Chương 17: Kỉ niệm giữa cô và hắn(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đó, học kỳ lớp mười của Tần Chỉ Ái đã trôi qua hơn nửa phân nửa, đến thời gian nghỉ đông, tết trôi qua, cô nhận được điện thoại của Hứa Ôn Noãn, gọi cô đi trượt băng.

Khi cô đến mới biết, ngoài Hứa Ôn Noãn còn có mấy người khác do Ngô Hạo dẫn đến.

Trong đó có hắn.

Vừa mới bắt đầu, Tần Chỉ Ái không có chú ý tới Cố Dư Sinh, sau khi Ngô Hạo giới thiệu xong, màn chào hỏi kết thúc đã bị Hứa Ôn Noãn kéo đi thay giày trượt băng, lúc đang thay giày, quay người lại mới phát hiện hắn đứng phía sau, dựa lưng vào tường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, tay đang bật lửa châm thuốc.

Tần Chỉ Ái cho rằng đây đúng là một dịp hiếm có ngẫu nhiên, Ngô Hạo đã mở miệng: "Anh Sinh, đây là bạn của em, Tần Chỉ Ái."

Cố Dư Sinh nghe Ngô Hạo nói, cũng không lập tức đáp lại, mà rũ mắt hút một hơi thuốc, mới vừa phun ra những đám khói không rõ hình thù vừa nghiêng đầu liếc về phía cô.

Ngày thường trong trường học cô chỉ dám nhìn lén hắn, giờ phút này hắn đứng trước mặt cô, còn ngay lúc cô chưa kịp chuẩn bị gì nhìn cô một cái.

Tần Chỉ Ái cảm thấy nhịp tim và hô hấp của mình khi bị hắn nhìn trúng đều dừng lại trong phút chốc.

Hắn và những nam sinh còn lại không giống nhau, không có nhìn cô từ đầu đến chân, cũng không cười xán lạn nói với cô một tiếng: "Chào em".

Hắn chỉ nhìn một chút, chưa đến mấy giây đã gật đầu một cái, lại không nhìn nữa.

Đến lúc Tần Chỉ Ái lấy lại tinh thần, cô đã bị Hứa Ôn Noãn kéo tới chỗ cách đó không xa, bị nhét một đôi giày trượt băng màu hồng vào trong tay.

Hứa Ôn Noãn vừa đổi giày vừa lải nhải kể lại những chuyện ngày tết, kể Ngô Hạo chạy đến nhà cô đưa quà như thế nào.

Tần Chỉ Ái máy móc thay giày, não vẫn chưa hoàn toàn hết choáng, trong mắt thỉnh thoảng lại nhớ lúc Cố Dư Sinh nhìn cô, lúc đổi giày xong, Tần Chỉ Ái đột nhiên cắt ngang lời nói của Hứa Ôn Noãn, hỏi: "Ngô Hạo quen Cố Dư Sinh à?"

"A?" chủ đề bị chuyển một cách đột ngột, Hứa Ôn Noãn sững sờ một chút lại nói: "Đúng vậy, bọn họ là bạn cùng phòng, hơn nữa còn là bạn thân khi nhỏ, học cùng trường..."

Hứa Ôn Noãn còn chưa nói hết lời, Ngô Hạo đã chạy tới vẫy tay: "Chơi vui lắm", sau đó cùng Ngô Hạo tay trong tay đi trượt băng. 

Tần Chỉ Ái thay xong giày, lúc đứng lên lại liếc về phía Cố Dư Sinh đang đứng.

Hắn không thay giày, vẫn còn đứng dựa vào tường hút thuốc.

Tần Chỉ Ái trượt một vòng trong sân, lại nhìn trộm Cố Dư Sinh, ngoại trừ hắn đã thay điếu thuốc khác, cũng không có bất kỳ thay đổi nào khác.

Lúc chơi rất nhanh, ba tiếng đồng hồ đã trôi qua, Tần Chỉ Ái gặp Hứa Ôn Noãn, cô chỉ chỉ Cố Dư Sinh, lặng lẽ hỏi: "Anh ấy không chơi sao?"

"Lúc hắn như vậy chính là tâm trạng không tốt rồi, cậu không thấy, tất cả mọi người đều tránh xa hắn không ai dám đến nói chuyện sao?"

Theo lời nói của Hứa Ôn Noãn, Tần Chỉ Ái mới phát hiện đúng là như vậy, cả một buổi trưa, những người bạn kia đều tránh mặt hắn, không nói chuyện với hắn.

Hứa Ôn Noãn không nói gì nhiều về Cố Dư Sinh, chỉ trả lời câu hỏi của Tần Chỉ Ái, liền nghĩ tới chính sự: "Buổi tối cậu có làm gì không? Ngô Hạo nói muốn mời mọi người ăn cơm."

"Được" Tần Chỉ Ái không chút do dự đáp, khóe mắt lại lướt qua chỗ của Cố Dư Sinh, Ngô Hạo mời mọi người ăn cơm, hắn cũng sẽ đi thôi.

Thực tế đã khiến cho Tần Chỉ Ái thất vọng, bọn họ vừa nghỉ trượt băng, Cố Dư Sinh liền đi trước.

Bới vì Cố Dư Sinh, sau này chỉ cần Hứa Ôn Noãn gọi cô ra ngoài chơi, cô sẽ lập tức đồng ý.

Cũng không phải lúc nào cũng gặp Cố Dư Sinh, nhưng đa số đều có thể thấy hắn.

Bọn họ tiếp xúc nhiều hơn, Tần Chỉ Ái dần phát hiện Cố Dư Sinh dù có những lúc cười đùa cùng những người bạn của hắn nhưng bọn họ thật ra rất chú ý giữ khoảng cách với hắn, mãi cho đến rất lâu sau đó cô mới biết thuốc hút và rượu của hắn đều là hàng đặt mới có, ngoài thị trường không thể tìm thấy.

Sau đó Tần Chỉ Ái mới biết hắn và những kẻ có tiền khác không giống nhau, thậm chí có rất nhiều điểm không giống nhau, cho tới bây giờ cũng không có nhiều người như vậy, Tần Chỉ Ái không thể hình dung ra, giờ cô đã có thể tận mắt nhìn thấy, bảy giờ tối xem tivi thấy hắn xuất hiện trong tin tức, lúc nhìn thấy hắn, hắn đang nói chuyện.

Cũng vào lúc đó, Tần Chỉ Ái mới nhận ra rằng cô và hắn là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Đối với cô mà nói, hắn là nam thần.

Nhưng cô trong mắt hắn, cũng không phải là một cô bé lọ lem.

Cô thích hắn như vậy, vẫn không nói ra mà chỉ giấu trong lòng, từ từ lại ngày một sâu sắc hơn, dần dần, hắn lại trở thành toàn bộ sinh mệnh của cô.

Cố Dư Sinh chưa từng chủ động nói chuyện với Tần Chỉ Ái, mà Tần Chỉ Ái chỉ cần nhìn thấy hắn nhịp tim liền tăng lên, làm gì có gan tới nói chuyện với hắn.

Nhưng bạn có biết không? nếu bạn thật sự thích một người, người đó không làm bạn với bạn, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, bạn đều muốn giữ hắn bên mình.

Vì lẽ đó, lúc ở trong tiệm Internet, Tần Chỉ Ái đi vệ sinh thì đi ngang qua người Cố Dư Sinh, hắn đeo tai nghe, lười biếng dựa vào lưng ghế, đang xem kịch, trên tay cầm chai nước trà xanh đã uống hết, hắn lại không để ý, giơ lên định uống, mới biết là mình đã uống hết, nhíu mày ném chai về phía bàn máy tính, sau đó đặt hai tay sau đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình xem.

Tần Chỉ Ái từ trước đến nay chưa bao giờ chăm sóc người khác, nhưng cô từ trong nhà vệ sinh đi ra, ma xui quỷ khiến liền đi về phía chủ tiệm internet.

Cô muốn mua cho Cố Dư Sinh một chai trà xanh, nhưng cô lại sợ người khác biết tình cảm của mình, liền đếm số người bạn trong này, lấy tiền tiêu vặt hàng tháng của mình mua cho mỗi người một chai.

Cô nhờ chai trà xanh này mới dám nói với Cố Dư Sinh ba chữ đầu tiên trong đời: "Cho anh nè."

Ba chữ đơn giản, lại khiến cho lòng bàn tay Tần Chỉ Ái đổ đầy mồ hôi, cô không dám nhìn hắn, chỉ nhanh chóng đặt trà xanh lên bàn máy tính.

Kỉ niệm của hắn và cô (3)

Cố Dư Sinh nhìn thấy chai trà xanh, nhíu nhíu mày, nghểnh đầu nhìn cô đầy thắc mắc, qua năm giây sau, hắn hiểu ra được, lạnh nhạt cầm chai nước trà.

Tần Chỉ Ái biết hắn nhận chai nước của cô rồi, dù ngoài mặt tỏ vẻ thờ ơ không chút nao núng, nhưng trong lòng lại đang nhảy nhót vui mừng.

Cố Dư Sinh mở nắp bình nước, không uống, lại đưa trả cho cô.

Tần Chỉ Ái sửng sốt, trong chốc lát không dám quay đầu lại.

Lúc này điện thoại của Cố Dư Sinh vang lên, hắn liền nhìn điện thoại một cái, bấm nút nghe.

Sau khi hắn cúp máy, Tần Chỉ Ái mới tỉnh táo lại, hắn lại đeo tai nghe vào, không nghe rõ cô giải thích: "Em không phải..."

Cô chỉ nói được ba chữ, hắn bỗng nhiên đứng lên, ôm áo khoác, không nói lời nào chạy ra khỏi tiệm internet.

Hắn mãi mãi cũng sẽ không biết, ngày đó có một người con gái đứng bên cạnh hắn, rất muốn nói với hắn: "Em không phải muốn anh mở nắp giúp em, em muốn mời anh uống."

Trong ấn tượng của Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh là một nam sinh hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn, giống như là một nam chính trong một quyển manga cô đọc lén trong lớp, thanh nhã, sạch sẽ, cao quý.

Nhưng Ngô Hạo lại nói, gương mặt của Cố Dư Sinh và khí chất của hắn đã lừa gạt tất cả mọi người, hắn sạch sẽ và hoàn mỹ ở chỗ nào chứ, bên trong hắn một chút đứng đắn cũng không có, tính tình khó chịu, nghiện thuốc lá nặng, không có tính kiên trì, miệng còn rất tiện, đương nhiên dựa vào khuôn mặt đó, dù người hắn có đầy khuyết điểm đi chăng nữa, nữ sinh cũng sẽ không nói hắn xấu, phóng đãng, bất kham.

Tần Chỉ Ái tin tưởng mắt nhìn người của mình, không tin tưởng lời nói của Ngô Hạo.

Mãi đến ngày sinh nhật của Hứa Ôn Noãn, lúc mọi người ở KTV tổ chức sinh nhật cho cô, cô lần đầu tiên cảm nhận được Cố Dư Sinh hoàn toàn đúng với lời của Ngô Hạo: "miệng còn rất tiện."

Ngày đó tâm tình của Cố Dư Sinh không tốt, ai nói chuyện với hắn liền bị hắn chửi lại.

Sau đó tất cả mọi người uống nhiều rồi, cũng chơi đùa, không biết là ai đề nghị ra sàn nhảy khiêu vũ, sau đó nháy mắt toàn bộ người trong phòng đều tản đi, chỉ còn lại hắn và cô.

Hắn lười biếng dựa trên ghế salon, cúi đầu chơi điện thoại.

Màn hình tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng khuôn mặt của hắn.

Qua một lúc, có lẽ là điện thoại của hắn hết pin, màn hình điện thoại bỗng nhiên tối lại.

Hắn ném điện thoại sang một bên, sau đó giơ hai tay chống đầu, dựa đầu vào ghế salon nhắm mắt lại.

Tần Chỉ Ái cho là hắn không chú ý đến mình, ngồi xổm trước bàn đối diện, vừa giả vờ ăn bánh sinh nhật, vừa liếc trộm hắn.

Không biết Tần Chỉ Ái đã liếc Cố Dư Sinh được bao nhiêu lần, hắn bỗng nhiên mở mắt ra hướng về phía cô "Này" một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro