CHAP 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yuri gọi điện cho Sooyoung, giọng băng lãnh:

- Thuê thám tử tư điều tra Victoria cho tôi, nắm những điểm xấu trong cuộc sống của cô ta, tôi muốn cô ta phải sống dở chết dở.

- Vâng. Sooyoung vội nói tiếp - Chủ tịch, phu nhân đã làm thủ tục xuất viện rồi ạ!

Yuri nôn nóng:

- Cô ấy đâu?

- Đang ở nhà, cô ấy vẫn đang thu dọn đồ, chắc chút nữa sẽ rời khỏi!

Em định lần nữa trốn tránh tôi sao? Yuri nắm chặt tay, Yuri hạ giọng:

- Canh chừng cô ấy, tôi đến ngay.

...

Seohyun đang định bắt taxi thì một chiếc ô tô màu đen đột ngột chạy tới, thắng gấp trước mặt cô. Seohyun vuốt ngực, đi kiểu gì mà kinh thế không biết. Đang định tránh qua chỗ khác thì cánh cửa xe bật mở. Yuri bước ra mỉm cười với cô:

- Em định đi đâu?

Seohyun nhìn chằm chằm Yuri, chẳng phải sáng nay Yuri đã đi rồi sao? Bây giờ lại còn xuất hiện ở đây. Cô nhíu mày vẻ khó hiểu. Yuri tự nhiên cầm chiếc vali của cô đặt vào cốp xe. Seohyun hét lên:

- Yuri làm cái gì vậy? Tôi muốn ra sân bay!

Yuri mỉm cười ôn hòa:

- Yul đưa em đi!

Nói xong Yuri tự nhiên cầm tay Seohyun kéo đi. Sooyoung đang nấp ở đâu bây giờ cũng vừa bước tới. Yuri cùng Seohyun ngồi ở ghế sau, Sooyoung lái xe, không khí có chút ngượng ngùng. Seohyun cảm thấy kỳ dị, sao Yuri lại chạy đến đưa cô ra sân bay kia chứ? Nếu Yuri đi tiễn cô, Seohyun sợ trái tim mình lại không chịu nghe lời. Nếu như cô khóc trước mặt Yuri chắc sẽ mất mặt lắm. Tuy giờ đây hai người không có quan hệ gì nhưng mấy hôm nay Yuri chăm sóc cho cô, ít nhiều trong Seohyun cũng không bài xích Yuri như trước.

Yuri không nói gì, lấy hộp thuốc đã chuẩn bị từ trước ra. Yuri cúi xuống, Yuri nâng chân cô lên đặt lên đùi mình.

Seohyun kinh ngạc, cô định bỏ xuống thì bị tay Yuri ngăn lại. Giọng Yuri hơi to nhưng thật kỳ lạ, nó không khiến cô sợ hãi chút nào:

- Em ngồi yên chút đi!

Yuri nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương bầm tím trên chân Seohyun, Yuri cẩn thận từng chút từng chút như sợ cô đau. Hơi nóng tỏa ra khi bôi thuốc khiến Seohyun cảm thấy hơi nhói, cô khẽ run lên. Yuri cúi xuống, anh dùng miệng thổi hơi mát cho cô đỡ đau hơn. Seohyun giật mình vội đẩy Yuri ra, lòng tự hỏi hôm nay Yuri lại bị làm sao nữa?

- Yuri làm cái gì vậy? Không cần đâu.

Yuri lạnh giọng:

- Vì trốn tránh Yul mà em khiến chân mình bị thương đến mức này sao?

Seohyun kinh ngạc, cô không ngờ Yuri lại biết được chuyện này. Nhớ lại lúc trước, Seohyun sợ Yuri lại đến tìm nên ngay sau đó cô đã vội vàng rời khỏi. Chuyến du học ở Mỹ ban đầu công ty cũng nhắm vào cô nhưng vì Seohyun là người đã có gia đình nên không tiện. Sau này cô nhờ Jessica xin giúp, đợi khi thủ tục được làm xong hết, Seohyun mặc kệ bàn chân bị thương, không chịu điều trị kỹ càng đã lên máy bay ra nước ngoài, khiến cho di chứng vẫn còn đến tận bây giờ. Seohyun quay mặt đi, cô không muốn nhắc lại quãng thời gian khó khăn kia nữa.

Yuri nhìn cô, Yuri bây giờ thật muốn đấm vào mặt mình một cú. Sao Yuri lại ngu ngốc đến mức này? Khiến cô chịu bao nhiêu đả kích, cả thể chất lẫn tinh thần đều bị tổn thương. Yuri nhất định sẽ dùng quãng đời còn lại bù đắp cho cô. Xa cô bao năm dương như tình yêu Yuri dành cho cô gái bé nhỏ này không hề thay đổi mà còn tăng lên.

Yuri khẽ cười, sau khi gặp lại, Yuri chưa bao giờ nhìn Seohyun kỹ đến vậy. Cô rất bướng bỉnh, gương mặt vẫn đẹp dịu dàng, thuần khiết như lần đầu tiên cô gặp Yuri. Không nhịn được, Yuri đưa tay lên vuốt tóc cô:

- Đồ ngốc!

Seohyun khựng người, cô vội tránh đi bàn tay Yuri. Sao lại dịu dàng đến thế chứ? Seohyun cảm thấy bối rối, trái tim không tự chủ được đang đập loạn lên trong lồng ngực. Không được, cô không thể để mặc Yuri thích làm gì thì làm thế này. Cô quay lại đối mặt với Yuri:

- Chủ tịch Kwon, tôi không có thời gian đùa với chủ tịch. Cho tôi xuống xe đi!

Yuri nghiêm giọng:

- Chân em như vậy lại còn định đi đâu?

Seohyun mím môi:

- Cảm ơn Yuri nhưng ngoài xe Yuri ra bên ngoài kia còn có rất nhiều taxi!

Yuri thản nhiên:

- Không được! Trên mấy chiếc taxi đó không có Yul!

Cái gì? Yuri đang nói cái gì vậy? Seohyun kinh ngạc, cô không nhịn được phát cáu:

- Tôi không có thời gian đùa với Yuri!

Yuri vẫn im lặng, biết không thể làm được gì, Seohyun đành quay sang nói với Sooyoung:

- Thư ký Choi mau cho tôi xuống, chủ tịch của cậu bị điên rồi, cậu không biết thế này là bắt giữ trái phép đâu, cảnh sát sẽ đến bắt mấy người đó!

Yuri ở bên cố nhịn cười:

- Em định dọa ai vậy? Yul muốn xem xem cuối cùng ai sẽ đến bắt Yul đây!

Seohyun lườm Yuri:

- Đừng quá đáng! Mau cho tôi xuống xe!

Seohyun vừa nói hết câu, chiếc xe đột nhiên đi chậm dần rồi dừng lại. Sooyoung thông báo cho hai người phía sau:

- Đến rồi ạ!

Seohyun vội nhìn ra cửa kính, không thể nào, là biệt thự nhà họ Kwon. Seohyun sửng sốt, Yuri sao lại đưa cô đến đây?

- Em không định xuống sao?

Seohyun cau mày:

- Không phải Yuri bảo sẽ đưa tôi đến sân bay sao?

Yuri mỉm cười:

- Yul chỉ nói là đưa em đi nhưng không nói là đi đâu mà!

Seohyun nghiến răng:

- Đồ lừa đảo!

Yuri nghe lời cô mắng chẳng những không tức giận mà còn cười vẻ thích thú. Yuri vươn hai tay đến bế thốc cô lên. Seohyun cố giãy dụa, miệng cô hét lớn:

- Bỏ tôi xuống, nhanh lên!

Yuri khẽ nói:

- Em ở yên đi!

Quản gia Choi, dì Min và cả Hara, Gyuri đều đang đứng trước cửa nhà. Nhìn thấy Yuri và Seohyun, không ai dám nói gì. Seohyun lặng người, trở về rồi nơi cô từng gắn bó, từng mong muốn có được hạnh phúc với những con người ở đây. Một chút thân thuộc đột nhiên ùa về nhưng tiếc là nó đã không còn thuộc về cô nữa. Nghĩ tới Victoria, cô đột nhiên thấy bất an.Seohyun níu tay Yuri, như đọc được suy nghĩ của cô,Yuri nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như muốn nói "không sao cả".

Yuri bế cô đi thẳng lên phòng cô hồi trước. Bồi hồi nhìn lại những thứ quen thuộc, Seohyun không khỏi xót xa. Mọi thứ cứ như chỉ vừa mới hôm qua, từng thứ từng thứ một không hề thay đổi. Tấm rèm cửa màu trắng mà cô thích nhất vẫn đang nhẹ bay trong gió.

Yuri đối với Seohyun dường như có một sự thay đổi rất lớn, Yuri dịu dàng chăm sóc cô nhưng luôn cho cô một khoảng không gian riêng. Yuri không để mình xâm phạm cuộc sống của cô quá nhiều, khiến cho cô cũng không thấy gượng ép nữa, chỉ là trái tim sau khi biết được mọi chuyện đã trở nên chai sạn, gần như là vô cảm.

...

Yuri đặt chân Seohyun vào chậu nước ấm. Seohyun cũng không phản kháng, ít ra trong mấy ngày nay cô cũng đã quen với việc này. Yuri cần mẫn xoa bóp chân cho cô. Đôi lông mày nhíu lại, nhìn mấy vết chai trên chân cô, Yuri nhẹ thở dài, cô như thế này sống tốt sao được. Yuri ngẩng đầu lên, ánh mắt Yuri dịu dàng nhìn cô:

- Có thể kể cho Yul nghe cuộc sống hai năm qua của em không?

Seohyun cắn chặt môi, trong lòng đột nhiên có sự chua xót trào lên. Cô nhỏ giọng:

- Em sống rất tốt!

Phải. Ngoại trừ lúc cô đơn ra, đều rất tốt. Nhưng là hai năm đó phần lớn thời gian cô đều cô đơn. Yuri thả lỏng tay, cúi đầu không hỏi nữa.

Vừa thoa thuốc cho cô, giọng Yuri vừa vang lên đều đều:

- Đây là một bài thuốc nam của một vị danh y nổi tiếng, sau này nếu không có Yul ở bên, em phải bôi đều đặn nhé!

"Nếu không có Yul ở bên..." Ánh mắt Seohyun bỗng chốc biến đổi, cô nắm chặt tay, trong lòng có gì đó rất khó chịu.

------------------------


Cộc, cộc...

Trên cánh cửa truyền đến âm thanh. Seohyun vươn người ra tắt chiếc ti vi đang xem dỡ. Cô đi ra mở cửa. Là Yuri. Yuri đưa bịch khoai lang nướng đến trước mặt cô, cánh tay đung đưa:

- Muốn ăn không?

Seohyun suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Cô theo Yuri ra vườn. Dưới bầu trời đêm, bọn họ cùng nhau ngồi bên chiếc bàn bằng gỗ sồi. Cũng sắp tới mùa đông, từng cơn gió thỉnh thoảng tràn qua lạnh buốt. Dù đã mặc một chiếc áo len nhưng Seohyun vẫn không khỏi run lên. Yuri cười khẽ, Yuri thổi hơi vào bàn tay đã lạnh ngắt của cô rồi dịu dàng chà sát.

Seohyun ngây người, có lẽ vì không quen nên cô rụt lại. Đáy mắt Yuri vụt qua tia ảm đạm. Yuri lấy từ trong túi ra một củ khoai, bóc vỏ sạch sẽ rồi đưa sang cô. Seohyun nhận lấy, đôi mắt bỗng nhiên trầm xuống. Yuri nhìn cô khẽ cười:

- Không sợ bị nghẹn đâu! Yul đã chuẩn bị nước cho em rồi!

Seohyun kinh ngạc, cô lắp bắp:

- Yuri... Yuri thấy sao?

Yuri không nói chỉ gật đầu. Yuri cũng lấy cho mình một phần rồi tự thưởng thức. Vị ngọt của khoai lang tràn vào cổ họng thật dễ chịu. Cái lạnh cuối thu cũng bị hơi nóng từ củ khoai làm cho dịu bớt. Seohyun vừa ăn vừa thổi phù phù y như trẻ con.

Cô cất tiếng đều đều:

- Lúc trước, không hiểu sao mỗi lần em ăn thứ gì đều sẽ bị nôn ra, rất khó chịu. Bởi vây lúc nào cũng chỉ dám ăn rất ít. Nhiều lần dạ dày bị đau, ngay cả mấy món mình thích cũng không ăn nổi, phải dùng thuốc.

Yuri cảm thấy nghẹn lại nơi cổ họng, thảo nào cô gầy đến thế.

- Em có khám bác sĩ chưa?

- Rồi. Seohyun cười gượng, cô nhìn ra phía màn đêm trước mắt-Bọn họ bảo em có vấn đề tâm lí. Là do bị sảy thai nên mới như thế!

Yuri cảm thấy lòng chùng xuống. Hóa ra cô đã phải chịu đựng rất nhiều nỗi đau, còn Yuri lại không hề biết gì. Seohyun lay lay bàn tay Yuri, cô cười nhẹ:

- Bây giờ không sao nữa rồi! Em dạo gần đây ăn uống rất tốt. Cũng không có khó chịu nữa.

- Ừ!

Nhìn thấy nụ cười của Seohyun, Yuri cảm thấy lòng nhẹ nhàng đi một chút. Còn may mắn là Yuri đã phát hiện ra mọi chuyện, không để khoảng cách giữa hai người quá xa. Nếu không chỉ sợ sau này Yuri có hối hận cũng không kịp.

Yuri khẽ thở dài. Bầu trời đêm tối đen như vậy, có ánh sao nào dẫn đường cho Yuri tìm lại được trái tim cô không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro