7. Âm hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15.

Nhiều năm sau, cha tôi lại tập hợp gia đình bao quanh tôi:

"Cha biết mấy năm nay con vất vả nhiều rồi, cho nên cha muốn giúp con."

"Con xem, bây giờ chính sách tốt rồi, làng bên có người mở nhà máy, nghe nói, mỗi năm có thể kiếm mấy trăm vạn lận! Cha tìm con là để bàn bạc, cũng nên làm thử."

Tôi cảm nhận được sự khó chịu của con bạch xà đang quấn trên cánh tay tôi.

"Phúc Phúc, mẹ cảm thấy ý kiến của cha con cũng được, đợi cha con làm ăn phất lên, con cũng không cần phải chịu khổ thế này, tương lai còn kiếm một gia đình khá giả mà gả vào, rồi thoải mái mà sinh con, trải qua tháng ngày tốt đẹp."

Trán tôi nổi cả gân xanh: "Mẹ! Con mới 17 tuổi! Gả cái gì mà gả!"

"Được rồi, được rồi! Phúc Phúc nhà ta đã lớn rồi, lại đẹp, cũng biết xấu hổ rồi!" Mẹ ôm tôi trìu mến, liếc nhìn con rắn trắng đang quấn trên cánh tay tôi, "Con nghe lời mẹ đi, mẹ biết con có thể giải quẻ, còn có thể tìm ra được cấm thuật mà bà nội giấu."

"Nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, con chỉ có thể bói quẻ, tiền kiếm được không phải rất ít sao?"

Giọng mẹ tôi trở nên trầm xuống:

"Có người nhờ mẹ tìm con giúp kết âm hôn, ra giá 80 vạn!"

"Còn có người ra giá cao hơn, muốn hỏi con có thể luyện ra loại cổ trùng, mà sau khi nuốt nó, thì nói gì người khác cũng nghe..."

Tôi lạnh cả sống lưng! Ngắt lời mẹ tôi:

"Lúc còn sống, bà nội chỉ bói toán, mà bị nghiệp quả báo ứng, mẹ không thấy hậu quả như thế nào sao?"

"Huống hồ... Con cũng không thể dùng cả đời này kiếm tiền cho cha mẹ, mẹ với cha cũng đừng đắm chìm trong sòng mạt chược đó nữa...."

Bang...! Một chén trà Long Tĩnh đang sôi được ném thẳng vào mặt tôi.

Tôi hoảng hồn kêu lên!

Thế nhưng, chén trà đó lại văng lên người mẹ tôi, khiến bà bị bỏng mà la lên thất thanh.

Cha tôi điếng người.

Vội đứng lên, liên tục xin tha: "Nhìn anh, anh không định ném trúng em."

Không biết tự lúc nào, rắn trắng đã quấn ở ngay trước cổ tôi, đuôi rắn chạm nhẹ và lau đi vết trà trên mặt tôi.

Cha tôi cảm thấy chuyện này có chút tà môn, đem mọi chuyện trút lên đầu rắn trắng.

"Con đã bị cái thứ tà ma kia mê mị rồi!"

Mẹ tôi bị bỏng làm tức đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn không quên cuộc nói chuyện này:

"Cha con thiếu tiền."

"Mẹ đã thay con nhận lời chuyện âm hôn này rồi."

"Nếu như con không làm, họ bảo chỉ cần mạng, không cần tiền!"

16.

Tôi chưa kịp mở miệng từ chối, một chiếc quan tài bằng gỗ trầm, đen bóng lập tức được khiêng tới tận cửa nhà.

Bọn họ mở nắp quan tài ra, bên trong có một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang nằm, xem ra thủ pháp của người liệm vô cùng tinh xảo, tỉ mỉ nối tứ chi và ngũ quan vô cùng khéo léo.

Mẹ tôi chỉ liếc nhìn một cái, chịu không nổi mà quay đầu đi, "Thật là chết thảm quá mà."

Tôi biết rất rõ, việc kết âm hôn là trái với tự nhiên.

Huống hồ, để tìm ra người có bát tự phù hợp người mất và ngày mất lại như mò kim đáy bể.

Tôi liếc nhìn vợ chồng trung niên có mái tóc lốm đốm trắng: "Xin nén bi thương."

"Nhưng chuyện này tôi không thể giúp được."

"Hai người tốt hơn hết là hãy đem quan tài quay về đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro