entry cua nam 222

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi một ai đó bạn muốn quên đi, nhưng càng quên thì bạn càng nhớ... Bạn hiểu rằng người đó đã chiếm phần lớn trái tim bạn."

Khi một ai đó không còn bên bạn, bạn vẫn dõi theo, vẫn quan tâm đến người đó... Bạn hiểu rằng mình đã thực sự yêu.   Khi một ai đó quyết định rời xa bạn, bạn cảm thấy mọi ý nghĩa cũng ra đi... Bạn hiểu rằng đó là người quan trọng của cuộc đời bạn.   Khi một ai đó bạn muốn quên đi, nhưng càng quên thì bạn càng nhớ... Bạn hiểu rằng người đó đã chiếm phần lớn trái tim bạn.   Khi một ai đó khiến bạn bị tổn thương, khiến bạn đau khổ mà bạn vẫn sẵn sàng tỏ ra bình thường và ở bên họ... Bạn hiểu rằng tình yêu của bạn dành cho người đó rất lớn.   Khi một ai đó được bạn cho rất nhiều, nhưng người đó không coi trọng mà bạn vẫn sẵn sàng cho đi... Bạn hiểu rằng người đó là người có giá trị lớn với cuộc sống của bạn.   Khi một ai đó từ chối bạn, nhưng bạn không cảm thấy hối tiếc những gì mình làm... Bạn hiểu rằng tình yêu của bạn là chân thành.   Khi một ai đó làm bạn đau khổ khi họ ở bên người khác chứ không phải bạn mà bạn vẫn cầu chúc cho họ được hạnh phúc... Bạn hiểu rằng bạn yêu người đó còn hơn cả bản thân mình.   Khi một ai đó, dù bạn biết người đó đã xa bạn và mỗi lần nhớ lại bạn thấy nhói trong tim... Bạn biết rằng bạn không thể tìm được ai hơn người đó trong cuộc sống này.   Khi một ai đó luôn làm bạn thất vọng, luôn đối xử không công bằng với bạn, luôn làm bạn đau lòng, nhưng bạn vẫn sẵn sàng chịu đựng… Bạn hiểu rằng người đó là người có thể làm thay đổi cuộc đời bạn.  
  Và giờ đây tôi sẽ...   Tôi sẽ quan tâm đến mọi người nhiều hơn và dành một góc nhỏ cho riêng người đó, để tôi luôn cảm giác rằng tôi đã yêu thực sự.   Tôi sẽ cố tìm những ý nghĩa mới của cuộc sống, vì tôi biết tôi cũng quan trọng với một ai đó.   Tôi sẽ vẫn nhớ, nhưng nhớ chỉ là thoáng về.... để tôi biết rằng tôi không vô cảm và tôi còn có một trái tim yêu thương.   Tôi sẽ ở bên, như một người bạn... để tôi biết rằng tôi là người biết giữ lời hứa, và tôi trân trọng những gì tốt đẹp đã có với họ.   Tôi sẽ học cách tạo cơ hội mới cho mình... Vì tôi biết, mỗi lần từ chối là một cơ hội mới cho bản thân.   Tôi sẽ học cách sống cao thượng... Vì hạnh phúc thực sự là khi người tôi yêu thương được hạnh phúc.   Tôi sẽ học cách nghĩ về những kỷ niệm đẹp... Vì cuộc sống này không thể sống mãi trong những điều buồn bã.   Tôi sẽ học cách chấp nhận... Vì cuộc sống này đầy rẫy sự bất công....   Và tôi sẽ biết rằng người đó sẽ mãi ở trong tim tôi dù tháng năm có qua đi.  

... Người con gái yêu bạn nhất là người sau khi nổi giận với bạn, họ quay đi và sẽ không ngừng khóc.

... Khi một người con gái vừa đi vừa khóc trên phố mà chẳng cần quan tâm rằng có hay không người đang nhìn mình, thì lúc đó, chắc chắn rằng trái tim họ đã thật sự tan nát.

... Con gái chỉ "lảm nhảm" với người mà họ yêu, và cũng chỉ nhõng nhẽo với người mà họ thực sự quan tâm.

... Sự ương ngạnh, tính khí thất thường, tỏ ra như một "đứa bé" hư, tất cả cũng chỉ vì họ muốn bạn chú ý, quan tâm đến họ nhiều hơn.

... Nếu như họ ko yêu bạn, họ sẽ chẳng nỗi giận với bạn, không mong bạn tới dỗ dành, và cũng sẽ không vì bạn mà rơi nước mắt. Bởi nếu là người mà họ ko yêu, sẽ chẳng bao có khả năng khiến họ như thế.


Và bạn có biết... khi bạn rời xahọ, bỏ họ lại một mình... Họ sẽ mong đợi. Và lo sợ biết bao nhiêu.

Và tất cả những điều đó cũng chỉ vì họ yêu bạn.

Và tất cả những điều đó cũng là vì bạn không đủ hiểu họ.

Phụ nữ biết quá nhiều những thứ họ không nên biết.

Đàn ông lại có quá nhiều thứ không biết về những điều họ nên biết.


Bởi vậy, khi giận nhau, bạn cho rằng tính khí họ thật tệ. Họ lại cho rằng bạn dần không yêu thương họ.

Khi "chiến tranh lạnh", bạn cho rằng họ không chấp nhận, không hiểu bạn hoàn toàn. Họ lại nghĩ bạn không quan tâm họ.

Hãy ôm người con gái bạn yêu thật chặt, trao cho cô gái ấy một nụ hôn đễ xóa hết sự tổn thương trong lòng, và nước mắt trên khóe mi cô.

Bời vì điều khiến họ cảm thấy sợ hãi nhất chính là sự vô tâm, lạnh lùng ngoảnh mặt bước đi của bạn.

Nếu có yêu thương, xin hãy bao dung, bởi một lúc nào đó, khi mất nhau, chúng ta lại nuối tiếc một đời...


Hy vọng mỗi một người con trai nên biết trân trọng người con gái đang thực sự ở bên cạnh mình.

Họ cho bạn tất cả, không mong nhận lại, chỉ ước mong bạn hiểu, và nắm chặt lấy đôi bàn tay của họ.

Đừng làm người con gái của bạn phải khóc, đừng khiến họ đau lòng, và đừng làm cho họ cảm thấy tuyệt vọng.

Bởi vì một khi người con gái yêu, nếu mất đi người mình yêu...

Điều đó đồng nghĩa, họ đang mất đi cả thế giới 

Tình yêu chỉ là hỗn hợp của sự tất yếu…

Tình yêu chỉ là thứ tình cảm bất đắc dĩ…

Nó chỉ tồn tại ở một thời điểm nhất định…

Trên đời này chẳng ai yêu ai vô điều kiện…

Cũng chẳng ai yêu ai mãi mãi…

Mọi người chỉ biết lí tưởng hóa mọi thứ…

Để tất cả đều là giả dối…

Để trên đời này chẳng có gì là chân thật nữa…

Nếu nói sẽ yêu nhau mãi mãi…thì đó là nói dối…

Nếu nói sẽ làm tất cả khi yêu một người…thì cũng là nói dối…

Tất cả đều là dối trá…trên đời này chẳng ai yêu ai…ai cũng là những kẻ cô đơn…chẳng ai cần ai cả…mọi người đều yêu bản thân mình hơn…chẳng ai là đáng tin…

"Vĩnh cửu" là một khái niệm không hề tồn tại…

Chẳng hề tồn tại…

Bất cứ thứ gì trên đời này đều có thời điểm bắt đầu và nơi để kết thúc…

Dù có muốn tin hay không…thì nó đã như vậy rồi…

Buồn cười cho những kẻ đang yêu…

Buồn cười cho những kẻ đang khóc vì yêu…

Buồn cười cho bản thân mình…

Không phải là chưa bao giờ khóc…

Đã khóc rồi, khóc rất nhiều, nhưng chẳng thấy đau…

Bây giờ có đau cũng chỉ biết cười thôi…cười với mọi người như đã từng…cười cho hả hê trước khi gục ngã…cười thật nhiều vì một ngày nào đó sẽ không còn cười được nữa…

Giả tạo à…giả tạo thì sao…trên đời này làm gì có cái gì là thật…chẳng có cái gì là thật !

Con người với con người…lừa dối nhau…phản bội nhau…chà đạp nhau…

Chẳng có ai là chân thật…chẳng có ai nữa…

Nói yêu nhau cho nhiều vào…hứa hẹn cho nhiều vào…nhưng cuối cùng ai cũng yêu bản thân mình hơn…ai cũng bảo vệ chính mình…ai cũng là kẻ ích kỷ…

Hứa rồi thì sao…ai dám chắc lời hứa sẽ yêu chúng ta đến hết đời của một kẻ nào đó không phải là nói dối…? Rồi đến một lúc nào đó nói rằng "Anh/em xin lỗi vì không thể giữ được lời hứa"…

Xin lỗi là xong…xong rồi thì có thể hả hê mà quay lưng đi…

Mặc kệ ai đó ở lại…mặc kệ ai đó khóc lóc, gào thét…mặc kệ ai đó tổn thương…

Con người mà…kẻ nào ngu ngốc thì phải chịu thôi…đừng bao giờ mong chờ người ta sẽ vì tình người mà thương yêu, mà hy sinh cho mình…đừng bao giờ tin tưởng bất cứ điều gì…!!!

Đôi khi người ta luôn tin rằng bản thân mình sẽ khác, sẽ không bao giờ phản bội người mình yêu…

Nhưng rồi đến một ngày nào đó bỗng nhận ra mình chính là kẻ như vậy…

Mình là kẻ giả dối…cả cuộc đời mình đi qua để lại đau thương cho biết bao nhiêu người…

Nhưng rồi sẽ làm gì đây ? Chẳng ai quay lại nơi đã bỏ rơi chúng ta…cũng chẳng ai ở mãi một nơi để chờ đợi chúng ta trở về…con người là vậy…nhẫn tâm nhất mà cũng đáng thương nhất…

Cảm xúc được tạo ra trên đời này để làm gì chứ ?

Để gắn kết mọi người lại hay để con người ta căm hận lẫn nhau !?

Cả một cuộc đời yêu thương, con người ta đã nhận được gì !?

Những kẻ yêu thương nhiều nhất, rồi sẽ trở thành những kẻ đáng thương nhất…

Giấc mơ đẹp bao nhiêu thì cũng chỉ là giấc mơ…

Tình yêu sâu đậm bao nhiêu thì cũng có lúc kết thúc…

Hôm qua đã là quá khứ của ngày hôm nay…

Ngày hôm nay rồi sẽ lại là quá khứ của ngày mai…

Tình đã hết như người đã chết…

Hoài niệm về nó giống như đang tự thương hại cho bản thân mình…

Tiếc nuối làm gì…ai mà chẳng tiếc nuối…ai mà chẳng đau đớn…

Nhưng những giọt nước mắt lăn dài trên má rồi cũng có lúc phải khô…

Những vết thương sâu nặng bao nhiêu rồi cũng lành…

Và rồi người ta sẽ yêu một ai khác như đã từng yêu…

Một cái vòng luẩn quẩn…con người ta cứ hoang tưởng rằng tình yêu của mình sẽ sâu đậm đến mức không thể dứt ra được…nỗi đau của mình là nỗi đau nặng nề nhất…mình là kẻ đáng thương nhất…

Buồn cười làm sao…!

Một người yêu ai đó đến hết cuộc đời không có nghĩa là sẽ yêu người đó mãi mãi…

"Mãi mãi" là cái gì, có ai biết không !?

Không phải là một khoảng thời gian nhất định, nó là một sự vô tận…

Một khái niệm giả dối…

Chẳng hề tồn tại…chẳng có cái gì là mãi mãi…

Đừng nói là mãi mãi…nếu con người sống được 1000 năm thì sao…liệu trong suốt 1000 năm đó chỉ yêu duy nhất một người ? Chẳng ai làm được cả…mọi người chỉ lừa dối nhau mà thôi…

Thế giới này là một sai lầm của tạo hóa…

Cảm xúc là một sai lầm của con người…

Niềm tin cũng là một sai lầm…là cách tự xác ngu xuẩn nhất…

…...

không bi quan, đang nói sự thật…

sinh ra là một con người lạc quan, tràn đầy hy vọng…

cũng yêu thương…cũng tin tưởng…cũng có những giấc mơ đẹp…

Nhưng giờ thì hết rồi…

vẫn còn yêu thương …nhưng niềm tin thi không còn nhiều nữa........

hi người ấy không yêu em, cho dù quá khứ người ấy đã từng yêu em nhưng sau này đã
quên em đi, hay là chưa từng yêu em. Khi em không có cách nào để trở thành người trong trái tim người ấy, thì lòng người ấy sẽ không nhớ về em. Tuy nhiên người ấy biết em yêu người ấy sâu đậm ra sao, nhưng lại chọn cách vờ như là không hay biết.
Khi người ấy không yêu em, đừng bao giờ gọi điện thoại cho người ấy nữa, cho dù em gọi điện thoại cho người ấy, người ấy cũng sẽ nói “được, nhưng có điều anh bây giờ bận rồi. Tối nay gọi lại cho anh đi, hoặc là có thể sẽ gọi lại cho em”. Và em lúc đó xin đừng bao giờ tin là thật, người ta chỉ là tìm ra một lý do hợp lý để cho có mà thôi. Xin em đừng chờ đợi, đừng bao giờ lừa dối chính mình. Làm như thế người ấy sẽ bắt em chờ đợi mà chẳng biết đến bao giờ…
Khi người ấy không yêu em, xin em ở trước mặt người ấy đừng bao giờ rơi nước mắt, khi đau ốm đừng bao giờ nói cho người ấy nghe. Người ấy sẽ chẳng dành cho em sự chú ý hay quan tâm nào đâu, nhiều nhất là có một chút đồng tình, và mong sự kiêu ngạo của em, đừng vứt bỏ đi những cái vốn có thuộc về sự kiêu ngạo ấy. Tuy nhiên rất nhiều người, đã vì tình yêu mất đi quá nhiều. Ngay cả dũng khí đứng dậy cũng không cón, kiêu ngạo ở đâu? Chỉ là cần phải nhớ, chỉ có người yêu mình, mới thực sự có thể tiếc thương cho em. Mà không phải là sự đồng tình một cách thờ ơ, thương hại.

Khi người ấy không yêu em, tình yêu của em trở thành trách nhiệm của người ấy. Xin em đừng bao giờ tính toán rằng mình sẽ được gì, đừng bao giờ hy vọng có bất kỳ sự báo đáp nào. Đang yêu người không yêu mình, thì bản thân không thể có báo đáp. Đừng so đo đúng hay sai. Như thế sẽ vui vẻ. Cần phải nhớ, tình yêu giữa em và người ấy là đơn phương, em có lòng, nhưng người ấy vô tâm. Cho nên cũng không thể trách người ấy. Là vì có lẽ ấy cũng muốn làm điều đó tốt hơn một chút, không cần phải hờ hững với em như thế kia. Chỉ là yêu một người, đối tốt với một người. Vốn dĩ chính là một thứ bản năng. Xin lỗi, người ấy không có thứ bản năng đó.
Khi người ấy không yêu em, mong em đừng mất đi sự tự tin của bản thân. Bởi vì yêu một người, không phải người ấy giỏi giang, mà đó chỉ là một thứ cảm giác. Người ấy khiến em có cảm giác đó, vì em yêu người ấy. Giống như vậy, người ấy không yêu em, cũng không phải là do em không giỏi giang. Giỏi giang, không phải là lý do để yêu. Nhìn xem, vẫn còn có bao nhiêu người yêu mình, chỉ một điệu cười nhạt, cùng đã đẹp khác nhau rồi.
Khi người ấy không yêu em, nhất định cần phải cầu chúc cho người ấy được hạnh phúc. Có yêu rồi không nên có hận, oán hận rất xấu xí. Sao lại để thứ đẹp đẽ nhất trong cuộc sống trở thành kinh tởm? Cũng đừng cảm thấy bất bình. Ra đi. Người ấy mất đi một người yêu người ấy, còn em mất đi một người không yêu mình, nhưng thứ đạt được là một cuộc sống mới, một cơ hội yêu mới.
Xin em đừng nghĩ đến “vĩnh viễn”. Yêu không có vĩnh viễn, nay em yêu người ấy sâu đậm, nhưng sẽ có một ngày em không còn yêu người ấy nữa. Người ấy chỉ là đến cái ngày ấy sớm hơn em một bước mà thôi. Khi người ấy không yêu em, mong em hãy giữ lấy một chút ký ức ấm áp, đừng để sự dịu dàng ấy chầm chậm héo tàn.
Khi người ấy không yêu em nữa, xin em hãy thở thật sâu, trên đường đời, trải đầy những nụ hoa yêu, luôn có một nụ hoa nào đó thuộc về em, đó không phải là an ủi. Mà là, đời này kiếp này sớm đã an bài như thế rồi.

  Tôi nhìn theo Linh Chi qua cửa kính trong suốt của quán cafe. Bất chợt, hình như tôi thoáng thấy nụ cười trên môi cô bé - nụ cười nhẹ nhàng mang ánh nắng...


- Em yêu anh.

Cô gái ấy vẫn luôn đơn giản như vậy. Trong sáng, ngây thơ và tâm hồn không gợn chút bụi trần. Vẻ đẹp thánh thiện có chút trẻ con và câu tỏ tình thẳng tưng của cô ấy làm tôi không thể không ngạc nhiên nhưng cũng phải bật cười. Tôi biết cô không nói đùa. Khuôn mặt cô không thể hiện một vẻ gì là đùa cả. Đôi mắt đen tròn như búp bê mở to nhìn tôi, chờ đợi một câu trả lời.

- Nhưng em cũng biết là anh đã có bạn gái cơ mà. – Tôi trả lời, thay cho một lời từ chối.

- Tất nhiên là em biết. Ai cũng bảo anh chị là một đôi trời sinh, em cũng nghĩ vậy. Nhưng em cũng chỉ còn cơ hội này để nói ra thôi. Cuối năm học này em sẽ đi du học. Em không muốn phải hối tiếc.

- Linh Chi, anh xin lỗi. Quan hệ của bọn anh vẫn rất tốt. Và em cũng biết đấy, 5 năm là quãng thời gian đủ dài để bọn anh tin tưởng có thể đi cùng nhau đến cuối con đường.

- Em đã từng rất ngưỡng mộ mối tình đó của hai người, và bây giờ vẫn vậy. Nhưng cuộc đời chẳng nói trước được điều gì. Hôm nay sống, mai chết. Hôm nay yêu, mai giận, ai mà biết được. Bạn thân em, thích một cô gái cũng 5 năm như anh chị, từ cấp hai đến giờ nhé, vậy mà cũng chia tay rồi đấy thôi.

Sự ngây thơ của cô làm tôi không thể nhịn được cười. Cô ấy - Phan Linh Chi, mới chỉ 18 tuổi, đang là học sinh cuối cấp của một ngôi trường danh tiếng bậc nhất Hà Nội. Học hành luôn đứng hàng top, ngay từ lớp 11 đã xin được học bổng đi du học. Thông minh, xinh xắn, đáng yêu và suy nghĩ thì đơn giản như một đứa trẻ. Cô bé ấy tuy chưa từng trải sự đời, sống trong một gia đình khá giả và nề nếp, được bao bọc kĩ càng như một tiểu thư khuê các, nhưng kiến thức xã hội của Linh Chi rất nhiều, từ kinh tế đến văn hóa, chính trị, quân sự, hay kể cả... game. Duy chỉ có chuyện tình cảm là Linh Chi lại suy nghĩ đơn giản đến mức lạ kì. Hiếm có người nào lại thẳng tính như Linh Chi, yêu thì bảo yêu, ghét thì nói ghét, ngay trước mặt người ta, không quan tâm họ có thích hay không, phản ứng thế nào. Có thể là từ bé đã vậy, cũng có thể là sau đợt trầm cảm kéo dài năm ngoái.

***

Kí ức chợt ùa về trong tôi. Sau đợt thi để giành suất học bổng toàn phần đi Anh, chỉ ngồi ở nhà và cắm cúi học, Linh Chi hầu như kiệt sức hoàn toàn. Không chỉ có vậy, cô ấy bắt đầu có dấu hiệu trầm cảm. Ngồi một mình trong nhà suốt ngày, đến bữa chỉ ăn vài thìa cơm cho lấy lệ, khuôn mặt cứ thẫn thờ, vô cảm. Bố mẹ và anh trai cô ấy – cũng là thằng bạn thân nhất của tôi, mất ăn mất ngủ vì chuyện đó, mời cả bác sĩ tâm lý về nhà nhưng sự hồi phục của Linh Chi có vẻ rất chậm. Họ hàng tới nhà, mặc kệ, Bạn bè đến chơi, mặc kệ. Thứ duy nhất mà cô ấy quan tâm đến là chiếc MP3 màu hồng nhạt – món quà của tôi tặng cô ấy vào sinh nhật lần thứ 16. Cả ba chúng tôi chơi rất thân với nhau. Mặc dù tôi và Dương – anh cô ấy - hơn Linh Chi đến tận 5 tuổi, nhưng hình như mỗi lần ở cạnh nhau là khoảng cách về tuổi tác như trở thành con số 0 tròn trĩnh. Đơn giản thôi, thực sự tôi chưa thấy cô gái nào đam mê bóng đá như Linh Chi. Cô ấy có thể ngồi nói chuyện với chúng tôi suốt cả ngày trời về bóng đá, từ Premier League, Champions League, La Liga, SeriA hay kể cả V-League. Rồi đến chính trị, quân sự, chiến trận từng ngày ở Trung Đông. Ngay cả mấy trò game hầu như chỉ dành riêng cho lũ con trai mà cô ấy cũng am hiểu tường tận. Nói tóm lại, trong mắt tôi, Linh Chi là một cô em gái thú vị, còn tôi, cũng biến thành một ông anh trai bonus của cô ấy. Tôi có thể thay thằng Dương đưa đón Linh Chi đi học mỗi khi nó bận, đưa cô ấy đi dạo phố sau những giờ học căng thẳng khi thằng Dương bận... hẹn hò, rồi xem phim hay cùng nhau đi đập gián trên Vincom nữa. Dĩ nhiên rồi, cô ấy, là em gái của tôi cơ mà.

***

- Linh Chi, anh Duy tới thăm con đấy. – Mẹ cô ấy mở cửa, nói vọng vào phòng.

Cô ấy quay ra, nhìn thẳng vào tôi, và sau gần ba tuần trầm cảm, cô ấy mỉm cười. Tôi bỗng chốc trở thành bác sĩ tâm lý thứ hai của cô ấy, sau ông bác sĩ thật. Mà theo mọi người nhận định thì có vẻ như chính tôi mới là người làm chi Linh Chi ngày càng vui vẻ trở lại như trước kia. Hễ rảnh rỗi là tôi lại tới chơi với cô ấy. Linh Chi nghịch ngợm hệt như một đứa trẻ, hết bắt tôi chơi cờ vua, lại quay sang cờ cá ngựa, không thích nữa lại đòi thi đua xe trên máy chơi game. Nhưng dù có chơi trò gì đi nữa thì trên tay hoặc trong túi cô ấy vẫn là chiếc MP3 của tôi, tai vẫn đeo earphone màu trắng. Tôi không dám hỏi vì sao, chỉ cảm thấy rằng, hình như, cô ấy coi tôi là một người đặc biệt hơn những người khác, một chút. Cũng có thể, vì tôi là anh trai của cô ấy - anh trai “bonus”.

Hết hè, Linh Chi hầu như đã bình thường trở lại. Nhưng thay vì đi du học ngay khi kết thúc lớp 11 thì bố mẹ cô ấy lùi thời gian du học lại một năm, vì lo cho sức khỏe của Linh Chi. Cô ấy vẫn vậy, vẫn tinh nghịch, vẫn ngây thơ, vẫn trẻ con như trước. Ngay như lúc này đây, cô ấy ngồi trước mặt tôi, tỏ tình, và đưa ra một ví dụ không thể trẻ con hơn làm dẫn chứng. Cô ấy so sánh tình yêu 5 năm của tôi - một tên con trai 23 tuổi, không dám tự hào nhưng cũng có năm năm lăn lộn bon chen ngoài cuộc sống từ thời còn là sinh viên - với một mối tình thời cấp hai của bạn thân cô ấy. Khập khiễng quá mức. Tôi và Thùy Mai học cùng lớp cấp ba, cũng có cảm tình với nhau từ ngày đầu vào lớp, nhưng phải đến khi cả hai đứa thi đỗ đại học, chúng tôi mới chính thức nói lời yêu. Đến nay là 5 năm. Tình yêu của chúng tôi được nuôi dưỡng cả một thời gian dài như thế, và quyết định đến với nhau cũng không phải bồng bột trẻ con nữa. Lúc đấy cả hai chúng tôi đều đã 18 tuổi và có thể quyết định tương lai của mình. Còn người bạn nào đó của Linh Chi? Ôi trời, tôi sẽ phải giải thích thế nào với cô bé này đây? Cũng là 5 năm, nhưng sao cô ấy lại so sánh vậy được chứ.

- Nghe này cô bé, em không thể nghĩ đơn giản thế được. Giữa người lớn và trẻ con...

- Giống nhau cả thôi. Vẫn là như thế, chỉ có điều người lớn toàn hiểu theo cách thật phức tạp, cứ làm rối tung mọi việc lên. Người lớn lúc nào cũng cho rằng những việc họ làm luôn to tát và quan trọng. Nhưng rồi anh xem, riêng với chuyện tình cảm, ai cũng giống nhau hết.

- ....

- Xin lỗi. Em không có ý trù ẻo chuyện tình của anh chị. Nhưng nếu giả sử... - Linh Chi ngập ngừng – Vì một lý do gì mà anh chị chia tay nhau. – Nói đến đây, cô gái ấy bắt đầu đỏ mặt – Em còn cơ hội chứ?

Giờ thì đến lượt tôi bị... cấm khẩu. Không ngờ Linh Chi lại mạnh dạn nói ra câu này. Thực sự những mẫu con gái như Linh Chi rất hiếm gặp. Làm gì có mấy ai mà lại tự tỏ tình, rồi tự thú nhận là sẽ chờ đợi như cô ấy, như thế chẳng khác gì tự hạ thấp giá trị của mình cả. Nhưng tôi đã nói cô ấy là một cô gái kì lạ mà. Sự trẻ con của Linh Chi làm tôi không giận cô ấy được, chỉ mỉm cười.

- Em không ngại làm người đến sau, khi mà anh và Thùy Mai đã có 5 năm bên nhau sao?

- Tất nhiên là có, nhưng nếu chỉ vì sĩ diện mà để tuột mất tình yêu thì thật là ngốc. Anh đồng ý chứ?

- Linh Chi, thực ra chuyện này rất khó nói, em biết mà.

- Anh chỉ cần đồng ý thôi mà... – Linh Chi mắt rưng rưng

- Ừm, thôi nào cô bé. Anh đồng ý, được chứ. Nhưng em phải nhớ rằng em sẽ không có nhiều cơ hội đâu. Anh thực sự rất yêu Thùy Mai.

Tôi nói thẳng với Linh Chi. Thà mất lòng trước, được lòng sau chứ tôi không thể gieo vào lòng cô bé những hi vọng để rồi cô ấy phải chờ đợi được. Tôi luôn coi cô bé ấy như em gái của mình, và dĩ nhiên rồi, luôn mong Linh Chi có thể tìm được người yêu thương cô thật sự. Tôi nói đồng ý chỉ để trấn an tinh thần cô bé lúc này, vì thực sự, tôi rất sợ nhìn thấy cô khóc.

- Em hiểu. Nhưng khi đã chờ đợi thì em sẵn sàng chấp nhận. Cảm ơn anh.

Linh Chi đứng dậy ra về trong sự ngỡ ngàng của tôi. Tôi nhìn cô ấy qua cửa kính trong suốt của quán cafe. Ra khỏi quán, Linh Chi dừng lại, rút chiếc MP3 màu hồng nhạt ra, cắm earphone rồi gắn vào tai và bước đi.

Hình như, tôi nhìn thấy nụ cười trên môi cô ấy.

Vội vàng đấy.

Nhưng trong trẻo và tinh khôi đến lạ kì.

Nụ cười nhẹ nhàng mang ánh nắng, len lỏi chợt làm ấm trái tim tôi.

Tôi chợt giật mình. Trong một thoáng lơ là, hình ảnh Linh Chi đã vô tình chiếm lấy đầu óc tôi thay vì Thùy Mai. Tôi cảm thấy có lỗi với Thùy Mai quá. Nhấp vội một ngụm cafe trước khi nhắn tin cho Thùy Mai, tôi thầm nói với chính mình: “Linh Chi là một thiên thần. Nhưng Thùy Mai mới là người mình yêu”.

Điện thoại reo bản Forever quen thuộc. “Honey is calling”. Tôi mỉm cười. Chúng tôi đang hạnh phúc.

***

Tháng 6. Thành phố vào hè với sắc đỏ rợp trời của hoa phượng, sắc tím đẹp đến ngỡ ngàng của bằng lăng. Đã tròn năm tháng rồi tôi hầu như không tiếp xúc với bất kì ai ngoài giờ làm việc. Thi thoảng thằng Dương có tới tận nhà, vào tận phòng kéo tôi ra ngoài hóng gió nhưng cũng chẳng ăn thua. Tôi vẫn như một thằng ngốc khép mình với thế giới...

Ai bảo con trai không yếu đuối?

Tôi xấu hổ nhận ra rằng tôi yếu đuối vô cùng, ít nhất là lúc này.

Chúng tôi đã chia tay.

Tôi và Thùy Mai.

Nực cười đúng không? 5 năm cho một mối tình dài đằng đẵng. Đâu phải chúng tôi không yêu nhau. Chúng tôi đã rất yêu nhau. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại nói lời chia tay, khi mà chúng tôi gần như xác định sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Bạn thân cô ấy nói với tôi có sự xuất hiện của người thứ ba. Khi tôi cần một lý do, cô ấy không trả lời rõ ràng, chỉ nói chung chung rằng chúng tôi không hợp nhau? Không hợp nhau ư? Không hợp nhau mà có thể yêu nhau đến tận 5 năm ư? Tôi đau. Nhưng tôi đồng ý buông tay. Bởi khi tình yêu đã hết, có muốn níu giữ cũng vô ích.

Kết thúc buồn của một mối tình, đã từng rất đẹp.

***

Một ngày tháng 6 nóng bức, 4h sáng, tôi nhận được một cuộc điện thoại. Mắt mở hé xem ai lại gọi vào giờ này. Tôi ngạc nhiên, giật mình với tên hiển thị trên màn hình...

Là Thiên thần.

Cô ấy gọi cho tôi vào giờ này làm gì?

Lâu lắm rồi Linh Chi ấy mới liên lạc với tôi. Tôi tỉnh cả ngủ, lưỡng lự, nghĩ xem có nên nghe máy không. Cô ấy cần người tâm sự ư? Không, Linh Chi sẽ chẳng làm việc vô bổ thế này vào giờ này đâu. Hay là nhà có việc gì? Hoảng hốt, tôi bấm nhận cuộc gọi khi chuông đã reo gần hết.

- Alô?

- Anh!

- Ừ. Có chuyện gì không em?

- Anh đang ngủ à?

- Không, anh tỉnh rồi. Sao vậy em?

- 30’ nữa anh có mặt trước cổng nhà em được không? Mình đi ngắm sen Hồ Tây, anh nhé.

Tôi im lặng hồi lâu. Bên kia, Linh Chi cũng không gặng hỏi thêm. Cô ấy cứ chờ máy như vậy, và chờ câu trả lời của tôi. Tôi vẫn không biết nên trả lời thế nào.

- Không được à anh?

- Sao bỗng dưng em lại có ý tưởng này vậy?

- Cuối năm nay đi rồi, em muốn có những kỉ niệm thật ý nghĩa gắn với Hà Nội. Giúp em nhé!

Ừ nhỉ. Cũng sắp rồi còn gì. Những lần gặp thằng Dương, tôi nghe nó có nhắc đến việc này, nhưng lúc đó hầu như tôi không quan tâm lắm. Tôi đúng là ông anh trai tồi, không hơn. Em gái sắp đi du học, sắp chia tay mọi người để đến một nơi hoàn toàn xa lạ, vậy mà cũng chẳng thèm quan tâm. Tự nhiên, tôi thấy có lỗi với Linh Chi quá.

- Được rồi. Em chờ anh một lát. Anh sang ngay. Bao giờ tới anh sẽ gọi, đừng ra ngoài đứng chờ, sẽ bị cảm đấy. Nghe lời anh, nhé!

- Vâng – Cô ấy ngoan ngoãn trả lời.

***

Chúng tôi hình như là những vị khách đầu tiên tới đây. Không khí buổi sáng tinh mơ thật trong lành, mát mẻ và tinh khôi. Hương sen đầu hè ngọt mát, dìu dịu, thanh khiết đến lạ lùng. Chúng tôi cứ đứng cạnh nhau, im lặng ngắm nhìn hồ sen sáng sớm. Màu xám của đầm lầy, màu xanh tươi của lá, màu hồng của hoa sen. Tất cả hòa quyện vào nhau, nhẹ nhàng và ngát hương. Chẳng hiểu sao, tôi thấy lòng thanh thản vô cùng. Lâu lắm rồi mới có cảm giác như vậy kể từ ngày chúng tôi chia tay.

- Em có làm phiền anh không? – Linh Chi hỏi, không nhìn vào tôi

- Không, anh còn phải cảm ơn em đấy chứ.

- Anh không sao chứ? Trông anh gầy quá đấy.

- Sao là sao? Anh vẫn bình thường mà - Tôi cười ha hả

- Anh cười giả bộ. Em biết mà.

Tôi im bặt. Không gì có thể qua nổi mắt thiên thần. Cô ấy rất giỏi phán đoán tình cảm người khác. Tôi đưa ánh mắt nhìn ra xa, trút một tiếng thở dài.

- Em nghe anh Dương nói rồi. Em rất tiếc. Anh buồn lắm phải không?

- ...

- Em đang nghĩ, liệu có phải vì em độc mồm độc miệng, vì em trù ẻo chuyện tình cảm của anh chị không nữa. Em xin lỗi, em không cố ý đâu.

Tôi mỉm cười, trấn an Linh Chi:

- Không phải do em đâu. Bọn anh, đơn giản là đã hết tình cảm. À không, cô ấy đã hết tình cảm với anh.

- Anh có biết vì sao không?

- ...

- Không chỉ vì sự xuất hiện của người thứ ba đâu. Bởi vì, anh quá yêu chị ấy, anh đã giữ chị ấy quá chặt. Giữ tình yêu, cũng giống như bàn tay ta cầm nắm cát. Nắm quá chặt sẽ khiến cát theo kẽ tay ta mà rơi xuống hết.

- Anh...

- Anh không có thói quen làm mới mọi thứ, đúng không? Đã bao giờ anh đưa chị ấy đi ngắm sen vào sáng sớm như thế này, hay ngắm hoàng hôn mỗi chiều tà chưa?

Tôi sững sờ trong vài phút. Cô ấy nói đúng quá. Tôi yêu Thùy Mai, nhưng hình như vậy là chưa đủ. Rõ ràng là tôi đã mặc định Thùy Mai là bạn gái của mình. Tôi khô khan, trong khi cô ấy lãng mạn. Thùy Mai cần điều gì đó mới mẻ hơn cho tình yêu của chúng tôi, nhưng tôi lại không nhận ra điều đó. Giờ thì quá muộn rồi. Tôi chua chát:

- Anh ngốc lắm, đúng không? Để vuột mất tình yêu một cách đáng tiếc như vậy.

- Chưa muộn đâu anh – Linh Chi quay sang tôi – Anh gặp chị ấy một lần đi, nói rằng anh sẽ thay đổi.

- Liệu...cô ấy có chấp nhận lời xin lỗi của anh không?

- Nếu còn yêu anh, chị ấy sẽ nghĩ lại. Đừng bỏ cuộc khi còn cơ hội.

Tôi nhìn Linh Chi đầy cảm kích. Phải rồi, không thể để 5 năm bên nhau có một kết thúc buồn như vậy được. Tôi cần thay đổi. Thay đổi bản thân để thay đổi tình yêu của cô ấy. Như vỡ lẽ được nhiều điều, tôi quay sang cười với Linh Chi.

- Thấy chưa, anh phải cười thế này này. Trông cái mặt bí xị của anh lúc nãy mà nẫu cả ruột. Hì. Mình về thôi anh.

Chúng tôi bước đi trên lối nhỏ đầy những cỏ xanh mượt, giữa rừng hoa sen ngát hương đầy thanh khiết. Tôi bỗng thấy Linh Chi dừng lại.

- Hay anh chụp cho em một kiểu ảnh nhé.

- Sao em không bảo để anh đưa máy ảnh đi. Giờ chỉ có điện thoại thôi.

- Không sao ạ.

- Vậy chờ anh chút nhé.

Tôi chạy nhanh ra mua một bó sen, loại sen Bách Diệp to và đẹp, rồi đưa cho Linh Chi. Cô ấy mỉm cười nhận lấy rồi đứng cho tôi chụp. Hình ảnh của thiên thần buổi sáng sớm, giữa rừng sen thơm ngát, trong trẻo và tinh khôi cùng bó sen hồng lọt ngay ngắn giữa màn hình điện thoại của tôi.

Vẫn là nụ cười ấy.

Lần thứ hai, tôi thấy trái tim mình loạn nhịp vì thiên thần.

...

Không thể nào, tôi vẫn còn yêu Thùy Mai cơ mà...

***

Tôi xin chuyển công tác vào một chi nhánh của công ty tại Sài Gòn. Hà Nội đẹp, nhưng nó lưu giữ nhiều kỉ niệm của chúng tôi quá. Tôi cần một môi trường mới để quên đi chuyện cũ. Thùy Mai ba lần bảy lượt từ chối gặp tôi. Bận họp, bận công tác, bận dự án. Còn tôi thì cũng ngày càng không mặn mà với chuyện níu kéo cô ấy nữa. Tôi thực sự chán chường và mất niềm tin vào tất cả. Linh Chi vẫn suốt ngày hỏi han tình hình và ngây thơ đưa ra vô số lời khuyên cho tôi. Tôi chỉ im lặng lắng nghe. Làm sao cô ấy có thể hiểu được tâm trạng của tôi chứ, làm sao có thể hiểu được sự phức tạp của tình yêu chứ.

Tôi tới chào gia đình Linh Chi để vào Sài Gòn. Ba mẹ cô ấy chúc tôi lên đường bình an, còn không quên cho tôi một gói trà sen làm quà. Thằng Dương buông mấy câu vẻ giận dỗi, mắng tôi là đồ ngốc rồi lên nhà, không thèm ngoái lại. Linh Chi không nói gì nhưng rõ ràng tôi nhận thấy nét mặt cô ấy đang rất buồn. Cô ấy tiễn tôi ra cổng, lúc này mới chịu lên tiếng:

- Anh đừng đi không được sao?

Ánh mắt cô ấy rưng rưng nhìn tôi. Tôi bối rối thực sự. Chưa bao giờ tôi ở trong hoàn cảnh này. Yêu Thùy Mai 5 năm nhưng chuyện tình của chúng tôi lúc nào cũng lặng lẽ và bình yên một cách lạ kì, chưa cãi vã, chưa giận hờn. Nhiều lúc tôi nghĩ, phải chăng vì vậy mà chán nhau? Tôi tới trước mặt Linh Chi, đặt tay lên vai cô ấy:

- Anh cứ tưởng em hiểu anh nhất cơ mà. Anh phải đi, cô bé ạ. Lúc nào mọi thứ bình thường trở lại, anh sẽ trở về thôi.

- Nhưng khi đó em đã không còn ở đây nữa.

Tôi lặng đi. Phải rồi, nếu ra đi, làm sao tôi gặp được Linh Chi. Nửa năm nữa là cô ấy đi rồi, trong khi tôi không biết bao giờ mới trở về. Nhưng tôi vẫn phải đi. Sau lần đi ngắm sen Hồ Tây sáng hôm ấy, tự nhiên tôi có cảm giác sợ phải đối mặt với Linh Chi. Tôi sợ rằng trái tim tôi sẽ lại đập sai nhịp vì thiên thần. Tôi sợ cô ấy sẽ lại làm tôi rung động. Như thế, tôi cũng sẽ chẳng khác gì Thùy Mai, cũng sẽ trở thành kẻ phản bội. Ý nghĩ đó làm tôi cảm thấy phải rời xa Linh Chi, mặc cho tôi thực sự, thực sự không muốn điều đó.

Thiên thần...

Cô ấy đang rơi nước mắt...

Vì tôi...

Trái tim tôi bỗng đau buốt...

Phải chăng, tôi cũng thích Thiên thần?...

Tôi thích ứng khá nhanh với môi trường mới. Bạn bè mới, đồng nghiệp mới, ai cũng hòa đồng và thân thiện. Họ giúp tôi rất nhiều trong việc làm quen với công việc, đường sá, nhà cửa. Nhưng có một điều lạ là trái với những gì tôi dự đoán, rằng tôi sẽ đau khổ một thời gian dài với hình bóng của Thùy Mai trong đầu, trong tim, thì giờ đây, trong tôi hình ảnh Thùy Mai vẫn xuất hiện, nhưng nhạt dần, nhạt dần. Thay vào đó là hình ảnh một cô gái, không, là một thiên thần, tay cầm bó hoa sen Bách Diệp to và đẹp, đang mỉm cười, xung quanh là một rừng hoa sen. Linh Chi vẫn xuất hiện đều đặn trong trí nhớ của tôi, và thỉnh thoảng là trong giấc mơ nữa. Bức ảnh chụp cô ấy ở Hồ Tây, tôi đã in ra và cho vào khung đặt trên bàn làm việc. Không thể phủ nhận là tôi nhớ Hà Nội ghê gớm, nhớ gia đình và mấy thằng bạn thân không thể tả, và nhất là nhớ thiên thần đến điên cuồng. Quả thực, có một sự thật là chúng ta sẽ không biết mình có gì cho đến khi đánh mất nó, nhưng cũng có một sự thật khác là chúng ta không hề biết mình đang tìm kiếm cái gì cho đến khi có nó. Tôi không hiểu tại sao đến khi xa Linh Chi rồi, tôi mới cảm thấy tiếc nuối như vậy. Tôi xấu hổ, và cũng thấy mình thật tầm thường nữa. Tôi trách Thùy Mai, sao giờ chính tôi cũng không kiểm soát nổi bản thân mình thế này. Hay tại tình cảm đó đã nảy sinh từ lâu, nhưng tôi không hay biết mà cứ ngỡ như tình cảm anh em ngày nào. Thực sự lúc này, tôi rất muốn quay về gặp lại Linh Chi, nhưng có gì đó ngăn tôi lại. Tôi sợ tình yêu mình dành cho cô ấy quá vội vàng. Tôi sợ mọi người sẽ nghĩ cô ấy là kẻ thay thế. Sợ nhất là Linh Chi cũng sẽ nghĩ tôi chỉ là một kẻ tầm thường, nghĩ rằng tôi không thật lòng vì chia tay Thùy Mai chưa được một năm đã kịp yêu cô ấy. Những nỗi sợ hãi vô hình ấy cứ bủa vây lấy tôi. Và dường như, chúng đang đẩy Linh Chi ra xa tôi hơn thì phải.

Tháng 12. Khi Hà Nội đang là mùa đông với những đợt gió mùa Đông Bắc rét đến tê người thì Sài Gòn vẫn còn nắng ấm. Nửa năm trời sống nơi đất khách quê người, tôi mới thấm thía cái không khí gia đình ấm cúng, tình bạn hữu chân thành và tình yêu vô điều kiện. Không một phút giây nào là tôi không nhớ đến Linh Chi, mặc dù hình như tôi đã buông xuôi cho số phận. Thiên thần chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn tôi, chắc chắn là như vậy.

Tôi nhận được mail của Linh Chi khi đang bù đầu với đống tài liệu cần hoàn thành gấp. Quá bất ngờ khi hộp thư đến hiển thị tên cô ấy. Phải mất một lúc tôi mới định thần lại được. Tay run run nhấp chuột vào mail...

“Anh Duy.

Nửa năm rồi không gặp, em thực sự rất nhớ anh. Thời gian qua không có anh, em đã chín chắn hơn nhiều, đã người lớn hơn nhiều, đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi. Em nghĩ mình cần thay đổi, và em đã thay đổi, vì anh... Anh đâu thể thích một con bé trẻ con như em, đúng không?

Nhưng khi đã thay đổi rồi, em mới chợt nhận ra, đâu còn có anh ở bên nữa. Quên một ai đó, khó vậy sao anh? Anh không quên được chị Thùy Mai, cũng như em không thể quên anh. Mặc dù tình cảm em dành cho anh, có thể anh sẽ nghĩ nó bồng bột, nhưng chỉ em mới biết, đó thực sự là tình cảm xuất phát từ trái tim em. Anh còn nhớ lời hứa của anh với em một năm trước không? Anh hứa rằng nếu anh và chị ấy chia tay, em vẫn còn cơ hội mà. Vậy mà anh còn chẳng thèm cho em cơ hội để được gần anh, để yêu anh...

Ngày mai em rời Việt Nam rồi. Không biết đến bao giờ mới gặp anh được. Thành phố Manchester, nơi từ bé em ước ao một lần được đặt chân đến, em sắp thực hiện được ước mơ rồi. Nhưng nghĩ đến việc không được nhìn thấy anh, em thấy trái tim em đau quá.

Đêm qua, em mơ thấy mình được gặp anh. Nhưng cũng chỉ là mơ thôi, phải không anh?

P.S: Good bye, my first love. Cho em gọi anh như vậy được không? Vì em thực sự, thực sự đã yêu anh...”

Tôi sững sờ. Tình yêu của Linh Chi dành cho tôi lớn quá. Có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ được cô ấy vẫn dành tình cảm cho tôi nhiều đến vậy. Tại sao tôi lại ngu ngốc che giấu tình cảm của mình chứ? Tại sao lại xa Hà Nội, xa thiên thần của tôi chứ. Nửa năm qua tôi đã nhớ cô ấy thế nào chứ? Nhớ đến mức phát điên lên được. Vậy mà tôi đã làm được gì. Chỉ lặng lẽ theo dõi Linh Chi qua facebook, qua những status trên yahoo và hỏi thông tin qua anh trai cô ấy. Chỉ có vậy. Thật ngu ngốc. Giờ thì sao? Cô ấy sắp rời xa tôi thật rồi. Ngày mai thôi, Thiên thần sẽ đến một nơi rất xa, cách Việt Nam cả trăm ngàn cây số, biết bao giờ tôi mới lại nhìn thấy cô ấy?

Quan trọng hơn, thiên thần, cô ấy chưa biết rằng, tôi cũng yêu cô ấy nhiều đến thế nào...

***

Chuyến bay Sài Gòn – Hà Nội chỉ còn cách giờ cất cánh đúng 10 phút.

Tôi sẽ không đứng nhìn nữa. Dù là ngắn ngủi, nhưng tôi cũng sẽ về để kịp gặp Linh Chi. Tôi sẽ nói với em những tình cảm của mình. Nhất định là như vậy.

“Sài Gòn nắng ấm lắm em à. Thế nhưng anh đang rời nơi đây để về với Hà Nội, Hà Nội của chúng ta. Một Hà Nội đang trong mùa đông với cái lạnh cắt da cắt thịt.

Anh đang rời nắng để về với rét.

Anh rời ánh mặt trời ấm áp để về với tiết trời hanh lạnh đến thấu xương.

Và anh...

Ngược nắng để yêu em."

…VÀI PHÚT SAU…



[L]ine…Keep… is now online

Ken Once: sao rồj? suy nghĩ kĩ chưa?

[L]ine…Keep…: em không biết nữa… sao anh lại quyết định đột ngột vậy?

Ken Once: vì anh thích em

[L]ine…Keep…: sao lại vậy? Anh thích em từ khi nào?

Ken Once: mới đây thôi

[L]ine…Keep…: sao lại mới đây?

Ken Once: rồi em sẽ biết. Sao nào, đồng ý không?

Line lưỡng lự… và một lúc sau…

[L]ine…Keep…: em không biết có nên nhận lời hay không nữa

Ken Once: yên tâm đi, chỉ là vợ online thôi mà

[L]ine…Keep…: OK, vậy cũng dc

Ken Once: Yay! Thanks em iu!

[L]ine…Keep…: sao lại em iu? Vợ iu chứ!

Ken Once: ừ vợ yêu



[L]ine…Keep… is typing...



Và bắt đầu từ đó, mỗi ngày, Line đều dành thời gian cho Ken… trên mạng! Cả 2 đã quyết định là sẽ giấu mọi người về mối qan hệ này. Không biết với Ken như thế nào, nhưng Line thì… cô đã yêu Ken từ lâu rồi! Sau cái lúc tình cờ gặp Ken ở lớp học thêm Anh Văn vài tháng trước. Lúc đó, Line chỉ nghĩ đơn thuần, mình thích Ken. Và rồi thời gian dần trôi, lúc cả hai 2 đã là bạn của nhau, thì những hành động quan tâm, những cử chỉ ngọt ngào của Ken, đã làm Line rung động… Line định sẽ nói ra cho Ken biết, nhưng… “Lỡ đâu Ken không thích mình thì sao? Lúc đó, tình bạn của mình và Ken bấy lâu sẽ như thế nào?” Và rồi cuối cùng, Line đã quyết định, sẽ im lặng…



Ngày nào cũng thế, cô và Ken online và chat với nhau, sau đó thì rủ nhau cùng chơi những game online mà cả 2 cảm thấy thích. Line nhớ lại những lúc cả 2 nhảy đôi trong Au, tim cô đã đập loạn nhịp khi thấy cả 2 cùng perfect… Và bất chợt cô nghĩ “Bọn mình cũng hợp nhau quá nhỉ?!” Rồi cô nhớ lại những lúc, Ken hi sinh bò lên trước để đỡ đạn cho mình trong Taan, hay những lúc cô đã tức giận đến thế nào kiy Ken bị bắn hội đồng và chết. Lúc đó cô chỉ nghĩ đến việc trả thù thôi! Nhiều lúc, Line cũng định sẽ nói ra tất cả, nhưng… tình bạn này lại không cho phép Line làm thế! Mỗi tuần, cả hai chỉ gặp nhau được vài tiếng buổi tối thôi. Có dạo gần đây, những ngày thứ 7 hay chủ nhật, Ken hay sang nhà, rủ Line đi chơi.



Và rồi, ngày hôm nay, Ken đã đề nghị như vậy… Tối đó, Line hog ngủ được. Cảm giác rất khó tả… Có vui, có bùn, có chút hoài nghi nữa! Vui vì Ken đã nói rằng Ken thích Line, bùn vyì tại sao Ken lại không muốn quen Line ngoài đời thật, mà chỉ là “vợ online” – như lời Ken nói. Và... cô nghi ngờ 1 chút về tình cảm của Ken. “Ken thích mình... thật không nhỉ?!” – Line tự hỏi. Và chắc có lẽ, suốt cả đời, Line cũng chẳng tìm được câu trả lời... Đêm đó, là một đêm dài thật dài...

MỘT THỜI GIAN SAU ĐÓ...

[K]en...: hey vợ!

[L]ine...: sao chồng yêu?

[K]en...: ngày mai, vợ chồng mình, đi chơi nhé!

[L]ine...: mai?! Mai phải học mà? Sao không đợi đến t7?!

[K]en...: anh không đợi được, anh muốn đi chơi với em ngay cơ Hic...

[L]ine...: lại nhõng nhẽo thôi đc rồi cưng, vậy sau giờ học, chúng ta sẽ đi. Về trước 9h, oki?

[K]en...: Ý em là vợ chồng mình đi từ 8h đến 9h về á?!

[L]ine...: Ừ

[K]en...: 1 tiếng thì chơi được gì chứ?

[L]ine...: Well, it’s up to u! =,= [Tùy anh thôi]

[K]en...: lại english

[L]ine...: em quen rồi cưng, học sinh ưu tú mà

[K]en...: Được rồi, được rồi... lại bắt đầu khoe khoang đây thôi được rồi, ý anh muốn nói, là ngày mai, cả 2 trốn học đi chơi, hiểu chứ?!

[L]ine...: what!? Anh biết là em chưa từng trốn đi chơi bao giờ mà?!

[K]en...: thế nên bây giờ mới trốn

[L]ine...: anh dạy vợ mình hư thế à

[K]en...: không hề! Thế em có muốn đi chơi với anh không?

[L]ine...: ... có

[K]en...: vậy thì....?

[L]ine...: okay, dc rồi...

[K]en...: Yay!!! Yêu vợ anh nhất!!!

[L]ine...: thôi dc rồi, em biết mà :”>



[K]en... is typing...





Lúc nào cũng thế… Trên Yahoo, trên game,... hay nói chung, là trên mạng, cả 2 đều như thế! Ngọt ngào, thân mật và tình cảm... Và Line cảm thấy thật vui khi được như thế. Line quay cuồng với những lời ngọt ngào của Ken... trên mạng! Và đôi lúc, cô cảm thấy hụt hẫng với những ánh mắt lạnh lùng, hờ hững của Ken ở lớp học thêm. Cô tự nhủ lòng:” Tụi mình đang giấu cơ mà! Nếu Ken quan tâm mình thì sẽ lộ hết mọi chuyện! Đừng buồn, đừng buồn nhé!”... Và, nơi khóe mắt bắt đầu cay cay...



Dù vậy, nhưng vẫn có đôi khi, cô cảm thấy lòng rạo rực và rất vui khi Ken mua cho cô 1 thứ gì đó, dù chỉ là 1 cây kẹo mút... Vì Line nghĩ, như thế, là Ken đang quan tâm cô... Và cô cảm thấy hạnh phúc vì điều đó! Nhưng, tất cả, chỉ là... đôi khi mà thôi! Có ai định nghĩ chính xác đc từ “đôi khi” không?



Lúc không ở trường, chính xác là những lúc không có 1 ai quen thuộc xung quanh, thì Ken, thật sự là một người lí tưởng! Ken lo cho Line từng chút một. “Này, về rồi là phải đi ngủ nhá! Thức khuya là chết với anh!”; “Đau bụng hả cưng? Anh mua thuốc nhé!”;... và có pha chút hài hước “Sao vậy? Buồn vì nhớ anh đúng không? Anh biết mà ”; “Uống sữa nhiều vào, em còn kém lắm ”;... Và Line ước, ước sao cho Ken cứ mãi như thế này... Để Line còn cảm nhận được, một chút hơi ấm... nơi Ken!



Có đôi khi, cô mún hỏi Ken, hỏi nhìu lắm. Hỏi những câu, mà con gái lúc nào cũng muốn hỏi người yêu mình. Nhưng... chắc cô không có quyền làm điều đó. Vì... Line chỉ là một-người-vợ-online mà thôi! Phải, chỉ là vợ-online mà thôi! Tim cô nhói đau khi nghĩ đến nó... Cô không được đường đường chính chính công khai mối quan hệ này cho tất cả bạn bè. Cô không có quyền được nói với bạn bè rằng:” Ken và Line là 1 đôi!”, cô không có quyền được chăm sóc cho Ken ở trường, cô không được nắm tay Ken lúc có mọi người, và... cô không được nói trước mọi người, rằng cô yêu Ken, nhiều, nhiều, lắm!



[K]en...: em này, anh muốn nói với em 1 việc

[L]ine...: sao chồng yêu? Có chuyện gì? Có cần phải nghiêm trọng thế không?

[K]en...: À... uhm... nhưng em phải hứa, là không được suy nghĩ nhiều, sau khi anh nói ra, được chứ?

[L]ine...: Được rồi, anh nói đi... em nghe đây

[K]en...: Hứa chứ?

[L]ine...: Uhm, hứa! Lời hứa danh dự của Line đó!

[K]en...: Dc r'... anh nói đây..

[L]ine...: Uhm

[K]en...: Chúng mình, là vợ chồng...

[L]ine...: Uhm đúng, thì sao?

[K]en...: ...ONLINE...





Trái tim Line quặn thắt lại... chợt cảm thấy nhói đau... và...



[L]ine...: ... à, em biết chứ, anh không cần phải nhắc lại đâu, chúng mình thỏa thuận rồi mà lại là chuyện phải giữ bí mật chứ gì anh không phải lo, em biết mà

[K]en...: ...à không, không phải chuyện đó.

[L]ine...: Chứ... là gì?



Line bắt đầu lo lắng, đầu óc bắt đầu nóng lên, giống như sắp nổ tung...



[K]en...: à... anh mún nói là, nếu chúng ta là vợ chồng online, thì việc đó với việc có người yêu ở ngoài đời, sẽ... không liên quan đến nhau, đúng không?

[L]ine...: ...

[L]ine...: À...



Line khựng lại... đầu óc rối bời... Lúc này Line không biết mình phải trả lời Ken thế nào... Và thật sự, Line đang lo lắng... à không, đang sợ...



[L]ine...: À... đúng sẽ không liên qan gì nếu anh có người yêu, thì em sẽ là người biết đầu tiên, được chứ chồng yêu?

[K]en...: ... ừ

[K]en...: cảm ơn em, vợ yêu!

[L]ine...: Sao lại cảm ơn em? Đó là điều tất nhiên thôi mà

[K]en... is typing...

Line lúc này, như lạc vào một thế giới khác... Cô cứ lo sợ, sợ một ngày nào đó...

Ken vẫn thế! Vẫn dịu dàng qan tâm cô mỗi khi... không có ai ngoài 2 đứa! Thế rồi...

[K]en...: vợ à, anh muốn nói với em một chuyện

[L]ine...: được, anh nói đi!

[K]en...: Anh...

[L]ine...: Sao?

[K]en...: Anh... có... người yêu rồi...

[L]ine...: À... ừ...

[L]ine...: Chúc mừng anh, Ken ạ!



Line cảm thấy mọi thứ xung quanh cô đều quay cuồng... cô cảm thấy như thời gian ngừng trôi và... từng giọt nước mắt lăn dài trên má... ngón tay lúc này như cứng đờ, và Line không thể suy nghĩ thêm được gì nữa... nhìn bàn phím, cô tưởng chừng như chúng chỉ là một vật thể nào đó hình chữ nhật, và màu đen... hoàn toàn không có bất kì chữ nào bên trên... mọi chuyện, hệt như một giấc mơ... một ác mộng!



BUZZ!!!

Line giật mình...

[K]en...: Em sao vậy? Sao im lặng?

[L]ine...: À... em

[L]ine...: Em đi lấy sữa

[K]en...: Thật không?

[L]ine...: Uhm, thật anh lo à?

[K]en...: Ừ, anh lo

[L]ine...: đừng lo, anh biết Line mà

[K]en...: Ừ anh biết em, và anh cũng hiểu em nữa

[L]ine...: Uhm...

[K]en...: Em...

[K]en...: Buồn không?

[L]ine...: Gì cơ? à không em không buồn

[K]en...: sao vậy?

[L]ine...: Vỳ nếu anh có người yêu, và nếu người đó được anh chọn, thì đó thật sự là một người đặc biệt đối với anh

[K]en...: Ừ, có thể...

[L]ine...: Và như vậy, người đó, sẽ làm anh vui... mà anh vui, thì em cũng vui, sao lại phải buồn

[K]en...: ...

[L]ine...: À, em phải đi đây 1 chút, chắc là sẽ về trễ. Anh đừng chờ em, chắc em sẽ không online đâu. Anh ngủ trước đi nhé!

[K]en...: Sao vậy? Em đi đâu? Giờ này đã gần 9h rồi

[L]ine...: Em qua nhà bạn em lấy quyển vở, ma kiểm tra rồi, em chưa chép bài

[K]en...: Chậc, hư quá anh chờ em, đi cẩn thận nhé!

[L]ine...: Thôi anh đừng chờ, em sẽ không online đâu... ngủ ngon anh nhé!

[L]ine...: Em yêu anh...

[L]ine is now offline





Line gục mặt xuống bàn, và... khóc! Line khóc nhiều, thật nhiều... “Line à, mày mất Ken rồi! Mày để mất anh ấy rồi...”... Line khóc thật nhiều... “Sao vậy Line? Sao mày lại đau khổ như vậy? Mày... mày chỉ là vợ online thôi mà! Mày biết điều đó mà! Mày biết sẽ có một ngày như thế này mà! Sao mày lại buồn?...”...



Cả tuần sau đó, Line không đến lớp học Anh Văn nữa. T7, Ken đến tìm, cô cũng tìm cách tránh mặt... Cô xin phép mẹ, cho mình nghỉ học Anh Văn ở chỗ đó mỗi tối. Vì:” Mẹ à, dù gì cũng sắp hết khóa rồi, còn vài buổi nữa thôi! Con cũng đã kiểm tra cuối khóa rồi còn gì? Giờ vào lại thi xếp lớp thôi nhưng con không muốn học nữa! Thi xếp lớp làm gì? Ở đây dạy chán lắm, con muốn học ở chỗ khác”. Hết cách, mẹ Line cũng đành đồng ý...

2 tuần, Line không online. Không chat, không game, không check web... Line tắt cả điện thoại. Cô chỉ nằm ườn ở nhà, nghe nhạc và nghĩ... Line nghĩ nhìu lắm... Nghĩ và nhớ, nhớ tất cả những gì cô đã từng trải qua... Và... “Line à, đã đến lúc rồi...”...

[L]ine... is now online





Line nhìn thấy trong Offline Messages của mình, toàn là tin của Ken! Những ngày đầu, ngày nào Ken cũng gửi off mess cho Line... và rồi những ngày sau, thưa dần...

Ken không online. “Chờ thôi, Line ạ!”... Line dành thời gian đọc hết Off Mess của Ken... Và, lấy hết can đảm, cô gửi Offline Messages cho Ken:

[L]ine...: Ken à... 2 tuần qua, em đã suy nghĩ rất nhiều

[L]ine...: và em nghĩ là...

[L]ine...: mình... chia tay nhé!

[L]ine...: mà này, anh đừng nghĩ là em bỏ anh, em chỉ là... buông tay anh ra thôi!

[L]ine...: đừng hỏi em vì sao

[L]ine...: vì chính em cũng chẳng biết nữa!

[L]ine...: chỉ là em cảm thấy mình nên chia tay, thế thôi!

[L]ine...: à, nhưng anh nên biết là, em đã rất hạnh phúc... khi có anh

[L]ine...: nói chung, em và anh, nên kết thúc tất cả

[L]ine...: cả Yahoo, cả game online, cả lớp học thêm... tất cả

[L]ine...: à, và cả điện thoại nữa!

[L]ine...: em không có ý bảo anh bỏ tất cả đâu

[L]ine...: em chỉ nói là, từ nay, anh sẽ một mình làm tất cả

[L]ine...: online Yahoo, game online, đến lớp học thêm,...

[L]ine...: à không, anh không có một mình đâu nhỉ!

[L]ine...: anh vẫn còn người anh yêu cơ mà!

[L]ine...: em không có ý gì đâu

[L]ine...: chỉ là...

[L]ine...: à... uhm...

[L]ine...: .......................

[L]ine...: anh à, em buông tay anh ra nhé!

[L]ine...: anh đừng nghĩ gì về em nữa... quên em đi, và bắt đầu cuộc sống mới với người anh yêu

[L]ine...: em ghen tị, thật đấy

[L]ine...: nhưng thôi, anh cũng nên buông tay em ra đi nhé!

[L]ine...: anh đừng lo, em sẽ không buồn đâu!

[L]ine...: em đã nói rồi mà

[L]ine...: thời gian tới, em sẽ đổi số điện thoại. Anh cũng đừng đến nhà tìm em nữa nha!

[L]ine...: biết nói thế nào nhỉ? Mẹ em sẽ thấy phiền đấy và chắc em cũng vậy

[L]ine...: ...

[L]ine...: em chẳng biết nói gì bây giờ nữa

[L]ine...: thôi thì, qên đi...

[L]ine...: và sống tốt anh nhé!

[L]ine...: cho phép em, gọi anh một lần cuối, chỉ một lần này thôi...

[L]ine...: tạm biệt anh, CHỒNG YÊU...

[L]ine... is now offline





"Anh à...., em buông tay anh ra nhé,"

"Anh thì không sao nhưng em thì... buông tay anh ra em sẽ mất đà và ngã đấy... Em sẽ đau đấy"

"Không sao đâu, em ngã rồi em sẽ lại đứng lên được thôi, tin em đi mà, em buông tay anh ra đây..."

....

"Sao cả 2 lại cùng ngã thế này hả anh? Anh không sao chứ, anh đứng lên đi"

"Em đau không? nắm lấy tay anh và đứng dậy nào, nhanh lên..."

"Không đâu, em sẽ tự đứng dậy được, em buông tay anh ra rồi đấy, anh đi đi"

"Nhưng mà em vẫn chưa đứng dậy"

"Em giả vờ ngã để xem anh có thương không thôi. Lát nữa anh đi rồi thì em sẽ đứng dậy, tin em đi mà"

"Vậy thì anh đi thật đây, em phải đứng lên nha"



...



"Sao em còn chưa đứng lên?"

"Vậy sao anh lại quay lại?"

"Quay lại để chờ em đứng lên rồi đi"

"Anh đi đi... không là sẽ không bao giờ anh đi được nữa đâu"

"Anh không đi nữa nhé"

"Không được, còn nhiều thứ đang chờ anh, anh cứ đi đi"

"Còn em"

"Em không sao, tin em 1 lần nữa đi mà"



...



Em sẽ không bao giờ đứng dậy được đâu, nhưng em buộc phải buông anh ra thôi, để cho anh tự do trên còn đường của mình, không còn phải lo lắng cho em nữa, anh à, không ai thay thế được anh đâu, chúc anh đạt được những gì anh muốn, đừng quên em anh nhé!



[A]nh à ... biết không .. em đang đứng trên bờ vực ... sâu quá ... thăm thẳm !

[E]m không biết khi em trượt chân ngã xuống ... anh có kéo chặt tay em lại không ?

[H]ay anh à .. buông tay em ra nhé .. để em rơi xuống ...

[Đ]ể em ở dưới đó mãi mãi .. và không gặp lại anh nữa !

[E]m chôn kín tình cảm này lại nhé ... em mang theo tình yêu em dành cho anh .. xuống bờ vực ấy anh nhé



....



[E]m nhắm mắt lại và em không nhìn thấy gì đâu ...

[E]m sẽ khôg thấy anh ở đâu cả .. và cũng không thể chạy đi kiếm anh như lúc xưa ...

[M]ình đánh mất nhau phải không anh?

[M]ơ hồ quá tình cảm đôi ta ...

[A]nh có thực sự cần em không ??

[E]m chẳng thể chắc chắn điều gì ... em chỉ biết em yêu anh! Yêu thật sự và không dối trá!

[E]m đau quá ... nhưng biết nói thế nào đây cho anh hiểu ....

[E]m buông tay .. em chấp nhận mất anh ... để anh hạnh phúc !

[E]m xin lỗi nhé .. chỉ vì em quá yếu đuối ... em quá sợ mất anh ..

[N]hưng thôi .. lần này em chấp nhận mà .. để anh có thể tìm kiếm một hạnh phúc riêng cho anh và xứng đáng với anh



...



[C]òn em .. em xin lỗi .. nhưng hãy cứ để tình cảm của em được chôn chặt mãi ... và được yêu anh trong lòng em ... như thế ... có lẽ em sẽ không cảm thấy hối hận !

[E]m yếu đuối quá ... và cứ mỗi lần đối diện với anh .. em chỉ muốn anh ôm chặt lấy em ..

[Đ]ễ em biết anh vẫn còn cần đến em .. và vẫn yêu em ....

[N]hưng khôg thể phải không anh ....

[E]m xin lỗi ... nhưng em yêu anh ....

[M]ình ....

[N]gừng yêu nhau anh nhé !

[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để một ngày nào đó em được thấy anh cười ...

[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để anh không lảng tránh em như thế nữa ...

[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để anh không phải buồn phiền mãi nữa ...

[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để anh không còn trách nhiệm với em nữa ...

[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé .. để anh không mất tự do như thế nữa ...

[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để anh có thể kiếm ai đó quan tâm anh hơn em ...

[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé .. để anh đừng phải nghĩ ngợi gì về em nữa...



[E]m đã cố nén lại .. không khóc nữa ... em làm được mà .. nhưng em đau lắm .. đau ở đây .. ở trong lòng em này



....



[E]m đã cố chờ đợi anh ... như mọi ngày .. như mọi ngày anh vẫn ở bên em ...

[E]m đã cố tự nhủ anh bệnh rồi .. anh mệt lắm và nên thông cảm cho anh .. nhưng em đau lắm ...

[E]m đã tự nhủ không dựa dẫm vào anh mãi .. nhưng em vẫn muốn tìm anh ...

[E]m đã cố không nghĩ về anh nữa ... nghĩ cho em nhiều hơn một chút .. nhưng em không ngăn được nước mắt ...

[E]m đã cố nghĩ không được yếu đuối như thế nữa ... nhưng em vẫn muốn có anh như lúc trước mãi ...

[E]m muốn vượt qua thời gian này quá ... thời gian không có anh ở bên cạnh em ... buổi sáng ... ra chơi ... buổi chiều và lúc ra về ...

[E]m đang cố gắng tập sống không có anh như thế ... mà sao em lại đau quá ... em muốn khóc thét lên ... nhưng em không thể ... em khóc quá nhiều rồi ... mắt em sưng lên mất và em sẽ xấu xí đi mất ... phải thế không anh ?

[E]m sẽ ổn mà .. rồi dần dần em sẽ không khóc nhiều như thế nữa ... và em cũng không níu kéo anh nữa ...

[E]m buông tay anh anh nhé ... để anh cảm thấy hạnh phúc và thoải mái hơn ...

[E]m biết điều đó quá khó khăn với em... và em cũng không chắc chắn em có thể vượt qua không .. nhưng em làm thế anh nhé .. nếu thế thì anh sẽ không buồn nữa phải không anh ?

[E]m tự nhủ em không sao mà .. em có thễ ngồi một mình .. em có thể đi một mình .. em có thể ra về một mình .. và em có thể sống một mình .... em ổn mà ...

[Ừ] thì ... em buông tay anh nhé .......!

Em là người buông tay anh ra...nhưng em lai hận anh...Anh đã nắm chặt tay em.....rồi lại còn nắm tay người khác...để tuột tay em...em đứng lặng...rồi anh quay lại cứ như vô tình để tuột mất tay em...Anh lai giữ chặt tay em ...Kéo em chạy theo anh...nhưng rồi lại để lõng tay em....để bây giờ...em đứng lại nhìn anh đi mất...sao anh ác thế...nếu đã biết không thể nắm tay em thật chật thì sao lại còn quay lại ...vì sao lại cố giữ lấy em...vì sao vậy ... vì sao vậy anh ?????



Và... Line đã không biết rằng...

Lúc đó...

Ken đang Invisible... 

Tình yêu đầu tiên của tôi-đó là một câu chuyện tình rất buồn nhưng lại thật sâu sắc và khó quên.Mãi cho đến tận bây giờ,đôi khi bất chợt nhớ lại,tôi lại cảm thấy lòng mình quặn lên một nỗi đau thật day dứt và khó tả,một nỗi đau mang tên anh và những lúc như thế thì tôi lại càng khẳng định được rằng:tôi vẫn còn yêu anh,rất nhiều....
Lần đầu tiên tôi gặp anh là vào một ngày mưa phùn cuối tháng 11 trong căn tin trường tôi.Anh học trên tôi 2 lớp,là 1 chàng trai có vẻ ngoài tuy lạnh lùng nhưng lại rất thu hút,tôi không bao giờ có thể quên được ánh mắt buồn sâu lắng vương rất nhiều ưu sầu và trầm tư của anh khi nhìn những hạt mưa rơi tí tách ngoài sân,có lẽ kể từ lần gặp gỡ định mệnh ấy đã cuốn tôi vào vòng xoáy tình yêu với anh,thế là từ đó tôi đã thầm để ý đến anh,có thể nói là bấy cứ lúc nào anh ở đâu là ở nơi đó có sự hiện diện của tôi,mặc dù chỉ là đứng từ xa nhìn anh thôi nhưng với tôi đó lại là một niềm vui và sự hạnh phúc vô bờ.....Tôi cũng để ý thấy rằng tuy anh rất đẹp trai và nổi bật nhưng anh lại chỉ toàn đi chơi chung và nói chuyện với lũ con trai,không bao giờ thấy anh xuất hiện cùng với "bóng hồng" nào-điều đó cũng đã vô tình tạo cho tôi được một niềm hy vọng nho nhỏ sâu thẳm trong tận đáy lòng.Và rồi vào một ngày đầu tháng 3,tôi đã lấy hết can đảm để viết cho anh một lá thư làm quen,lúc đầu cũng lo lắm chứ,sợ rằng mình sẽ bị từ chối nhưng thôi kệ,đã phóng lao thì phải theo lao thôi chứ biết sao bây giờ?Và nếu như ngay từ lúc đó anh từ chối kết bạn với tôi thì có lẽ tôi đã không đau khổ như bây giờ,lúc biết được rằng anh đồng ý làm bạn với tôi,thật sự là tôi đã bất ngờ và vui lắm,khởi đầu chỉ là bạn bình thường nhưng tôi cũng đã khấp khởi hy vọng rằng thời gian sẽ vun đắp cho tình cảm của tôi và anh ấy.....Khoảng thời gian sau đó hai chúng tôi đã có với nhau những kỉ niệm rất đẹp,những lần cùng ngồi trò chuyện với nhau trong căn-tin hay những lần cùng nhau đi bộ về lớp sau những giờ ra chơi đã làm cho tình cảm của tôi dành cho anh ấy ngày càng sâu đậm hơn.Mãi cho đến một ngày tôi mới giật mình nhận ra rằng:tôi đã thật sự yêu anh ấy mất rồi,không phải là vì vẻ bề ngoài bảnh bao của anh ấy nữa mà là vì chính con người thật bên trong,từ tư cách đạo đức và quan niệm lối sống của anh đã làm cho tôi thật sự khâm phục.Mặc dù biết rằng trước đây anh đã từng có bạn gái và vì một lý do không đáng mà 2 người đã chia tay,anh cũng nói thật với tôi rằng cho đến bây giờ anh vẫn không thể quên được cô ấy nhưng tôi đã chấp nhận hết tất cả,yêu mến anh một cách mù quáng và nhiều khi còn làm nhiều chuyện hơi bị ngu ngốc vì anh nữa,trong khi anh thì vẫn cứ dửng dưng và lạnh lùng trước tình cảm của tôi hay nói đúng hơn,anh chỉ luôn xem tôi như 1 người bạn hay nhiều lắm là 1 đứa em gái khờ khạo của mình mà thôi.Tuy tôi không nói ra là tôi thích anh nhưng qua những hành động cử chỉ của tôi làm vì anh,tôi chắc rằng anh hiểu,nhưng tại sao.....anh vẫn im lặng?Vì nghĩ rằng anh hơi khó xử và cần thời gian để suy nghĩ nên tôi đã nhẫn nhịn chờ đợi......Và rồi,cái ngày định mệnh ấy cũng đã đến,anh chủ động gửi e-mail cho tôi,nhưng không phải là để nói về chuyện của 2 đứa chúng tôi mà là để cho tôi thấy tấm hình của anh và chị AP(người yêu cũ của anh) chụp chung với nhau kèm theo "nhật ký chuyện tình của anh và chị AP" và câu cuối cùng khi chốt lại mọi chuyện anh đã nói rằng:"Trái tim anh sẽ mãi mãi ở bên AP,mãi mãi......".Con tim tôi đau thắt lại và hoàn toàn vỡ tan tành khi đọc xong bức e-mail ấy.Đến lúc đó tôi mới hiểu được rằng,trong lòng anh hoàn toàn không có chỗ dành cho tôi,từ đầu đến cuối đều là do một mình tôi đơn phương theo đuổi anh và cũng đã ít nhiều ngộ nhận tình cảm của anh dành cho tôi.Yêu đơn phương 1 người thật là 1 điều đau khổ biết chừng nào.Sau khi suy nghĩ rất lâu tôi đã quyết định gởi cho anh 1 lá mail khác để nói thật về tất cả tình cảm mà tôi đã dành cho anh ấy bấy lâu nay kèm theo với 1 câu kết là:"Với em thì tình bạn có thể thăng hoa lên thành tình yêu nhưng còn tình yêu thì không bao giờ có thể giảm xuống là tình bạn đâu anh à,đừng gởi cho em thêm bất kỳ lá mail nào nữa,em không muốn lại 1 lần nữa tan vỡ vì anh như thế này đâu!"Và rồi sau lá mail ấy của tôi...anh đã im lặng....Tôi cũng đã tìm cách tránh mặt anh từ đó,dẫu biết hành động đó của mình là trốn tránh sự thật nhưng tôi tin rằng mình đã làm đúng.Nếu gặp người tôi yêu mến nhưng người đó chỉ mang lại cho tôi toàn khổ đau thì thôi,tôi thà không gặp nữa,làm vậy sẽ tốt cho tôi và anh ấy hơn....Mối tình đầu cay đắng của tôi đã có 1 kết thúc buồn như vậy đó các bạn à!
Anh đến và đi khỏi cuộc sống của tôi nhanh như một cơn gió thoảng,mặc dù tình yêu với anh không được trọn vẹn và chỉ mang đến cho tôi toàn là nước mắt và khổ đau nhưng những ngày tháng ngắn ngủi được ở bên cạnh anh đối với tôi đó là những tháng ngày êm đềm và hạnh phúc nhất,có quá mâu thuẫn không vậy các bạn?Tôi tin rằng quyết định từ bỏ của mình là đúng,bởi vì càng dấn sâu vào thì tôi sẽ càng đau lòng và tuyệt vọng hơn mà thôi!Dù cho giờ đây chúng tôi đã mỗi người một phương và cũng lâu rồi tôi không gặp anh nữa nhưng tôi vẫn muốn anh biết 1 điều:tôi đã không hối hận khi yêu anh,trước đây,bây giờ và mãi mãi,bởi vì tình yêu là không bao nói đến sự hối hận,cảm ơn anh đã đến và cho tôi biết rằng được yêu thương một người nào đó thật sự là một điều hạnh phúc biết dường nào.Hy vọng rằng ở 1 nơi nào đó trên đất nước Việt Nam này ,anh cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự cho riêng mình,anh nhé! 


The End
----------------------------------------

tình yêu cao thượng 
Tác Giả: contraidalat 




Một dạo nọ tôi tình cờ nghe một vị bác sĩ kể lại với câu chuyện tình buồn bi thảm 
tôi cũng đã tự hỏi trên thế giới này liệu có tình yêu nào cao đẹp như vậy không
có người con gái và người con trai họ đã quen nhau từ rất lâu ,đã lâu lắm rồi ,
"My oi mai là đám cưới của mình rồi em chuẩn bị nha, tối nay anh sẽ chẳng ngủ được đâu vì chắc anh sẽ nhớ đến em suốt đêm mất "
"khang anh ơi mai tụi mình sẽ được hạnh phúc mà em sẽ mãi trọn đời yêu anh "
nhưng tối trước ngày tân hôn vị bác sĩ điều trị cho khang đã đến nhà , và nói
Tôi rất buồn vì câu phải nhập viện , kết quả khám bệnh cho thấy cậu bị ung thư giai đoạn cuối"
câu nói như sét đánh ngang tai gia đình khang , nhất là khang , đã làm cậu suy sụp hoàn toàn ,
aaaaaaaaaa 
tiếng thét của khang gia đình khang như ngất xỉu ,
My đến thăm khang tại bệnh viện 
" khang à , anh có biết là em đã khóc rất nhiều không sao anh lại như vậy anh đi rồi em biết ở với ai đây "
"em à , anh thật có lỗi với em , anh bây giờ chỉ còn đợi chết nũa thôi em đừng buồn nha ,
em hãy tìm 1 người chồng mới đi đừng đợi anh làm gì"
người con gái khóc và họ đã khóc rất nhiều nhưng biết làm sao đây , mỗi buổi tối họ đến 
nằm cạnh nhau và kể chuyện cho nhau nghe , từ chuyện gia đình sau này từ chuyện con cái v.v
ngày tháng trôi qua còn một tháng nữa là khang sẽ chết , những ngày đó My đã khóc rất nhiều , 
"em à , những ngày nay anh muốn em sẽ làm cho mình thật đẹp anh mong hình ảnh của em sẽ đọng lại trong tâm trí anh , khi kiếp sau anh sẽ nhận ra em trong đám dông người trên thế gian này "
thế là ngày ngày My trang điểm thật đẹp thật lộng lẫy mong làm cho khang sẽ vui lòng ,
người bác sĩ điều trị cho khang rất làm ngạc nhiên khi thấy My trang điểm như vậy , ông nghĩ My là 1 người con gái (đỏng đảnh) không xứng đáng nhận được tình yêu của khang giành cho My
từng ngày ông điều trị cho My ông đã luôn khinh khi người con gái này ,
một tháng đã trôi qua cũng đến ngày khang ra đi
sau khi người bác sĩ gặp lại My ông không khỏi ngạc nhiên sao cô gái ăn mặc diêm dúa bây giờ lại tàn tạ như không còn có sức sống nữa , khuôn mặc hốc hác..
" bác sĩ à khi anh khang còn sống anh ấy muốn My luôn dep-. trước mặt anh ấy để hình ảnh my luôn trong tâm trí anh ấy , nhưng bác sĩ biết không ngày ngày phảitrang điểm để làm đẹp cho mình , mỗi lần phấn son như ngàn nhát dao đâm vào trái tim tôi ,chỉ vì muốn anh ấy yên lòng để ra đi tôi luôn cố gắng chịu đựng.Nhưng khi anh ấy ra đi tôi lại mong có kiếp sau, hy vọng có thể gặp lại anh ấy ,nếu có kiếp sau dù anh ấy có hình hài ra sao tôi vẫn một lòng yêu thương anh ấy "
vị bác sĩ nghe xong mới thấy mình sai và thật cảm động trước tình yêu của cô gái
NẾU CÓ KIẾP SAU TÔI HY VỌNG SẼ MÃI BÊN NGƯỜI TÔI YÊU"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thanhnam