it is mostly silence

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Imperial Mint

Source: https://archiveofourown.org/works/17433779

Permission: Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không repost!!!

Tags: Family, fluff, insecurity.

Summary: Toshinori chưa từng nghĩ rằng anh sẽ có gia đình của riêng mình.

xxx

"Liệu..." Midoriya mở lời, nhìn xuống hộp cơm trưa và im bặt. Toshinori kiên nhẫn đợi, anh đã quen với việc Midoriya đột nhiên lên tiếng và những khoảnh khắc im lặng từ cậu. "Aizawa-sensei dạo gần đây cư xử rất khác lạ đúng không ạ?"

Khác lạ có thể ẩn chứa nhiều tầng nghĩa, nhưng có điều gì đó khiến anh gần như tán thành với Midoriya trước khi anh kìm lại.

"Ta không nghĩ vậy, nhóc Midoriya!" Anh rạng rỡ nói, dù nụ cười của anh không thể đánh lừa được ai, chí ít là với Midoriya. Cậu mím môi, quay sang chỗ khác trầm ngâm suy ngẫm.

"Thầy ấy dường như rất khác. Buồn phiền hơn, cháu nghĩ vậy," Midoriya bổ sung, và cậu ngẩng lên nhìn Toshinori. "Cháu biết hai người là bạn, vậy nên cháu tự hỏi có chuyện gì mà lớp tụi cháu có thể giúp được không."

Đương nhiên là chúng muốn giúp rồi, chúng là những anh hùng tương lai có trái tim nhân hậu mà. Toshinori mỉm cười và đưa tay xoa đầu Midoriya.

"Không ai trong số mấy đứa cần thay đổi cả," Toshinori nói. "Ta sẽ nói chuyện với em ấy, nhưng ta có thể chắc chắn rằng nhóc và bạn của nhóc không cần lo lắng gì hết."

Tim Toshinori thắt lại khi Midoriya gật đầu, vấn đề khép lại, và anh thầm ngạc nhiên trước việc Midoriya tin tưởng anh nhanh chóng ra sao. Anh cảm nhận khóe môi mình khẽ cong lên và Toshinori buông tay và cầm bánh sandwich của anh lên để thưởng thức khi Midoriya kể cho anh về buổi huấn luyện năng lực của cậu.

Vài giờ sau, anh ngồi trên sofa ở nhà mình, nhàm chán lướt bảng tin khi Toshinori quyết định suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề trước đó. Trong phòng đang bật một chiếc đèn tỏa ánh sáng âm u, và Toshinori nghĩ anh nên lên giường nằm, hoặc sẽ kẹt ở đây cả tối mất.

Anh không di chuyển. Thay vào đó, anh nghĩ ngợi, và đó không phải là điều mà Toshinori đã được khuyên rất nhiều lần nên làm trên chiếc sofa này.

Trong điện thoại anh không có tin nhắn chưa đọc nào, ít nhất không phải từ Shouta, và Toshinori khẽ thở dài, suy nghĩ xem, chính xác thì chuyện gì đang xảy ra với Shouta. Đã hai tháng kể từ khi U.A nhận nuôi Eri, và hắn đã rất vui khi được chăm sóc con bé, nên Toshinori không nghĩ rằng đó là nguyên nhân khiến hắn căng thẳng. Lớp của hắn cũng là công việc khó nhằn, nhưng mọi việc vẫn đang trong tầm kiểm soát, không bớt hay nhiều áp lực hơn thường lệ. Mic và Midnight cũng là những người rất tuyệt vời, và cả Shouta và Toshinori đều đi nhậu với họ, chỉ để dọa Mic sợ vãi ra quần khi họ xuất hiện, hoặc đại loại vậy.

Điều đó dẫn đến một vấn đề với Toshinori, và đó không phải điều mà anh muốn nghĩ tới. Họ đã hạnh phúc bên nhau trong nhiều năm, và việc Shouta chuyển từ nơi họ dành phần lớn thời gian sống cùng nhau để tới ở tại trường thật khó khăn.

Nhà của anh không còn như trước nữa nếu thiếu vắng bóng hình Shouta, thậm chí khi trước đó họ vẫn chưa chính thức ở chung. Toshinori nhớ Shouta, và anh ghét việc phải nghĩ rằng sự hiện diện của anh là lí do mà mối quan hệ của họ xuất hiện vết nứt. Thật hợp lí khi mà vài tháng qua là lúc để họ điều chỉnh, thứ mà họ chưa từng nghĩ tới, và có lẽ cuối cùng Shouta cũng nhận ra rằng Toshinori không xứng đáng, rằng hắn có thể lựa chọn điều tốt hơn và -

Không, Toshinori nghĩ, ngồi dậy và rên rỉ khi lưng anh nhói lên. Anh vươn tay cầm lấy điện thoại, vỗ vỗ gối ôm bên cạnh. Tay anh cầm điện chiếc thoại khi nó rung lên từng hồi, và Toshinori chớp mắt khi tên của Shouta hiện lên, một cuộc gọi video đến từ hắn.

Anh nghe máy, và gương mặt của Shouta xuất hiện, quầng thâm dưới mắt và vẻ cau có trên gương mặt hắn khi hắn tránh né mọi người, lườm họ mỗi khi họ đi qua hắn.

"Này, chuyện là," hắn mở lời, điều chỉnh tai nghe cho tới khi Toshinori có thể nghe tiếng hắn rõ hơn. Hắn nhìn xuống điện thoại, khẽ mỉm cười khi hắn nhìn thấy Toshinori. "Mười Ba đã yêu cầu ở lại U.A vài ngày, em không hỏi lí do. Mirio cũng đề nghị trông Eri vào cuối tuần."

Toshinori gật đầu, lồng ngực tràn ngập cảm giác phấn khích khi anh nhìn thấy những biển báo đường phố phía sau Shouta. Hắn đang gần căn hộ, cách chỗ anh vài phút đi đường.

"Hẹn gặp lại em," Toshinori nói, và Shouta cúi xuống lần nữa trước khi cúp máy.

Hắn đang trở về nhà, cho dù chỉ vài buổi tối ngắn ngủi và Toshinori kiềm chế bản thân để không ra cửa đợi hắn. Anh gần như nhảy cẫng lên khi cửa trước mở ra, Shouta ngái ngủ chào anh, và chỉ khi anh nghe thấy đôi giày của hắn đặt xuống thềm, Toshinori mới đi tới cửa ra vào, dang tay ôm chặt Shouta vào lòng.

"Em cũng nhớ ngài," Shouta khẽ nói, vùi mặt vào ngực Toshinori, tay ôm chặt anh. "Gặp nhau ở chỗ làm là một chuyện hoàn toàn khác," hắn thừa nhận, và Toshinori lùi lại, vươn tay vén tóc Shouta.

"Nhưng giờ em đã ở đây rồi," anh nói, nhắm hờ mắt và cúi xuống trao cho Shouta một nụ hôn dịu dàng.

Mọi chuyện có thể không diễn ra 100% theo đúng ý họ, và có lẽ Shouta vẫn đang canh cánh chuyện chi trong lòng, nhưng đêm nay điều đó không quan trọng. Họ chìm vào giấc ngủ ngay sau khi nằm xuống giường, Shouta rúc vào lưng Toshinori ngủ ngon lành, tay vòng qua hông anh. Họ thức dậy với tư thế tương tự, quá buồn ngủ để chuyển động, và buổi sáng của họ bắt đầu bằng những nụ hôn và sự đụng chạm dịu dàng, Toshinori dành trọn nỗi nhớ nhung bấy lâu nay của anh cho Shouta.

"Em đang nghĩ đến việc mua cho Eri thứ gì đó, áo len chẳng hạn," Shouta nói khi đang rửa chén.

"Con bé sẽ thích đó," Toshinori đáp, thổi hơi nước bốc lên từ tách trà, tay gõ gõ lên tiêu đề bài báo về vụ nổ khí ga ở trung tâm thành phố. "Ta đang nghĩ đến việc mua quà sinh nhật cho một người, nếu em muốn đi cùng ta."

Toshinori nhẹ bẫng nói, nhưng trái tim đập liên hồi nơi ngực trái. Anh không muốn rời xa Shouta, và may mắn thay, Shouta bằng lòng.

"Làm như ngài còn lựa chọn nào khác vậy," hắn nói, khẽ quay người để nhìn Toshinori qua vai mình. "Nếu mắt em phải chịu đựng việc nhìn vào mấy cửa hàng thời trang chết tiệt thì ngài cũng phải chịu chung số phận với em."

Toshinori mỉm cười, không có ý định vạch trần gu thẩm mỹ khác người của Shouta.

Thật tốt khi họ có thể dành chút thời gian để ở bên nhau. Không có ai khác làm kì đà cản mũi, thực chất Toshinori cũng không để ý liệu có ai nhận ra họ không, và họ ghé thăm nhiều cửa hàng, Shouta nhăn mũi và thở dài, rời khỏi phần lớn cửa hàng với đôi vai buông thõng.

"Em chỉ muốn một thứ hoàn hảo thôi," Shouta nói khi họ đang ăn thức ăn nhanh. Toshinori cầm khoai tây chiên, một tay chống má, khuỷu tay ấn xuống bàn, mỉm cười lơ đãng với Shouta.

"Em biết là con bé sẽ yêu bất cứ thứ gì em mua cho con mà," Toshinori nói và Shouta ồn ào uống đồ uống của hắn.

"Em biết," hắn nói và rướn người về phía trước, đặt đồ uống xuống bàn. Chân hắn đặt lên chân Toshinori dưới gầm bàn, và còn một điều khác nữa hiện hữu nơi gương mặt hắn mà Toshinori không thể đọc được.

"Hay là," Toshinori nói, cho khoai tây chiên vào miệng và bỏ tay đang chống má để vươn đến xoa má Shouta. "Tại sao chúng ta không quay lại và mua cho con bé bộ đồ ngủ mèo con mà em thực sự muốn mua nhưng lại thôi bởi em muốn mua thứ gì đó thiết thực hơn nhỉ?"

"Ngài hiểu em đó," Shouta mỉm cười, đưa tay để đan tay của hắn với tay của Toshinori.

"Đương nhiên rồi, tình yêu của ta," Toshinori cười toe toét. "Mua nó đi, và chúng ta sẽ nói với Mirio về việc mua cho con bé vài bộ quần áo Lemillion. Ta biết một nhà thiết kế nợ ta một, hai ân tình gì đó."

Shouta mở lớn mắt nhìn anh, đó là ánh mắt khác với thường lệ, và Toshinori đột nhiên lo lắng rằng liệu anh đã làm gì sai.

"Em -" hắn mở lời, nhưng Shouta cúi xuống, khẽ mỉm cười.

"Tại sao em lại có thể ở bên người tuyệt vời như ngài được chứ," hắn lẩm bẩm, nhìn sang đám đông. Toshinori giữ im lặng khi Shouta bắt đầu trò chơi nhìn người của hắn, và họ bắt đầu đoán mò về cuộc đời của những người mua sắm cùng họ.

Đương nhiên là Eri yêu bộ đồ ngủ mèo con của bé. Cô nhóc gần như bật khóc khi mở hộp quà, và hỏi liệu mình có thể mặc nó ngay không. Khi cô nhóc quay lại, cô bé khoe với Mirio, và khum tay lại giống vuốt mèo.

"Ta cần nói chuyện với Mirio một lúc," Shouta nói, và Eri gật đầu, đi về chỗ Toshinori khi hai người nọ rời khỏi phòng.

Có lẽ Shouta đang hỏi về quần áo cho Eri và lịch trông trẻ vào tuần tới, và Toshinori mỉm cười với Eri.

Anh có lẽ không phải người tuyệt vời nhất đối với bé, phải thừa nhận rằng anh vẫn chưa dành đủ thời gian cho cô bé và cô nhóc không bị thu hút bởi cốt cách anh hùng của anh giống những đứa trẻ mà anh tiếp xúc, nhưng nhìn chung họ vẫn ổn. Toshinori hi vọng rằng qua thời gian, anh có thể gần gũi với Eri hơn, nhưng điều đó còn phụ thuộc vào con bé.

"Con đã từng đến sở thú chưa?" Toshinori hỏi, dù anh nghĩ anh đã biết câu trả lời.

Eri nheo mắt nhìn anh.

"Họ giữ động vật ở trong lồng sao?" Cô nhóc hỏi, và Toshinori lắc đầu.

"Ta sẽ cho con xem vài bức hình trên điện thoại, con có muốn ngồi trên sofa cùng ta không?" Anh hỏi, thở dài đầy kịch tính khi anh ngồi xuống, buông thõng hai tay và nhắm mắt. Eri khẽ khúc khích khi anh hé mắt, có vẻ đã quen với việc Toshinori nghiêm túc một cách khác thường. Cô bé vẫn do dự, nên anh làm một tiếng ngáy giả.

"All Might!" Cô bé lên tiếng, khi cô bé ngồi cạnh anh và nhẹ nhàng vỗ vào tay anh. "Ngài không được ngủ!"

"Ôi!" Toshinori thốt lên, nhanh chóng ngồi dậy và nhìn vào mắt Eri. "Ồ, phải rồi, bức ảnh," anh nói, nén cười khi anh lôi điện thoại từ túi quần, ngả lưng vào sofa, và làm một tiếng ngáy giả khác cũng không tổn hại gì đâu nhỉ?

"All Might!" cô nhóc thì thầm. "Ngài cư xử lạ quá," cô bé nói, và Toshinori hậm hực lắc đầu. Đùi anh bỗng chốc nặng trĩu khi Eri trèo lên, dịu dàng vỗ má anh để đánh thức anh.

"Ồ! Eri!" Toshinori nói khi cô nhóc dừng động tác. "Chuyện gì vậy? Tại sao con lại ra đây?"

Bé mỉm cười, ngồi lên đùi anh và kéo tay Toshinori quanh người mình.

"Con có thể nhìn những bức ảnh được không, làm ơn?" Cô nhóc hỏi, và Toshinori để bé tựa lưng vào ngực mình, mở khóa điện thoại và mở trình duyệt. Eri chưa từng tự tin hỏi xin anh bất cứ điều gì, nói chi đến ngồi lên đùi anh như thế này, và Toshinori rất tự hào về cách mà Shouta mà Mirio đã chăm sóc cô bé.

Họ lướt các trang web về sở thú địa phương và Eri tỏ ra thích thú với động vật họ mèo nhất, chạm vào những bức ảnh của hổ và sư tử và đặt những câu hỏi về chúng. Cuối cùng, cô bé phấn khích đứng lên đùi Toshinori, cầm tóc anh khi Toshinori nói sư tử sống theo đàn, và anh mong rằng Shouta sẽ đồng ý đưa cô bé đến sở thú.

Toshinori không nhận thấy Shouta đã trở về cho tới khi Mirio đi đến chỗ anh, vẫy tay và nói với Eri rằng cậu chuẩn bị về. Cô bé mỉm cười với cậu, trèo khỏi người Toshinori để ôm Mirio, và cô bé lại ngồi xuống khi cậu ra về, hỏi Toshinori về báo săn và liệu mấy chú chó ở cùng có ổn không vì chúng không nói ngôn ngữ báo săn và không thể chạy nhanh được.

Shouta giữ im lặng khi hắn quay trở về sau khi tiễn Mirio, đứng một chỗ và quan sát họ. Khi Toshinori nhìn lên, anh thấy hắn đang quay đi chỗ khác, trầm ngâm suy ngẫm, nên Toshinori tiếp tục khám phá về họ mèo Châu Phi trên Youtube với Eri.

"Em nghĩ rằng chúng ta có thể tới sở thú được không?" Toshinori hỏi, và dường Shouta giật mình, rời khỏi dòng suy nghĩ của hắn và nhún vai.

"Em phải hỏi ý kiến Nedzu," Shouta nói, vòng tay qua gáy. "Em có thể gửi mail cho ổng."

Hắn gửi mail cho hiệu trưởng khi Toshinori cùng xem video tiếp theo mà Eri chọn. Đó là video về chó hoang Châu Phi, và cô bé bất ngờ khi chúng tru lên và tụm lại thành bầy.

"Con muốn chúng," cô bé thốt lên giống như khi xem về lũ mèo, và Toshinori nghĩ rằng nếu họ tới sở thú, cả anh và Shouta sẽ phải đóng quỹ cho sở thú mở cửa hàng nhồi bông mất.

Toshinori ở lại dùng bữa tối, lắng nghe Eri kể cho Shouta về những loài vật mà cô bé đã biết được. Hiển nhiên rằng Shouta đã biết tất về động vật họ mèo, nhưng hắn giả vờ và hỏi cô bé những câu hỏi đơn giản. Eri cười rạng rỡ khi cô bé trả lời hắn, dạy hắn và Toshinori chỉ lẳng lặng quan sát họ, gương mặt anh hiện hữu nụ cười dịu dàng.

Anh chưa từng nghĩ về việc lập gia đình. Lấy lời cảnh báo của Nana và hoàn cảnh của chính cô làm ví dụ, Toshinori nghĩ đó là việc ngoài tầm với của anh. Kể cả khi anh nghỉ hưu, xung quanh vẫn tiềm tàng quá nhiều mối nguy hại, và nếu không có Shouta, Toshinori sẽ cô độc cả cuộc đời này.

Nhưng nó chưa từng là nguyên nhân khiến anh cô đơn, không hẳn vậy. Hoặc có lẽ đúng là như vậy nếu như anh nghỉ hưu trong cô độc, nhưng Toshinori đã có cả thế giới vây quanh anh trong sự nghiệp của mình, và khi anh ngã xuống, chà, anh hiếm khi gục ngã, đúng không? Shouta đã ở đó, vẫn luôn ở đó, trong gia đình nhỏ bé, kì lạ của họ.

Dẫu việc ra về thật khó khăn, nhưng anh phải làm vậy. Phần lớn thời gian, Shouta sống trong khuôn viên trường và trường họ có vài luật lệ về việc kết giao. Đương nhiên luật lệ mà hiệu trưởng đưa ra hoàn toàn hợp lí, và họ đều đồng lòng khi Nedzu giải thích, nhưng thật đau đớn khi Toshinori ở cửa, cả Shouta và Eri đều đứng ở lối vào để tiễn anh.

"Ta sẽ quay trở lại vào ngày mai, ta hứa," Toshinori nói khi đang cúi người thắt dây giày. Eri nắm chặt quần Shouta, mở lớn mắt. Cô bé buồn vì Toshinori phải ra về, và điều đó khiến trái tim Toshinori nhói lên.

"Rồi sẽ có hôm chúng ta sẽ cùng Toshinori chơi cả ngày mà," Shouta nói khi quay người, dang tay và hỏi liệu Eri có muốn được bế không. Cô bé ôm lấy Shouta khi hắn bế bé lên, và Toshinori thẳng lưng, mỉm cười khi anh ôm cả hai vào lòng.

Điều đó khiến hai người mỉm cười, và Toshinori không kiềm được mà hôn lên trán Shouta và Eri.

"Hãy tập luyện tiếng gầm sư tử dữ dội nhất của con và chúng ta sẽ xem liệu chúng ta có thể đánh bại chúa sơn lâm đó không!" Toshinori nói và rời đi, nụ cười của anh khuất bóng sau cánh cửa khép lại. Anh hạnh phúc ra về, và họ cũng vậy.

Dù vẫn còn sớm, Toshinori vẫn lên giường ngay khi anh về đến nhà. Không có điều gì gợi lên hứng thú của anh, thậm chí khi anh đang lướt xem tin tức trên điện thoại của mình. Shouta nhắn cho anh một câu rằng hắn sẽ đi ngủ sớm để dậy sớm đi làm, và Toshinori gửi cho hắn hàng tá biểu tượng cảm xúc thơm thơm và trái tim.

Khi Toshinori đến trường vào sáng hôm sau, theo như tin nhắn của hắn, anh đi tới căng tin thay vì căn hộ của Shouta. Anh không ngạc nhiên khi thấy bữa sáng đã bày sẵn trên bàn, một nhóm nhỏ của lớp 1-A đang túm tụm lại ở bàn ăn để dùng bữa cùng Eri. Đó là truyền thống ngày Chủ Nhật, và chúng mỉm cười với Toshinori khi anh ngồi xuống cuối bàn ăn.

"Chào buổi sáng mấy đứa!" Anh tươi cười nói, và chúng hạnh phúc chào hỏi anh. Iida vẫn giữ phong thái nhiệt tình của cậu, Bakugou thì không thể hiện nhiều, nhưng chúng đều rất vui khi thấy anh, chí ít là như vậy.

Asui và Aoyama đang bận rộn với Eri, và Toshinori bắt gặp ánh mắt của Shouta qua chiếc bàn. Hắn mỉm cười, chôn mặt vào vũ khí bắt giữ của mình và nhìn xuống đĩa. Đây chính là hạnh phúc, Toshinori nghĩ, và anh cảm ơn vì sự tận tâm của Iida khi cậu đảm bảo mọi người đều có phần ăn và đặt một đĩa thức ăn đầy ắp trước mặt Toshinori.

"Làm ơn hãy gửi lời chào của ta đến với mấy nhóc còn lại trong lớp nhé," Toshinori nhắn nhủ khi họ rời đi, Midoriya giúp Eri mặc chiếc áo khoác họa tiết da báo ấm áp của cô bé. Midoriya gật đầu, và Toshinori tự hỏi liệu anh có thể hỏi xin ý kiến Nedzu về việc đem cả lớp tới sở thú để động viên tinh thần chúng hay không. Điều đó sẽ tốt cho tốt cả mọi người, anh nghĩ, và rồi Shouta đi về phía anh, nắm tay Eri và rồi họ cùng nhau tận hưởng ngày nghỉ của mình.

Eri, đúng như Toshinori dự đoán, yêu sở thú. Cô bé yêu mọi loài động vật, dù lũ sư tử đã đánh cắp trái tim cô nhóc khi bé nhìn thấy chúng ngủ cùng nhau. Cuối cùng, họ dành gần một tiếng đồng hồ ở chuồng sư tử, Shouta nắm tay anh khi Eri ngồi trước tấm kính, ngay nơi mà một con sư tử đang say giấc dựa lưng vào kính. Cô bé rất hứng thú về loài vật kiêu hãnh này, và họ cũng không có ý định đưa con bé đi tiếp. Họ luôn có thể quay lại đây lần nữa để cho cô bé xem những loài khác.

Sau cùng, Toshinori đảm đương trọng trách bế Eri về nhà, cô bé tựa đầu vào cổ anh ngủ ngon lành. Shouta liên tục hướng ánh mắt kì lạ về phía họ khi hắn đứng ở cửa và quan sát Toshinori đặt cô bé xuống giường. Con bé sẽ tỉnh lại trước bữa tối, Shouta nói, và có thể thay quần áo vào lúc đó. Cô bé xứng đáng có một giấc ngủ sâu sau một ngày hăng say vui đùa.

"Ôi tuổi trẻ," Toshinori nói khi đi ra phòng khách, duỗi hai tay sau đầu. Shouta lại đứng ở cửa, nhìn ra ngoài như thể hắn sắp xông ra khỏi đây. Có lẽ Toshinori chuẩn bị phải đối mặt với điều mà anh lo sợ ngay từ đầu, khi anh buông thõng hai tay, lưng gù xuống.

"Em không làm được," Shouta nói, đi vào phòng khách và đóng cánh cửa hành lang sau lưng hắn. Hắn không muốn hai người đánh thức Eri, đương nhiên. Điều đó thật dễ hiểu, nhưng cũng không khiến anh ngưng đau đớn chút nào.

Toshinori tiến một bước về phía hắn, muốn Shouta lên tiếng, muốn hắn thừa nhận để vạch trần nỗi sợ hãi mà Toshinori luôn canh cánh trong lòng. Shouta cũng tiến lên, và họ đối mặt với nhau, Shouta nhìn xuống sàn nhà.

"Thật khó khăn. Em chắc chắn rằng mọi người đều nhận ra. Em đã thay đổi, em không còn là chính mình và em không thể làm được nữa," Shouta nói, và mọi phong thái tự tin của Toshinori đều vụn vỡ. Anh sẽ không lớn tiếng, anh sẽ không cầu xin và sẽ chỉ rời đi trong im lặng.

"Được thôi," Toshinori đáp, và Shouta ngẩng phắt đầu lên. Hắn bối rối trong giây lát, và Toshinori cắn má trong của anh. Tim anh đập liên hồi, adrenaline chạy dọc huyết quản, sẵn sàng để đưa anh ra khỏi đây.

"Này," Shouta nói, khi hắn vươn tay xoa má Toshinori, gương mặt lộ vẻ kinh hãi. "Chết tiệt," hắn nói, nhào về phía Toshinori kéo anh xuống, như thể hắn có thể khảm sâu Toshinori vào lồng ngực mình. Tim của Shouta cũng đập rất nhanh, và hắn hoảng loạn lên tiếng.

"Cách diễn đạt của em thật tệ. Ý em là," hắn nói, siết chặt vòng tay ôm anh. Tư thế này khá kì lạ, và khi Toshinori lùi lại, Shouta không ngăn lại dù hắn vẫn ôm chặt anh. "Em không thể để ngài rời đi mỗi tối nữa. Em không muốn phải xa ngài. Em không được là chính mình mỗi khi chúng ta xa nhau quá lâu. Em nhớ ngài."

Ồ.

"Nhìn thấy ngài ở cùng Eri và lũ trẻ vào cuối tuần này thật sự là loại cảm giác rất tuyệt vời." Shouta nhìn đi chỗ khác, và trong giây lát dường như hắn chuẩn bị lùi lại. Toshinori kéo hắn lại gần, ôm hắn vào ngực và siết chặt vòng tay của anh. Chân của Shouta rời khỏi mặt đất, hắn phát ra âm thanh phản đối, và Toshinori bật cười đặt hắn xuống.

"Nedzu nói chỉ có những cặp đôi đã kết hôn mới được ở trong khuôn viên trường," Toshinori nói, và má Shouta đỏ rực. Hắn thoáng lộ vẻ bối rối, nhưng sau đó chỉ mỉm cười, và Toshinori biết hắn đã cân nhắc về nó như một lựa chọn.

"Chúng ta có thể tới tòa thị chính ngay bây giờ. Ta sẽ để Tsukauchi-kun làm người làm chứng, và chúng ta sẽ về để đi ngủ vào tám giờ." Shouta bật cười, vùi đầu hõm vai Toshinori. Họ giữ im lặng rồi Shouta khẽ lùi về, dịu dàng hôn lên xương đòn của anh.

"Mic sẽ không giờ bao giờ tha thứ cho em vì đột nhiên kết hôn," Shouta nói, nhưng dường như hắn rất thích chí trước ý tưởng đó.

"Hay là," Toshinori gợi ý, "Ta sẽ nán lại đây vào tối nay càng lâu càng tốt. Chúng ta sẽ nói chuyện với Nedzu vào ngày mai, cùng bàn lại tình hình và những dự định về tương lai, bắt đầu từ đây. Ta sẽ không cầu hôn em mà không có hoa và nhẫn đâu, nhưng chúng ta có thể thuyết phục Nedzu trước."

Shouta nhìn anh, như thể hắn chưa từng mường tượng rằng một ngày nào đó, Toshinori sẽ đeo nhẫn cho hắn và kí vào bất cứ loại giấy tờ nào để chứng giám rằng họ thuộc về nhau. Nhưng Toshinori luôn là kiểu người tôn thờ sự lãng mạn, nên anh đã biết tỏng điều đó ngay từ đầu.

"Lại đây," Toshinori nói, và Shouta dịu dàng hôn anh. Mọi nỗi sợ của anh biến mất, và hiện tại gia đình là điều duy nhất quan trọng với anh, họ sẽ cùng nhau xé toạc màn đêm đen thẳm của thế giới mà họ đang sống. Họ đều là những kẻ sống sót, theo cách riêng của mình, và Toshinori chắc chắn rằng Nedzu sẽ không từ chối đề nghị của họ.

Đây chưa từng là gia đình mà anh nghĩ anh sẽ có, nhưng đó là gia đình mà anh đã chiến đấu để bảo vệ và giành được cho riêng anh. Toshinori nghe thấy tiếng cửa mở và Eri dụi mắt đứng ở hành lang. Anh kéo Shouta lại và rộng mở vòng tay cho Eri, và cô bé không ngần ngại mà nhào vào lòng họ.

Toshinori chưa từng biết ơn vì được sống nhiều như hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro