽ chẳng có vấn đề gì kể cả khi bạn là kẻ ngốc ngớ ngẩn nhất hoặc là một kẻ xấu xa khủng khiếp, bởi vì cậu ấy là kiểu người có thể tìm thấy ánh sáng tỏa ra ở bất cứ ai.

Đồng thời, đó cũng là một phần vô vọng và đáng tiếc của cậu ấy.

"Chà, ngay cả khi cậu hỏi tớ..."

Sau giờ học ở Học viện Yumenosaki, trong một phòng học trống mà chúng tôi đã tạo ra không gian luyện tập, với những chiếc bàn và ghế được đẩy vào các góc.

"Hừm... tớ chỉ ghét những gì tớ ghét."

Khi cậu ấy nói điều gì đó hoàn toàn phi logic, tên ngốc đó - Tsukinaga Leo - bĩu môi.  Hành vi của cậu ấy một phần là đáng trách, nhưng cậu ấy vẫn trông trẻ con như mọi khi.

Tùy thuộc vào từng người, thoạt nhìn họ có thể nghĩ cậu ấy là con gái. Có thể nói đó là hình ảnh thu nhỉ của cậu ấy, nhưng cậu ấy có một vẻ ngoài thu hút từ lần đầu gặp. Cậu ấy thấp và mảnh khảnh, nhưng trông không mỏng manh lắm, vừa đủ kì lạ. Chà, cậu ấy có thể là một con vật nhỏ, nhưng không nghi ngờ rằng cậu ấy ăn thịt.

Cậu ấy chỉnh lại mái tóc màu hoàng hôn buộc gọn gàng, nhuộm màu bởi những tia nắng cuối ngày chiếu qua cửa sổ. Không vì sao cả, cậu ấy nằm im trên sàn.

Cậu ấy là một loài vật mới, chưa được ai phát hiện. Đuôi tóc buộc của cậu ấy tung lên xuống như cái đuôi - thật chướng mắt. Cậu ấy luôn cư xử như ở nhà bất kể cậu ấy đang ở đâu, điều đó hoàn toàn trái ngược với tôi, vì dù sao tôi luôn cảm thấy khá khó chịu ở bất cứ nơi nào.

Rõ ràng, tên ngốc đó đã bị gián đoạn bởi "nguồn cảm hứng" mọi khi của cậu ta, đang lúc chúng tôi ở ngay chính giữa khi thay đồng phục của Knights... và bây giờ cậu ấy dùng bút viết nguệch ngoạc trong cuốn sổ tay của mình, mặc đồ được một nửa.

Vì các phòng học trống hiếm khi được dọn dẹp, bụi có ở khắp mọi nơi, nhưng cậu ấy vẫn lăn qua lăn lại mà không cần quan tâm. Bị chọc tức, tôi giẫm lên người cậu ấy, giữ cậu ấy lại dưới chân.

Tôi tôn trọng cậu ấy theo cách riêng của tôi, nhưng tôi không thể cảm nhận được phần này của cậu ấy. Cậu ấy giống như một đứa trẻ sơ sinh bằng cách nào đó đã trở thành học sinh trung học - cha mẹ cậu ấy phải như thế nào nhỉ? Đồng phục của Knights dựa trên bảng màu chủ yếu là màu trắng, vì vậy bất kỳ loại bụi bẩn nào dính vào cũng sẽ dễ dàng bị nhìn thấy.

"Mozart..."

Không quan tâm đến việc mình bị dẫm đạp, tên ngốc đó cằn nhằn không vui.

"Tớ nghe nói ông ta thường sáng tác vì tiền. Đó là lý do tại sao tớ ghét ông ta... có lẽ vậy."

"Đó chỉ là tin đồn phổ biến, phải không? Một số tin đồn xấu được lan truyền bởi các đối thủ của ông ta. Bên cạnh đó, tớ chắc chắn rằng tất cả các nhà soạn nhạc khó có thể kiếm sống trong những ngày đó... nếu cậu nghĩ về nó như thế, mọi người đều sáng tác vì tiền, cậu không vậy nghĩ sao? Họ không thể sáng tác các bài hát vì sở thích như cậu có thể làm bây giờ."

Hồi tưởng lại những điều tôi học được trong lớp, tôi cười gượng. Tại sao tôi thậm chí còn bảo vệ các nhà soạn nhạc từ lâu mà tôi hầu như không biết đến...? Vô lý.

"Chà, không thành vấn đề."

"Sena, tớ cấm cậu nói" không thành vấn đề ", được chứ?"

Nói tên tôi với ngữ điệu kỳ lạ, tên ngốc ngước lên và trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt có phần cô đơn.

"Mọi thứ đều quan trọng."

"Hmm? Đó là cách cậu nhìn mọi thứ. Đừng áp đặt giá trị của cậu lên tớ."

"Tớ đang nói rằng những từ tiêu cực cũng sẽ khiến cậu thụt lùi. Những từ bẩn thỉu sẽ làm bẩn chính cậu; đừng đánh giá thấp sức mạnh của ngôn từ. Hãy lắng nghe tớ, okay? Mệnh lệnh của Ou-sama là tuyệt đối ~ ♪"

Cậu ấy như nói đùa, nhưng ngay lập tức làm vẻ mặt căng thẳng và bắt đầu vung vẩy dữ dội.

"Kuaahh, ai gọi tớ là "Ou-sama"...!?"

"Đó là cậu. Dù sao, cậu đã lạc đề - đó là thói quen xấu của cậu... Có gì sai khi tham lam vì tiền? Có phải đó là một điều tồi tệ khi sáng tác bài hát cho doanh nghiệp? Tớ thích những người như ông ta hơn những kẻ đạo đức giả, những người hay nói về việc làm những thứ như tình yêu, thế giới và Chúa."

"Đó là cách cậu nhìn mọi thứ, Sena. Đừng áp đặt giá trị của cậu lên tớ ~! Đúng chứ...? ♪"

Bắt chước những lời nói của tôi trước đó, cậu ấy cười toe toét như thể cậu ấy vừa làm được một điều gì đó phi thường. Phần này của cậu ấy thực sự giống như một đứa trẻ... Dù sao đi nữa, nó làm tôi bực mình nên tôi bước lên đầu cậu ấy.

***

"Nngh, có gì đó không ổn. Đây không phải là điều tớ muốn nói. Điều này thật khó khăn... ugh, ngôn ngữ rất hạn chế! Tháp Babel đã sụp đổ...! Cậu thực sự không thể giải thích bất cứ điều gì với chỉ bằng lời nói! Đây là rác rưởi! Tất cả những gì tớ cần là âm nhạc! "

Không có bất kỳ mối quan tâm nào về sự đối xử tàn nhẫn mà cậu ấy nhận được, tên ngốc làm bộ mặt ủ rũ không phù hợp chút nào.

Thành thật mà nói, bạn có tin vào sức mạnh của lời nói hay không?

Cố gắng thực sự suy nghĩ trước khi bạn nói... hoặc nếu không lắng nghe cẩn thận mọi thứ bạn đang nói và không bỏ qua, bạn sẽ khiến tôi cảm thấy thực sự ngu ngốc.

"Sena, cậu có biết rằng trong khi Mozart thường sáng tác để kiếm tiền, thì có khá nhiều bài hát ông ta viết mà không liên quan đến lợi nhuận? Một kiệt tác lịch sử - 'a little serenade', Eine Kleine Nachtmusik."

"Ừ, tớ cũng đã học được điều đó trong lớp. Thỉnh thoảng, cậu cũng nên tham gia, nếu không cậu sẽ phải lưu ban một năm."

"Tớ không thích các lớp học, tớ từ chối yêu cầu bất cứ ai dạy tớ bất cứ điều gì. Có người nào cho con khỉ dạy họ số học không? Có lẽ! Tớ không biết tại sao, nhưng tham gia các lớp học ở trường cảm thấy như bị tẩy não và nó khiến tớ bồn chồn! Tại sao họ buộc chúng ta vào khuôn khổ khi vũ trụ quá lớn!?"

"Cậu sẽ lạc đề một lần nữa. Cái gì, có phải vì ông ta đáng lẽ phải sáng tác vì tiền... và cậu không muốn ông ta đổi ý đột ngột sao? Rằng ông ta không kiên định - thuần khiết?"

"Tớ không biết, nhưng tớ không thích! Tớ không biết Mozart là người như thế nào, và tớ thậm chí có thể yêu mến ông ta nếu có cơ hội nói chuyện trong thực tế! Nhưng mặc dù Mozart có thể viết những kiệt tác mà không làm điều đó vì tiền, thế giới và số phận bị nguyền rủa đã gán cho ông ta là một người tham lam! Ahh, có lẽ đó là điều tớ không thích!?"

"Đừng hỏi tớ. Chúng ta càng nói nhiều, tớ càng rối... Tớ không biết cậu đang cố nói gì. Hãy kết thúc cuộc nói chuyện này, được không?"

Cảm thấy một cảm giác vô ích, tôi từ bỏ cuộc trò chuyện của mình với tên ngốc và rời khỏi lớp học.

"Tớ có việc phải làm sau chuyện này, vì vậy... tôi phải đi. Cậu cũng nên dừng việc nằm ở đây và về nhà đi, được không? Không phải gia đình cậu sẽ lo lắng sao?"

"Mm... đối với gia đình tớ, sẽ tốt hơn cho họ nếu có ai đó như tớ không ở bên."

Tên ngốc lầm bầm một cách bất thường, mơ hồ. Nhanh chóng lăn qua, cậu ấy đứng dậy khỏi sàn và ném thứ gì đó cho tôi.

Tôi bắt lấy nó ngay lập tức và nó rơi thẳng vào lòng bàn tay tôi. Tôi liếc nhìn - đó là một cuộn băng cas-set, có chứa nhạc. Thật lỗi thời.

"Đây là gì?"

"Một bài hát mới. Tiêu đề là ... hmm ... A little Sena Izumi! ♪"

"Cái gì, không phải chỉ là làm lại của 'A little serenade' sao? Ý thức ngôn ngữ của cậu thực sự tồi tệ nhất ... Tớ đoán tớ không có lựa chọn nào khác ngoài việc cầm nó, nhưng tớ phải làm gì với nó  ? Cậu đang bảo tớ luyện tập với nó cho buổi Live tiếp theo của chúng ta hay gì đó? "

"Hãy làm những gì cậu muốn! Tớ chỉ viết nó vì tôi muốn thôi! Wahaha! ☆"

"Uh huh. Chà, tớ cho rằng tớ sẽ giữ nó trong thời gian này... gặp lại sau nhé. Tạm biệt ~?"

"Sena. Cậu biết đấy, thay vì ghét Mozart..."

Trong một lần hiếm hoi, tên ngốc nhìn thẳng vào tôi và nói với một nụ cười có phần khó hiểu.

"... Tớ có thể ghen tị với ông ta."

Sẽ là quá tổn thương khi hỏi cậu ấy có ý gì, vì vậy tôi đã không - ngay cả bây giờ, tôi vẫn không biết ý cậu ấy là gì.

***

Thời gian trôi qua kể từ đó.

Rất nhiều điều đã xảy ra, và tên ngốc đó đã trở thành một kẻ im lặng.  Đã quá lâu kể từ khi tôi nhìn thấy cậu ấy đến nỗi tôi gần như không nhớ nổi khuôn mặt. Nhưng ngay cả thế, cậu ấy vẫn là thủ lĩnh của Knights... vì vậy để tham gia vào Dreamfests, chúng tôi cần dấu ấn của cậu ấy để làm giấy tờ và cho nên.

Giải đấu lớn được gọi là DDD sẽ bắt đầu sớm.

Và chúng tôi dự định tham gia.

Thế là tôi đi thăm nhà cậu ấy.

Nhà cậu ấy là một nơi bình thường. Ai có thể nghĩ rằng một người hoang dã như vậy sẽ được nuôi dưỡng ở một nơi như thế này? Ý tôi là, đó không phải là một ngôi nhà thuê, và đó có lẽ cũng là một gia đình giàu có.  Nhưng so với số lượng lớn những người giàu có đăng ký vào Học viện Yumenosaki - như trong mấy bộ truyện tranh, thực sự - không có phả hệ hay sức mạnh tài chính gì để tự hào.

Đó chỉ là một hộ gia đình trung lưu rất bình thường.

Trong khi thời gian đã qua lâu, tôi đã đến thăm ngôi nhà này khá nhiều trong quá khứ, vì vậy tôi đã có thể tiếp cận nó mà không gặp rắc rối nào. Mặc dù tôi hơi do dự khi đứng ở ngưỡng cửa, nhưng thật khó chịu khi lãng phí thêm thời gian của mình cho tên ngốc đó, vì vậy tôi nhanh chóng bấm chuông.

Khi tôi gạt đi vài cánh hoa vướng víu bị dính vào đồng phục, có lẽ khi tôi đang đi qua đây, cánh cửa từ từ mở ra. Giữa khoảng trống tôi có thể thấy những búi tóc mượt.

Đó là em gái của tên ngốc đó. Nghĩ đến việc em ấy vẫn mặc đồng phục học sinh cấp hai, có lẽ em ấy đã trở về nhà cách đây không lâu. Có chút ngại ngùng, em ấy rụt rè nhìn tôi.

Như đã nói, vì tôi đã đi qua cánh cửa này nhiều lần trong quá khứ, em ấy biết tôi là ai. Sau một chút do dự, vẻ mặt của em ấy thư giãn và nở một nụ cười đáng yêu.

"X-xin chào, ừm, Izumi-san."

"Ừm, này. Anh trai của em có ở đây không?"

"À, onii-chan..."

"... ở đây," em ấy nói yếu ớt.

"Anh hiểu rồi," tôi trả lời, và bước lại gần em ấy - từ từ, vì vậy tôi sẽ không làm em ấy sợ.

"Xin lỗi, nhưng ... đưa cái này cho tên ngốc đó. Nói với cậu ta rằng không cần phải đọc nó nữa, anh chỉ cần những thứ bên trong được đóng dấu. Anh sẽ quay lại vào ngày mai."

Nói xong, tôi đưa phong bì cho em ấy.  Làm xong việc của tôi ở đây, tôi quay bỏ đi.

"Ừm ..."

Em gái của cậu ấy nắm lấy gấu đồng phục của tôi với vẻ mặt ủ rũ.

Lông mày nhíu lại với nhau một cách lo lắng, em ấy tuyệt vọng lôi tôi lại.

"Anh có thể nói gì đó khiến Onii-chan ra khỏi phòng anh ấy không, Izumi-san...? Nếu là anh, em nghĩ anh ấy sẽ lắng nghe."

Khi em ấy nói với giọng run run, nhìn tôi cùng những giọt nước mắt trào ra.

"I-ít nhất... bảo anh ấy ăn... Anh ấy sẽ không nghe lời em, và cứ như thế này... anh ấy sẽ ngã bệnh. Làm ơn... làm ơn giúp em với."

'Ngay cả khi bạn hỏi tôi,' tôi muốn từ chối em ấy theo cách tôi thường làm. Tôi nghi ngờ bất cứ điều gì tôi có thể nói bây giờ sẽ đến với tên ngốc đó. Đó là mong muốn của riêng cậu ta để cắm tai - vứt bỏ mọi thứ và chạy trốn.  Tôi đã vỡ mộng với cậu ấy, và giờ tôi vẫn còn đang điên. Tôi không mong đợi gì ở cậu ta nữa.

Đối với một người anh lớn đáng ghét khiến em gái của mình lo lắng rất nhiều như thế này... không có lý do gì để cậu ta sống, bạn có nghĩ thế không?

Chẳng phải tốt hơn là cậu ta nhanh chóng chết đi sao?

Tốt cho cậu ta. Đó là những gì tôi nghĩ, từ tận đáy lòng.

Tôi nghĩ về việc nói gì, tôi thực sự đã làm. Nhưng em gái của cậu ấy, khóc trước mặt tôi với nước mắt lăn dài trên má... thực sự giống cậu ấy.

Tất cả những gì tôi có thể làm là đứng yên trong im lặng.

Tại sao nó lại đến?

"Hey."

Không một lời cảnh báo, một giọng nói hoài cổ đập vào tai tôi.

Ngạc nhiên, tôi nhìn lên. Ngay phía sau em gái, bên cạnh lối vào phía trước, là phòng của cậu ấy - và cánh cửa mở ra rất khẽ. Tôi có thể thấy khuôn mặt cậu ấy ló ra một chút từ bên trong.

Hai anh em này thực sự hành động tương tự nhau.

Đôi môi tôi mím lại khẽ vui mừng, và cậu ấy gầm gừ với tôi bằng giọng khàn khàn.

"Đừng làm Ruka khóc."

"... Tớ không có, tại sao em ấy khóc."

Tôi nhìn cậu ấy khi cậu nói tên em gái mình, yếu ớt phàn nàn. Có rất nhiều điều mà tôi muốn nói, rất nhiều cảm xúc mà tôi muốn xả lên cậu ấy - nhiều hơn tôi nghĩ tôi đã làm. Nhưng vì lý do nào đó, mọi thứ chỉ lặng đi.

Tôi nhìn cậu ấy. Tiều tụy, quần áo sờn rách... rũ rượi, tóc rối bù... với quầng thâm dưới mắt, cậu ấy run rẩy như thể là sinh vật bất lực nhất thế giới.

"Ah, tất cả đã kết thúc." - tôi nhận ra.

Tuổi trẻ của chúng tôi trở nên rạn nứt với những đổ vỡ. Bây giờ nó đã bị tan vỡ, và độ tinh khiết của nó đã bị mất. Ánh sáng huy hoàng quý giá đó chỉ tồn tại trong quá khứ và cậu ấy đã chọn chôn cất nó.

Nhưng đối với tôi thì sao? Tôi vẫn có những việc tôi cần làm.

"... ít nhất hãy ăn một cái gì đó."

Nói xong, tôi bỏ về.

Tôi sẽ không nhìn lại nữa.

Tôi không có hứng thú với việc được thỏa mãn bằng cách ôm ấp đống đổ nát của một giấc mơ tan vỡ.

***

Là con đường nhanh nhất từ ​​nhà cậu ấy đến nhà ga gần nhất, tôi đi bộ dọc theo bờ biển.

Nhìn như thể cách tiết trời chuyển sang mùa xuân, không có dấu hiệu sự hiện diện của con người trên bãi biển. Tất cả những gì còn lại là lon bia và tàn dư pháo hoa do những người không có ý thức để lại, cộng với rong biển thối rữa và vỏ sò bị mài mòn. Tôi đã nghĩ về đôi giày của mình bị bẩn và thấy khá khó chịu... nhưng không quan tâm lắm, tôi sải chân cùng với những bước đi lớn.

Tôi đá vào cát và những vật khó coi bị bỏ lại, được tích dần bởi quá khứ.

Tôi đeo tai nghe vào và kết nối với iPod của tôi, một mẫu cũ hơn so với những thứ hiện nay. Tôi lúng túng bật các bài hát của mình lên và cố gắng đẩy tâm trí của tôi ra khỏi sự khó chịu dâng trào.

IPod của tôi có đầy những bài hát cậu ấy viết. Tôi đã nói với cậu ấy rằng tôi không muốn chúng, nhưng cậu ấy cứ viết hết bài này đến bài khác và tự mình tải lên tất cả.  Nhưng nó là rẻ đối với tôi, vì tôi có thể có được những bài hát mới mà không phải tự mua, vì vậy tôi đã mặc kệ chúng.

Ngoài ra, tôi không ghét những bài hát của cậu ấy.

Và thật hiếm, 'không ghét' một cái gì đó trong một thế giới đầy những điều khó chịu. Thật sự rất khó để vượt qua, thực sự!

Nhưng lần cuối cùng anh ấy tải một bài hát vào chiếc iPod này là khi nào?

Tôi không thể nhớ.

Tiếng sóng vỗ rầm rầm từ từ xa dần.

Trong những bài hát quen thuộc này, tôi bước đi với cái đầu cúi thấp.

"....."

Không suy nghĩ, tôi đột nhiên dừng lại.

Một bài hát với giọng hát khó chịu cất lên. Giọng hát đôi lúc căng thẳng và hoàn toàn lạc điệu - đó là giọng của một người nghiệp dư. Nhưng mặc dù vậy, người đó hát với giọng to tưởng như không biết mình bị điếc như thế nào... không phải là kiểu người mà bạn muốn cùng khi đi hát karaoke.

Đó là giọng hát của tôi, từ lâu.

Tôi đã là một người mẫu một cách hoàn hảo, nhưng tôi chưa bao giờ có kinh nghiệm ca hát biểu diễn, vì vậy... dĩ nhiên, tôi rất tệ.  Sau khi trải qua một loạt các bài học, bây giờ tôi đã khá hơn rất nhiều.

Nó giống như ăn kiêng - ghi lại những gì bản thân làm không tốt... điều đó trở thành kim chỉ nam cho việc trưởng thành bao nhiêu. Với ý nghĩ đó, tôi đã giữ nó trong iPod và không xóa nó.

Thông thường, tôi không thể tiếp tục nghe bài này và cuối cùng bỏ qua bài hát tiếp theo sau vài giây, nhưng vì thậm chí cảm thấy quá rắc rối để chuyển bài, nên tôi để âm thanh tiếp tục phát ra.

Đột nhiên, tiếng hát bị gián đoạn, và một giọng nói không cần thiết xen vào.

Đó là một giọng nói vui vẻ ngớ ngẩn đang cười.

- Wahahaha ☆ Cậu có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, giọng hát của cậu thì vượt trội! Thật vui vẻ!

- Nhưng giọng nói của cậu rất hay, vì vậy tớ chắc chắn cậu sẽ khá hơn khi được đào tạo! Tớ thích nó!  ♪

Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của chính mình hét lên trong thất vọng, cũng như âm thanh tôi ném một cái ghế và có lẽ là một loạt những thứ khác vào cậu ấy, và tiếng ồn ào của cậu ấy khó chịu né tránh tất cả những thứ đó. Nó cứ tiếp tục...

Và ngay cả giữa tất cả những điều đó, một giai điệu đẹp vẫn tiếp tục được vang lên. Không có cách nào để bất kỳ loại cửa hàng nào có được những giai điệu này, và ý tôi là theo cách xấu. Trong vũ trụ rộng lớn này, nó chỉ tồn tại trong iPod của tôi như một ghi chú vô giá trị.

Sau khi nghe âm thanh ngớ ngẩn của tuổi trẻ, tôi tiếp tục đi bộ dọc theo bãi biển ảm đạm dường như là một vùng đất hoang không có sự sống.

Cậu ấy thuần khiết như một đứa trẻ, và chơi những giai điệu tình yêu đó với thiện chí và đam mê; Tôi thực sự không ghét những bài hát của cậu ấy. Trong thực tế, tôi thực sự thích chúng khá nhiều.

Tôi không biết ngại ngùng như cậu ấy, vì vậy tôi không nói những câu như "Anh yêu em".  Và tôi là một người khó tính, vì vậy tôi không thể thể hiện cảm xúc tích cực với ai đó một cách chân thực.

Nhưng ngay cả như vậy, những bài hát mà cậu ấy sáng tác không phải cho ai xa lạ. Tất nhiên, đó cũng không phải vì tiền mà... ít nhất, đó là những bài hát dành cho tôi. Chúng ta.

Đó là lý do tại sao tôi thích chúng.

Có thể hát cùng nhau những bài hát cậu ấy sáng tác - đó là niềm hạnh phúc của tôi.

Nhưng...

Thanh kiếm của cậu ấy đã bị rỉ sét bởi nỗi buồn, bị phá vỡ bởi ác ý.

Cậu ấy không thể chiến đấu nữa. Có lẽ toàn thể của Knights sẽ mãi mãi không thể xuất hiện một cách hoàn hảo. Nó đã bị hư hỏng, uốn cong và đổ vỡ.

Nhưng những thứ cậu ấy để lại, dù chúng có nhỏ bé đến đâu, thì vẫn còn. Trong chiếc iPod này, trong Knights bị tổn thương... và trong trái tim tôi.

Nắm bắt điều đó, tôi sẽ nghiêm túc hướng về niềm tự hào, ngay cả khi niềm tự hào đó có thể chỉ là một trò bịp bợm.

Ngay cả khi tôi bị ném đá. Ngay cả khi tôi bị lạm dụng, hoặc phỉ nhổ.

Cho dù tôi trở nên xấu xí và hư hỏng đến mức nào, dù đến bản thân tôi với những hành động sai trái khủng khiếp.

Bởi vì có một người tồn tại đã nói với tôi rằng cậu ấy thích tôi - người nói tôi thật xinh đẹp. Bởi vì, dù chỉ là một khoảnh khắc, một phần tuổi trẻ của tôi đã tồn tại trong cuộc sống đó... nơi tôi được khẳng định và yêu đến mức tôi có thể nghĩ rằng mình hạnh phúc khi được sinh ra.

Tôi không muốn giả vờ rằng "Điều đó chưa bao giờ xảy ra".

Tôi sẽ không bước đi về phía trước với đầu cúi xuống trong sự xấu hổ nữa.

Ngay cả khi nó có thể là một vùng đất hoang đầy máu tanh. Ngay cả khi tôi sẽ phải làm điều đó một mình.

"Ou-sama" của chúng tôi đã vô dụng, vì vậy...

Sẽ đau đớn lắm chứ, nhưng tôi sẽ chiến đấu thay cậu ấy.

_END_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro