165

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chàng đã cư xử thế nào mà lại khiến vị pháp sư có thần kinh thép phải co rút như vậy? Nàng nắm chặt lấy tấm chăn với vẻ mặt sợ hãi, nhưng anh ta vội vàng nói thêm, có lẽ nghĩ rằng mình đã nói quá.

"Đừng lo quá. Phu nhân là người đóng góp lớn nhất cho cuộc chiến này. Nếu Lãnh chúa Calypse nổi giận, mọi người trong Lâu đài Ethlyne sẽ lao vào ngăn cản ngài ấy. Dù là gì đi nữa, tôi sẽ đứng về phía phu nhân. Tôi cá là ngài ấy sẽ không giết tôi đâu."

Max hầu như không thể giãn cơ mặt trước lời mỉa mai của anh ta. Ruth, người đang nhìn xuống nàng, gãi đầu và nói.

"Nghĩ lại thì, tôi thậm chí còn chưa gửi lời đến phu nhân. Tôi còn sống đều nhờ phu nhân cả. Cảm ơn phu nhân."

Max xua tay trong ngạc nhiên.

"Không đâu. Ta, ta rất mừng... vì mọi người đều ổn cả."

Đột nhiên, một nụ cười buồn xuất hiện trên môi Ruth. Trước khi nàng có thể hỏi tại sao anh ta lại làm vẻ mặt đó, anh ta đã rời khỏi doanh trại.

Max kiệt sức và mềm nhũn người sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó. Có vẻ đúng là một tuần đã trôi qua kể từ khi nàng bất tỉnh. Tất cả các vết thương dường như đã lành, nhưng chân tay nàng mỏi nhừ và đầu thì nặng trĩu.

Nàng ngước mắt nhìn lên trần doanh trại với đôi mắt giật giật, rồi với một tiếng càu nhàu, nàng cố nhấc phần thân trên lên một chút. Vừa đúng lúc nàng nghe thấy tiếng bước chân bận rộn, và có hai nữ tư tế chạy vào trong lều.

"Phu nhân!"

Nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Idcilla và Selina, Max mỉm cười hạnh phúc. Cả hai người đều không hề hấn gì. Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Idcilla đã đến cạnh giường và nhét một chiếc đệm dày sau lưng nàng.

"Phu nhân chưa thể tự mình đứng dậy được. Lỡ chị ngã thì sao?"

"Chỉ, chỉ là... chị muốn ngồi dậy."

"Nếu chị cần gì thì hãy gọi bọn em. Chị chỉ mới tỉnh lại thôi. Tạm thời chị không thể tự di chuyển đâu."

Nàng thở dài. Selina đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói và đặt khay xuống cạnh đầu giường.

"Tôi đã chuẩn bị cháo loãng. Tôi có cho thêm một ít thảo mộc không mùi, nó sẽ giúp phu nhân hồi phục sức khỏe."

"Cảm ơn cô."

Max cầm lấy chiếc thìa và quét mắt qua cô ấy. Nàng đã lo lắng rằng cô có thể gặp rắc rối vì đã biến mất giữa lúc hỗn loạn, nhưng may mắn thay, Selina dường như đã ẩn náu ở đâu đó.

Max đanh mặt khi nghĩ rằng mọi thứ diễn ra tốt đẹp.

Chuyện gì đã xảy ra với những người khác. Dù thế nào đi chăng nữa, một trận chiến quy mô lớn đã xảy ra, vì vậy số lượng thương vong chắc chắn sẽ rất lớn.

"Trạm, trạm xá... thế nào rồi?"

"Số lượng thương binh đã tăng lên rất nhiều, nhưng nhờ sự giúp đỡ của các pháp sư đồng minh, họ hiện đang ở trong tình trạng ổn định."

Idcilla tỏ ra khá nghiêm nghị khi rót cháo vào một cái bát nhỏ.

"Phu nhân chỉ cần lo cho bản thân thôi. Bọn em sẽ chăm sóc bệnh xá, nên đừng lo lắng."

Max đảo mắt, nắm chặt bát cháo. Nàng muốn hỏi chi tiết xem những người khác có ổn không, và liệu có bất kỳ Hiệp sĩ Remdragon nào bị thương nặng không, nhưng nàng không muốn làm phiền những người đang bận rộn. Nàng làm thổi nguội cháo nóng đang bốc khói và ăn trong im lặng.

Khi bữa ăn kết thúc, Idcilla dựng một tấm màn cạnh giường và lau mặt, tay chân và tấm lưng đẫm mồ hôi của nàng bằng khăn ướt. Nàng hơi xấu hổ, nhưng vì đó là việc mà nàng đã từng làm với bệnh nhân hàng trăm lần, nên nàng lặng lẽ chấp nhận sự đụng chạm của em ấy.

"Phải rồi... Ai đã thay quần áo cho chị..."

"Tôi đã thay quần áo. Các nữ tư tế thay phiên nhau chăm sóc phu nhân."

Selina trả lời, lấy một chiếc váy mới từ chiếc hộp nhỏ và quàng qua đầu nàng. Max, hoàn toàn kiệt sức chỉ vì thay quần áo, ngồi thụp xuống đệm và mím môi lo lắng.

"Cô có tính cờ... thấy những đồng xu nhỏ trong quần áo của ta không? Bên trong áo choàng hẳn sẽ có..."

"Đồng xu sao?"

Selina nghiêng đầu sang một bên, và đột nhiên ngực nàng nặng trĩu. Có lẽ nàng đã đánh rơi nó khi chạy loạn. Không phải nàng đã lăn trên đất vài lần sao? Miệng nàng khô khốc khi nghĩ đến việc đánh mất thứ mà Riftan đã mang theo bên mình từ khi còn là một cậu bé.

"Cô, cô có thể kiểm tra quần áo của ta không? Chồng ta đã tặng nó. Đó  là món đồ may mắn..."

Selina tỏ vẻ khó hiểu trước lời nói của cô ấy.

"Có lẽ tôi đã ném nó vào lò đốt rồi. Nó rất bẩn..."

Mặt Max tối sầm lại. Thấy vậy, Idcilla xắn tay áo lên và hăng hái nói.

"Do bận bịu quá nên hình như em để đồ ở đuâ rồi. Em sẽ đi tìm."

"Chị, chị không muốn phiền em..."

"Đừng nói như vậy! Có gì khó khăn chứ...."

Giọng cô gái có chút run run. Idcilla khẽ hắng giọng, như thể đang cố gắng che giấu cảm xúc kích động của mình, em ấy thúc giục Selina lấy chậu khăn ướt và chiếc khay trống rồi rời đi. Max húp thêm vài thìa cháo thảo dược rồi lại nhắm mắt.

Một lúc sau, Idcilla lại vào doanh trại. Max, bị đánh thức khỏi giấc ngủ bởi tiếng bước chân lộp cộp, nhìn em ấy với ánh mắt mong đợi và lo lắng. Idcilla cười toe toét và đưa ra một đồng xu có dính tro ở bên cạnh.

"Binh lính đã tìm thấy nó trong đống tro của một lò đốt rác. Em đã rửa nó bằng nước, nhưng vẫn không sạch muội than."

Max nhận đồng xu với vẻ mặt ân hận lẫn nhẹ nhõm.

"Chị, chị không nghĩ sẽ... rắc rối như vậy. Em hẳn phải bận rộn chăm sóc bệnh nhận rồi... chị xin lỗi."

"Đừng nói như vậy! Không khó chút nào cả. Khi Phu nhân Calypse nói bị mất món đồ quý giá, mọi người đều đến lò đốt để tìm kiếm."

Cô gái nhún vai và nói rằng điều đó không quan trọng.

"Mọi người đều cảm kích Phu nhân. Ngay cả khi chị yêu cầu em tìm kiếm cả ngọn núi thì em cũng sẽ đi."

Max, người đang mân mê bề mặt sần sùi của đồng xu bằng đầu ngón tay, tối sầm mặt lại. Cảm xúc của nàng có chút phức tạp. Không phải những gì nàng làm là chạy trốn một mình sao? Nàng lúng túng tránh ánh nhìn trìu mến từ Idcilla. Mặc dù một góc nhỏ trong tim nàng thấy ấm áp, nhưng nàng không thể nói ra sự thật vì sợ họ sẽ quay lưng với nàng.

"Em có thể... nói với những người đã giúp đỡ, rằng chị rất biết ơn không?"

"Em chắc chắn sẽ làm điều đó. Bây giờ, chị hãy nằm xuống đi. Em sẽ mang thêm cháo sau. Nếu chị cần thì hãy lắc chuông này bất cứ lúc nào."

Sau khi nói xong những lời của một người hầu gái, em ấy lại vội vã rời khỏi doanh trại.

Max nằm trên giường, mân mê đồng xu. Nó bị móp nhiều hơn so với lúc Riftan đưa cho nàng, và một bên đã phai màu.

Khi dùng đầu ngón tay xoa đồng xu, Max lại nhắm mắt lại vì không thể vượt qua cơn mệt mỏi. Sau đó, dường như nàng đã ngủ thiếp đi.

Max, người đang lang thang trong ý thức mơ hồ, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chạm vào mặt mình và nhướng mi. Riftan đang đứng cạnh giường.

Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm như thể đang đeo mặt nạ của chàng, cơn buồn ngủ của nàng lập tức biến mất. Max ngồi dậy và nhìn chàng một cách lo lắng.

Riftan trông đáng sợ như khi họ đoàn tụ ở lâu đài Croix. Chiếc áo chẽn màu xanh đậm, biểu tượng của các Hiệp sĩ Remdragon, bộ giáp xám đen tạo nên bầu không khí có phần u ám, khuôn mặt cứng đờ, sắc sảo và đôi mắt lạnh lùng với cảm giác căng thẳng kỳ lạ... Vị hiệp sĩ có vẻ ngoài lạnh lùng khiến nàng run rẩy đang lặng lẽ nhìn xuống nàng. Sự bình tĩnh của chàng khiến nàng chết lặng.

Ánh mắt chàng, vốn đang quan sát mái tóc rối lòa xòa trên trán nàng, chợt rơi xuống bàn tay đặt cạnh gối của nàng. Max đỏ mặt khi nhận ra chàng đang nhìn vào đồng xu mà chàng đã đưa cho nàng.

"Em, em xin lỗi. Thứ quý giá như vậy, em đã làm hỏng mất rồi...."

Lúc đó, một ngọn lửa bừng lên trong đôi mắt đen của Riftan. Max cảm nhận được những cảm xúc dồn nén của chàng và rụt vai lại. Nhưng trái ngược với những gì nàng mong đợi, chàng nhặt đồng xu từ lòng bàn tay nàng với vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ. Sau đó, một cách thản nhiên, chàng ném nó xuống sàn.

Đồng xu lăn vào góc doanh trại với âm thanh lạch cạch. Riftan, người đang nhìn chằm chằm vào nó, lầm bầm với giọng khàn.

"Nó có tác dụng gì chứ..."

Max nhìn lại chàng với khuôn mặt nhợt nhạt. Riftan chăm chú nhìn xuống sàn, rồi thãn nhiên tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra.

"Hai ngày nữa, Công chúa Agnes sẽ trở về Dracium cùng với Đội Cận vệ Hoàng gia. Nàng cũng đi cùng cô ta đến cung điện."

"Nhưng, nhưng... chiến tranh vẫn..."

"Tình thế đã thay đổi. Chỉ huy dẫn đầu đội quân quái vật đã bị một tảng đá đè bẹp."

Khóe môi chàng khẽ nhếch lên.

"Đối với một quái vật dẫn đầu cuộc xâm lược ở quy mô này, đó là một cái ch//ết vô ích."

Có vẻ như chàng không thể chấp nhận cái ch//ết dễ dàng như vậy. Riftan tiếp tục nói với giọng thẳng thừng, kìm nén cảm xúc đang sôi sục của mình.

"Để khuất phục những tàn dư còn lại, Quân đội Hoàng gia của Livadon, Thánh kỵ sĩ Osyria, và một số quân tiếp viện của Whedon và Balto là đủ. Sau khi quan sát tình hình trong hai ngày, Công chúa Agnes và Đội cận vệ Hoàng gia sẽ quay trở lại Dracium. Nàng nên đi cùng họ. Công chúa hứa sẽ bảo vệ nàng."

"Vậy... Riftan, thì sao? Và Remdragon..."

"Một vài thành viên sẽ theo sau. Uslin và Elliot đã tình nguyện đi cùng nàng."

Chàng vuốt khóe miệng, rồi cuối cùng hướng ánh mắt về phía nàng. Như thể có một tấm màn tối tăm che phủ đôi mắt chàng.

"Công tước Aren sẽ cho nàng một xe ngựa. Đường về sẽ không khó khăn lắm đâu."

"Rif, Riftan... chàng ở lại đây sao?"

Chàng không trả lời. Nhưng sự im lặng đó đã đủ cho một câu trả lời. Nàng lo lắng cắn môi, rồi lấy hết can đảm để mở miệng lần nữa.

"Vậy thì, em cũng sẽ ở lại..."

"Đi đi!"

Max rùng mình trước sự bộc phát đột ngột. Cơ thể to lớn của Riftan run lên bần bật. Chàng lấy một tay che mặt, như thể không còn kiểm soát được bản thân nữa.

"Ta xin nàng... hãy rời khỏi nơi này..."

Riftan siết chặt bàn tay, cơ thể chàng loạng choạng như một bức tường sắp sụp đổ. Max, sửng sốt nhìn chàng, vương tay đến chàng. Riftan lùi lại như thể nàng vừa chĩa mũi dao vào mình. Khuôn mặt chàng nhăn nhó vì đau đớn.

"Ta không thể chịu đựng nữa... nếu nàng còn ở đây. Xin nàng. Hãy đi đi."

Thà rằng chàng giận dỗi vẫn tốt hơn gấp trăm lần. Đôi mắt chàng, như thể bị xé thành từng mảnh nhỏ, nhìn chằm chằm vào nàng rồi từ từ nhắm lại. Nhìn chàng gục xuống trong bất lực, Max không nói nên lời.

***

Hai ngày sau, có tin tức rằng tất cả quái vật đã bị truy đuổi về phía Bắc. Ngay lập tức, công tác chuẩn bị quay trở về của một số binh lính, bao gồm cả quân đội hoàng gia Whedon được triển khai.

Các hiệp sĩ cũng được lựa chọn từ trại Osyria và Livadon để vận chuyển những người bị thương vĩnh viễn không còn khả năng chiến đấu trở về nơi an toàn. Ngoài ra, một cuộc diễn binh khá lớn được tổ chức, bao gồm một số nữ tu và hai đại tư tế.

Chiến tranh vẫn chưa kết thúc, vì vậy nàng tự hỏi liệu có ổn không khi nhiều người như vậy cùng trở về.

"Chỉ những hiệp sĩ ưu tú đã đủ quân số rồi. Trong khi Maximillian bất tỉnh, các Hiệp sĩ Remdragon đã truy đuổi và san bằng đám quái troll đang rút lui. Chứng kiến cảnh tượng đó, Balto cũng tham gia và kết quả chỉ trong vòng một tuần, một nửa đội quân troll đã bị tiêu diệt."

Công chúa Agnes nói khi đưa nàng đến chiếc giường trong xe ngựa sang trọng. Max ngước nhìn đôi mắt màu xanh da trời của cô ta với vẻ bất an.

Không phải một đội quân khổng lồ đã xuất hiện từ phía sau sao, điều gì khiến họ tin chắc rằng họ đã đánh đuổi tất cả quái vật về phía Bắc? Agnes cười cay đắng, có lẽ đọc được nỗi sợ hãi của nàng.

"Các pháp sư đã điều tra khu vực xảy ra vụ sạc lỡ. Ngạc nhiên thay, có một mê cung ẩn dưới bức tường đá. Chắc hẳn chúng đã trốn trong đó."

"Dưới, dưới bức tường đá?"

Agnes gật đầu trước câu hỏi sửng sốt của nàng.

"Ngay cả cư dân của Lâu đài Ethlyne cũng không biết đến sự tồn tại của nó, hẳn nó đã được xây dựng từ thời cổ đại. Những con quái vật đã sử dụng nơi đó làm căn cứ bí mật của chúng và ẩn náu."

Max rùng mình. Vậy nghĩa là có hàng ngàn con quái vật ngay bên cạnh họ ngần ấy thời gian? 'Xa tận chân trời gần ngay trước mắt*' có lẽ phù hợp cho tình huống này. Công chúa Agnes cũng cau mày khi nghĩ về vấn đề này, gương mặt xinh đẹp của cô ta nhăn lại khi nghiêm túc nói.

*Bản gốc là dark place is under the lamp. Tui dốt tiếng việt lắm nên cũng ko biết dịch câu này sao cho đúng, mn thông cảm nha 🥹🥹*

"Trước khi lực lượng đồng minh chiếm lại Lâu đài Ethlyne, có lẽ chúng đã chuẩn bị một đội quân. Tổng cộng có 2.000 con quái vật đang ẩn náu bên trong, chờ thời điểm thích hợp."

Một nụ cười tự ti nở trên môi cô ta.

"Quân đồng minh đã hoàn toàn rơi vào bẫy của chúng. Chúng ta đã đánh giá thấp trí thông minh của quái vật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro