Oneshort - Tương lai của em là anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện đã được mình sửa đổi để có nội dung hay hơn.

_________Vô____________________ truyện__________________ hén_____________________ Chúc mina đọc truyện vui vẻ~~

Nó đấy, con nhỏ đang ngồi ở cuối dãy thứ ba từ cửa lớp kia kìa. Tên nó là Tomoyo Daidouji. Tên nó đẹp, người cũng đẹp nhưng tính cách của nó ngược lại hoàn toàn. Nó lạnh lùng và đang sống theo kiểu chủ nghĩa độc thân muôn năm. Mười lăm tuổi, nó cảm thấy mình lớn chút xíu rồi nhưng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Haizzzzzzzzzzzzzz. Cứ nghĩ đến vẻ bề ngoài là nó lại thượt mặt ra.

Sống trong một gia đình giàu có, ấy vậy mà bữa cơm nào cũng chỉ có một mình nó cùng bác quản gia. Bố là tổng giám đốc bận trăm nghìn việc, mẹ- một diễn viên điện ảnh nổi tiếng. Chưa một lần nào nó được nhìn tận mắt, chạm tận tay bố mẹ nó. Nó trở nên lạnh lùng, cô đơn từ đó.

Thử đến lớp nó đi, sẽ thấy một con nhỏ luôn ngồi một mình. Ngoài Sakura Kinomoto - người chị họ của nó ra thì nó chẳng hề chơi với ai cả. Mà cũng chẳng hề có người muốn bắt chuyện với nó vì tính cách nó quá lạnh lùng. Giờ ra chơi không quá 10'. Lại là nó. Ừ là nó. Lặng lẽ. Cô đơn. Trống trải. Những đứa ngồi xung quanh nó còn đồn nhau rằng có lẽ nó bị đứt dây thần kinh nói cười. Nó được đặt biệt danh " Miss lạnh lùng " bởi lũ con gái toàn trường.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chắc là nó sẽ mãi cô đơn như vậy nếu như không có ngày định mệnh đó. Hôm đó là thứ tư, giữa giờ ra chơi tiết 3 và tiết 4, cô giáo chủ nhiệm vào lớp và dẫn theo một tên nữa. " Chuyển trường" nó thầm nghĩ. Mặc cho mấy đứa con gái đang bàn tán loạn xạ về tên mới, nó ngồi im làm bài tập.

- Óa , thật không thể tin được không ngờ thiếu gia Eriol Hiragizawa lại học cùng chúng mình á.

Một đứa con gái bàn trên thì thầm cùng mấy đứa khác. Một đứa khác típ tục:

- Chộ ôi, đẹp trai nè, học giỏi nè, lại còn rất cởi mở nữa chứ. Ôi hotboy của đời em.

Nghe đến đó cả lũ con gái cùng ngồi mơ mộng. Nó mặc kệ, ai ngờ cô giáo nhìn vậy liền xếp chỗ cho tên mới ngồi cạnh nó luôn. Vừa đặt cặp xuống, tên đó đã cười toe toét:

- Hi, tớ là Eriol Hiragizawa . Có gì mong ấy giúp tớ nhé.

- Ukm. Tôi là Tomoyo Daidouji.

Nó đáp lạnh lùng không thèm nhìn mặt mà vẫn tiếp tục làm bài. Từ đó bên cạnh nó có một cái loa phát thanh miễn phí. Đến ngày thứ tư, nó không chịu được mà hét lên:

- Cậu có thể im lặng không hả ?

Hắn giật mình nhìn nó và lý nhí xin lỗi. Không để ý, lại cắm cúi làm bài tiếp. Nó cảm thấy mình thật kì lạ bởi nó chưa bao giờ nặng lời với ai cả.
Reng.... Reng
Hết giờ học, nó định về thì bị mấy chị lớp trên gọi lại
- Sao đây?
Nó bình thản bước lại. Bỗng một chị giơ tay lên tát nó. Vụt... Nó né được. Đơn giản vì nó biết võ mà, học từ lúc 5 tuổi cơ. Vậy mà chả ai biết cả trừ con nhỏ Saku - chị họ của nó. Cũng phải thôi vì nó chả nói cũng chẳng có ai hỏi nó cả. Nó học võ chỉ để phòng thân thôi. (Tomoyo: Vì sắc mình quá đẹp. T/g: à vâng. Chị đẹppppppppp.... ) Nó lạnh lùng đưa con mắt liếc nhìn đối phương cùng lúc chất giọng âm u của nó vang lên :
- Sao đánh?
- Ngứa mắt thì đánh.
Nó cười khẩy và quay bước. Ha, loại người như thế đối với một đứa đã đoạt nhiều giải võ như nó chả là gì cả. Tức thì nó bị một chị túm giật lại gào lên:
- Mày được lắm. Đã vậy để bà mày dạy cho mày một bài học.

Nói rồi mấy chị tản ra và đứng vòng quanh, bao vây lấy nó. Nó nhếch mép, vứt cặp sang một bên và thủ thế. Vụttt... Một cái bóng bỗng chạy qua kéo theo cả nó, mấy bà chị kia ngơ ngác. Là...ERIOL. Nó giật mình nhưng rồi liền giằng tay khỏi Eriol, chạy trở lại chỗ mấy bà chị. Giọng Eriol vang lên đằng sau nó:

- Cậu điên à ! Muốn bị ăn đánh hay sao?

Nó chẳng nói gì vẫn chạy lại. Eriol hoảng hốt đuổi theo thì Sakura và Syaoran chắn ngang đường. Cả hai đồng thanh:

- Cậu coi thường Tomoyo vừa thôi chứ.

- Nh...Nhưng..

Eriol cáu lên không nói được gì, Syaoran vỗ vai thằng bạn tay còn lại chỉ về phía nó , thì thầm:

-Cứ nhìn đi. Hay hơn phim hành động nhiều.

Mặc dù Eriol khá lo cho nó nhưng khi vừa nhìn lên thì đúng lúc nó gập người tránh cú đá từ mấy bà kia và bật lên đánh tơi tả các bà ấy trước con mắt ngạc nhiên của bọn bạn trong lớp và Eriol. Mấy bà chị kia bị ăn no đòn nhưng vẫn ngoan cố ngoảnh lại :

- Mày cứ đợi đấy.

Nó cười hét lớn:

- Uk. Tao sẽ đợi chúng mày trước cửa phòng bệnh viện. Ha ha ha ha ha.....

Chưa bao giờ nó cười, cười một cách sảng khoái như vậy. Nó cứ vậy tủm tỉm phủi quần áo, lấy cặp và tung tăng leo lên ôtô mà về nhà. Vui thật đấy.

* * *

Tối, nó nhân được tin nhắn từ Eriol :" Tomoyo, Eriol nè. Hôm nay phục Tomoyo ghê nha. Nghe Sakura nói tẩn cả mấy bà chị đầu gấu trường mình luôn."

Nó nhắn lại mỗi câu ào không mỗi chữ "Ừ" cụt lủn. Cậu ( Từ giờ mình sẽ gọi Eriol là cậu nha mina) không nhắn lại.

___15 phút sau___

"Sao Tomoyo lạnh lùng thế. Lúc cậu cười trông xinh mà. Tớ thích Tomoyo cười hơn."

Nó nhíu mày, nhắn lại" Bao đồng, nhẳm nhí, không liên quan."

Lại không có tin nhắn nhắn lại. Nó ngồi nhìn cái màn hình điện thoại, xem lại tin nhắn của cậu. "Lúc cậu cười trông xinh mà". Thật vậy sao? Nó cười trông xinh lắm sao? Vậy mà nó lại chẳng thích cười chút nào cả. Thử xem xem, gia đình nó như thế, nó còn có thể cười được hay sao?

Tinh... có tin nhắn đến." Được. Vậy thì từ bây giờ tớ sẽ thay đổi cậu. Nhất định."

Nó nhếch mép cười. Thay đổi? Nó từng thử nhưng không làm được. Để xem ai đó có thể giúp nó thay đổi nào.

____________________hãy xem tôi là không khí______________________

Kể từ tối hôm đó, lúc nào nó cũng trong tình trạng:

1. Bị một kẻ khó ưa nào đó đeo bám, lải nhải suốt ngày.

2. Ngột thở bởi nhiệt độ 43 độ C từ ánh mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của bọn con gái cùng lớp nói riêng và con gái toàn trường nói chung.

3. Khó chịu bởi ánh nhìn " Mày đúng là đứa con gái hạnh phúc nhất à nhầm nhì " của con Sakura cùng cái thằng chồng iu của nó- Syaoran.

****Ngày thứ tư****

Nó vừa mượn được tập đề nâng cao lớp 10 của anh Touya-anh họ nó. Đang hì hục làm thì cậu từ đâu tiến đến giật tập đề, đưa lên trước mặt nhìn lướt qua. Nó tức giận liền bật dậy giành lại tập đề. Nhờ phản xạ nhanh, cậu 1 tay cầm tập đề nhích ra xa khỏi tầm với của nó, tay còn lại giữ nó để nó không với tới. Đương nhiên sức con gái sao sánh bằng con trai được cơ chứ, cho dù là nó có tập võ đi chăng nữa. Tâm trạng nó bây giờ... biết nói sao ta? Nói chung là đang vô cùng tức giận. Nó chẳng nói chẳng rằng ngồi phích xuống, khoanh tay trước ngực, hai bên má phồng lên và mắt lừ lừ nhìn cậu. Nhìn nó cậu phì cười, tập đề lập tức được buông xuống. Giây trước giây sau, đôi bàn tay của cậu đã nhéo má nó. Nó giật mình, kinh hãi hất tay cậu ra và áp hai bàn tay lên đôi má đã bị cậu nhéo đến mức ửng hồng lên và xoa chúng mắt vẫn nhìn cậu. Bỗng cậu mở miệng :

- Xin lỗi. Đau lắm hả?

- Nhéo má người ta vậy không đau mới lạ.

- Ai bảo cậu làm dáng vẻ đáng yêu trước mặt tớ?

- T... to..tớ làm vậy lúc nào chớ?

Mặt nó đỏ ửng lên nói cũng vấp. Cậu phì cười, nó giật mình ôm má cứ như sợ cậu lại nhéo nó tiếp vậy. Hai đứa cứ như vậy nhìn nhau, một bên thì đề phòng, bên còn lại là một ánh nhìn ấm áp đầy yêu thương chiều chuộng. Bỗng con Sakura từ đâu phi đến. Ngay lập tức bị Mun kéo lại .

Mun: Chị làm cái quái j vậy. Đang lúc hay.

Sakura: bộ tui phá đám chuyện j hả?

Syaoran: Hai đứa kia dang nhìn nhau đắm đuối kia kìa. Em mà lại sẽ bị coi là phá đám đó.

Sakura: Ấy chết. Phạm tội khi quân rồi.

Nghe vậy nó và cậu lập tức dừng lại quay sang ba con người vừa mới ' phá đám ' xong. Và rồi..........................................................................................................................................

mọi người tự tưởng tượng tiếp nha.

________________________________________________________________________

Sáng thứ sáu,

Hôm nay lớp nó có tiết thể dục, nó chẳng thích đi chút nào. May thế lão thầy không kiểm tra số lượng học sinh thế là nó thoát. Đang hí hửng ngồi học toán thì thằng KHỐN NẠN chuyên phá đám xuất hiện. Cậu giật lấy quyển vở của nó và nhe răng ra cười một cách nham hiểm. Nó chưa kịp nói gì cậu đã cướp lời:
- Ra sân chơi đi.
Nó nhìn cậu bằng ánh mắt giết người buông câu cụt lủn :
- Còn lâu.
Cậu nghe vậy liền nhếch mép thì thầm tai nó :
-Tui đi méc thầy đây.
Nó kinh hãi quay lại nhìn. Cậu cười âm thầm( vãi ông này kiếp trước lạnh lùng lắm hay sao mà kiếp này cười lắm thế) . Nó cuống quýt chạy vội ra sân, cậu đứng đó mỉm cười nhẹ nhìn theo bóng nó dần khuất sau dãy hành lang.
-------- Tua tua. Đến đoạn ở ngoài sân nha.---------
Nó vừa chạy đến sân thì bị nhỏ kéo vào sân đánh bóng chuyền( Mun chả biết môn thể thao nào ở  Nhật dành cho phái nữ nên chọn đại  bộ môn bóng chuyền này vậy). Ông thầy giáo bắt đánh bóng ngoài trời nói là rèn luyện sức khỏe. Con trai bóng rổ, con gái bóng chuyền cứ vậy mà đánh. Bên nào thua sau giờ học hít đất. Đã vậy hôm nay trời thì nắng, lại còn không có gió nữa chứ. Ôi thần linh ơi, ngài nỡ nào lại để lan da trắng mịn của con thành người Châu Phi sao? Nó ngồi than thở lại quay sang lũ con gái lớp nó, đứa nào đứa đấy phơi mặt ra mà đánh bóng. Bỗng có quả bóng bay về phía nó, bình thản nó đập bóng thẳng một đường sang sân nhà bền kia. Nó đang chán thì nhỏ hét lên sung sướng:
- Ăn điểm rồi. Tomo- chan của tớ giỏi quá.
Nó kinh ngạc quay lại. OMG. Thật không thể tin được. Nó vừa giúp đội lớp ghi bàn. Nhưng mà... ha. Là bàn đầu tiên của lớp nó. Haiz... Không ngờ lớp mình chơi bóng chuyền tệ đến thế. Đến mức phát bóng qua lưới thôi cũng khó. Xem ra cần huấn luyện lại một chút rồi. Nhỏ hào hứng hét ( bỏ mặc tên nào đó bơ vơ giữa một đám bánh bèo ẻo lả):
-  Hú. Tomo chơi giỏi giấu nghề...
Cả lớp cũng ngạc nhiên nhìn nó. Nó thở hắt một hơi tập trung quay lại trận đấu. Kết quả lớp nó thắng toàn trận 3-0 tất nhiên là với sự giúp đỡ của nó. Nó mừng rỡ nhảy cẫng lên, la hét. Lần đầu tiên nó biết cười, biết la hét. Biết cả cảm xúc lúc chiến thắng mà trước đây chưa từng trải qua. Cảm giác thật là tuyệt! Cả một nhóm người vây quanh nó.
- Daidouji, không ngờ bạn chơi tốt ghê.
-Daidouji, sau này lớp mình sẽ nhất trường môn bóng chuyền cho coi.
....vv....vv
Trước sự nhiệt tình của mọi người, nó nở một nụ cười thật tươi. Và điều đó khiến cho biết bao trái tim tan chảy và ủ thêm cả một bình dấm cực chua.
     Từ sau hôm ấy, mọi người trở nên thân thiện với nó hơn nhiều. Ví dụ như hôm nay. Thông thường thì nó sẽ ngồi làm toán và nó sẽ rất ghét những kẻ đến quấy nhiễu nó. Vậy mà hôm nay có mấy cô bạn đến chỗ nó líu lo về mấy anh ca sĩ đẹp trai hát hay:
- Úi trời ơi, BTS nè... hát hay... nhảy đẹp...
- Ai bảo. Sếp của tớ đẹp hơn...
Vv...vv...
Nó không những khó chịu mà còn vui vẻ hùa theo họ. Cười đùa một lúc, chông vào học reo lên. Cô chủ nhiệm bước vào:
- Chào buổi sáng các em.
Rồi hướng ra phía cửa lớp học:
- Chúng ta cùng chào đón hai bạn học mới.
Từ ngoài cửa hai bạn gái bước vào. Ngay lập tức không khí trong lớp liền trở nên kì quái. Bởi hai gương mặt kia chẳng ai khác ngoài hai cô ấm nhà Kagawa và Mutrix. Mà hai cô này lại vướng nhiều scandal nhất trong số những cô cậu nhà giàu trong giới thượng lưu. Không những thế hai người còn là những sư tỷ của cả lớp. Do lười học nên bị đúp và hay cúp học. Nếu không nhờ khối tiền của bố mẹ thì chắc bị đuổi học lâu rồi.Tóm lại xuất hiện hai con người này trong lớp chắc chắn sẽ chẳng tốt lành gì. Hai người họ ưỡn ẹo bước lên bục giảng cố tình để hở bộ ngực như hai quả chanh mắt chớp chớp nhìn lướt qua một lượt sau đó dừng lại ở chỗ Eriol và Syaoran. Nhìn đắm đuối. Sau đó lả lướt lượn xuống chỗ Syaoran và Eriol nhìn Sakura và nó một cách khinh bỉ:
- Hai con oắt con mau tránh ra. Chỗ này là chỗ hai chị.
Khóe miệng khẽ giật giật. Nó và Sakura có vẻ mặt***. Thật sự là không thể tả nổi. Sakura mở lời:
- Xin lỗi hiện tại trong lớp vẫn còn chỗ. Hai bạn có thể qua đó ngồi.
Ngay lập tức một tràng chửi rủa phun ra từ miệng của hai ả:
- Mày vừa nói cái gì. Biết tụi tao là ai không? Sửu nhi cãi cái cc. Tý tuổi đầu vênh mặt lên cãi. Đéo có học thức à. Hay bố mẹ chúng mày đéo dạy chúng mày..
Cả lớp hóng hớt quay lại với vẻ mặt rất là...
- Nhìn cái cc. Có cái gì đâu mà nhìn.
Hai ả trợn mắt quát cả lớp. Nó nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Nó cất tiếng:
- Đề nghị các chị nói năng tôn trọng người khác. Hơn nữa tất cả mọi người ở đây ai cũng có tên. Và chẳng có ai tên mày ở đây cả. Các chị là tiền bối liệu có phải nên làm gương cho các hậu bối chúng tôi chứ. Tại sao lại cứ mở miệng ra là bắt đầu xỉ vả người khác. Các chị không có văn hóa hay sao.?
Hai ả trợn mắt chỉ tay vào mặt nó:
-Oắt con, mày vừa gọi tao là gì? Chị á. Mày chê tao già đúng không? Mày đợi đấy tan học mày chết với tao.
Rồi hậm hực bước về phía bàn trống, mắt cứ nhìn chằm chằm vào nó. Nó cũng chả vừa, miệng nhếch thành một nụ cười mỉa mai, đầy nguy hiểm . Nhỏ nhìn sang, bất lực cầu nguyện cho hai vị sư tỷ kia. Còn mọi người lại lo lắng cho nó vì gia cảnh hai người kia cũng không hề tầm thường.
        Tan học, nó và nhỏ đang cùng nhau tung tăng ra bãi xe thì bỗng một đám khoảng 7-8 đứa con gái cùng Kagawa và Mutrix đứng chắn ngang đường của họ. Kagawa hất cằm cười khanh khánh:
- Ha. Hai đứa oắt con này. Lúc nãy chúng mày chửi bọn t là gì ấy nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro