Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào cái buổi sáng Jeon KKook được sinh ra, cha đứa bé rốt cuộc cũng có mặt.

Sau hơn mười ba tiếng bị cơn đau đẻ dày vò, bác sĩ quyết định cho Kim Eunbi mổ sinh, đứa bé rút cuộc cũng an toàn ra đời. Nhìn thấy đứa con mà mình sinh ra, cô chỉ biêt khóc, khóc vì vui sướng.

Jeon Jungkook lại giống như không nhìn thấy nước mắt của cô, chỉ lo nói chuyện cùng con: "Con tên là Jeon KKook, sau này là người thừa kế của ta, con phải thật thông minh, thật tài giỏi, từ nay trở đi cha sẽ dùng phương thức của cha để giáo dục con".

Kim Eunbi có một dự cảm không tốt, trong mắt chồng chỉ nhìn thấy mỗi con, người mẹ như cô không có một chút vị trí nào sao.

"Anh để em ôm con một lát..." cô vươn tay, định chạm vào đứa bé.

"Cô mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi" Jeon Jungkook bế con, xoay người đi đến phòng trẻ sơ sinh.

Nhìn bóng dáng cao lớn của anh, nước mắt vui sướng của cô chuyển thành nước mắt đau khổ, sầu não. Cô rút cuộc cũng đã hiểu được, chồng mình sẽ không vì đứa con mà yêu thương cô, tất cả chỉ là giấc mơ của cô, giấc mộng xa vời.

Vài ngày sau, Kim Eunbi xuất viện, phát hiện chồng mình mời về hai người bảo mẫu. Ngoài mặt thì nói là để cho cô khỏi phải vất vả, bởi vì khi sinh con cô đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Trên thực tế là tước đoạt quyền làm mẹ của Kim Eunbi. (Thằng này không phải người mà !!!!)
Không có cơ hội để làm cái gì đó cho con, cô giống như một vị phu nhân nhàn rỗi, là bắt buộc nhàn rỗi.

Một đêm của ba tháng sau đó, Jeon Jungkook lại lần nữa đi vào phòng của cô, bật duy nhất một bóng đèn sáng mờ ảo, không nói một câu, cởi bỏ áo ngủ của cô.

Đã lâu không ôm phụ nữ, dục vọng sớm đã mau chóng chật ních rồi, nhưng trong quá trình hoan ái rút cuộc anh cũng yên lặng mà làm, chỉ có tiếng ồ ồ thở dốc là hơi chút lộ ra trào dâng của anh.

Kỳ thật anh hoàn toàn có thể đi ra ngoài tìm một người tình nhân

Đúng vậy, Kim Eunbi muốn được ôm con chăm con, nhưng người bảo mẫu lo lắng không giữ được công việc của mình, nào là tắm rửa, thay tã tất cả xong xuôi mới đem thiên sứ bé nhỏ đến cho cô.
giống như một vị phu nhân nhàn rỗi, là bắt buộc nhàn rỗi.

Nếu anh in lặng khiến người ta không thể hít thở nổi, thì cô lại có thói quen cắn môi dưới. Nếu khoái cảm ngẫu nhiên đến quá mãnh liệt thì mới phát ra một tiếng thở gấp.

Cô không dám thừa nhận với anh cũng như với chính bản thân mình, cho dù những lúc thế này không hề kết hợp với những lời nói ngon ngọt, nhưng cũng làm cô tim đập không thôi. Mỗi lần nghe tiếng bước chân anh đến gần, cô lại giống như cô gái của năm đó, trong lòng ngượng ngùng chờ mong.

Cuối cùng cô cúi đầu mở miệng nói: "Em muốn tự mình chăm sóc KKook, có được không?".

"Cô tự chăm sóc bản thân mình là đủ rồi" anh ngồi dậy mặc quần áo, nhanh chóng rời đi, không cho mình có thời gian mà lưu luyến nơi này.

Nhìn theo bóng dáng mơ hồ của anh, cô rút cuộc hiểu được thế nào là "mẫu lấy tử vì quý" (Không hiểu nghĩa của câu này lắm), không thể áp dụng trên người anh được, hoạc là anh không muốn mở cửa trái tim mình, là anh cố ý trả thù cô.

Ban ngày ngoài mặt thì hòa bình, đêm đến thì lại mãnh liệt, đó là nỗi phật phồng trong lòng cô, đi từ thất vọng cho đến tuyệt vọng.

Jeon Jungkook cố ý không muốn một lần nữa sinh thêm con, mỗi lần chính mình đều sử dụng biện pháp an toàn coi như "một lần bị rắn cắn mười năm chưa hết sợ". Trong lòng thầm nghĩ không nên bảo cô uống thuốc tránh thai, tránh để mình lại bị trúng kế của cô một lần nữa.

Sức mạnh của Kim Eunbi cứ từng giọt từng giọt bị hút cạn, trước cô vì yêu mà hạ quyết tâm, giờ chỉ mang lại kết quả là sự lạnh lẽo.

Quả nhiên tình yêu là không thể miễn cưỡng, mà nay cô chuyển hướng cho con mong có tình thân an ủi.

(2)

Sau khi Jeon KKook được ba tuổi, ngay lập tức được đưa tới vườn trẻ quí tộc, ba bữa ở nhà đều có quản gia và người giúp việc chăm sóc, cô chỉ có thể đưa con ra cửa, đợi con trở về, đó là tất cả thời gian mà cô có thể ở với con.

Đó là thời gian quí báu của cô, thời gian vô cùng quí báu.

Yêu cầu của Jeon Jungkook đối với con vô cùng cao, chương trình học mỗi ngày đều không thay đổi, thẳng một mạch đến hết ngày Kim Eunbi vì con mà ngồi bên giường kể truyện cổ tích, nhưng đứa trẻ rất nhanh chìm vào giấc ngủ, nhìn cậu bé đã mệt muốn chết rồi.

Những ngày vô vị cứ như vậy trôi qua, cuộc sống của Kim Eunbi chung quy cũng chỉ có niềm vui những lúc ít ỏi được gần con, cùng với những đêm tim đập không thôi chờ đợi chồng.

Giống như ông trời trêu ngươi vậy, cha mẹ cô mất trong một tai nạn giao thông, vậy là trong thoáng chốc cô trở thành cô nhi, trừ bỏ gia sản khổng lồ bên ngoài, cô chỉ còn lại sự tĩnh mịch.

Cho dù tình cảm của nàng với cha mẹ không được hòa thuận lắm, nhưng họ là những người thân của cô, từ nhỏ những điều này đã khắc sâu trong trí nhớ cô. Cô thực sự không nghĩ là mình và họ phải từ biệt nhau theo cách này, tất cả nước mắt cứ thế mà không nhừng rơi xuống.

Đó là đả kích khởi đầu, ngay sau tang lễ kết thúc, Jeon Jungkook lại nói với cô những lời vô nhân tính :"Cô có lẽ trước kia vì sự tồn tại của cha mẹ nên không dám đề nghị ly hôn, bây giờ không còn gì cản trở rồi, cô cứ tùy thời gian nói với tôi một tiếng là được". (Thằng này là cầm thú không phải là người)

Toàn thân cô bỗng dưng lạnh ngắt giật mình hiểu ra, cô yêu cái người đàn ông này nhưng anh ta sẽ không yêu ai, cũng không muốn ai yêu.

Anh ta luôn luôn mong cô chủ động mở miệng ly hôn, trước mắt nàng không còn một tia hy vọng, cô có nên rời đi lúc này hay không, cô chỉ yêu hai người nhưng mà bọn họ có lẽ chẳng bao giờ yêu thương cô...

"Vũ Tinh, đây không phải Eunbi sao?" một giọng nói trong trẻo truyền đến từ phía sau.

"Cô là..." Kim Eunbi xoay người , nhìn khuôn mặt tươi cười đối diện giống như đã từng quen biết.

Nếu không phải sau buổi trưa hôm đó, cô gặp Bảo Hủy Hân ngoài đường, có thể cả đời cô ngày nào cũng giống ngày nào, không buồn không vui, không biết vì sao mà sống.

"Tớ là Hủy Hân, trước đây tớ ngồi phía trước cậu, là bạn học cấp ba của cậu đây".

Kim Eunbi mở to mắt nhìn, cuối cùng cũng nhận ra đối phương. "Lâu rồi không gặp, cậu thay đổi nhiều quá, mình không nhận ra cậu ngay được". Trước mắt là cô gái xinh đẹp, hợp thời trang, đây chính là cô bạn nhạt nhòa Bảo Hủy Hân sao?

"Cậu một chút cũng không thay đổi, vẫn là dáng vỏ thuần khiết ngày nào", Bảo Hủy Hân cố ý trừng mắt liếc cô một cái, cô bạn này một năm hay mười năm thì vẫn đỏ mặt như cô gái.

Hôm đó, hai người họ ngồi ăn rất lâu, đến lúc chiều tà, tâm trạng Kim Eunbi cũng thoải mái hơn, bàn luận về công việc, chồng chưa cưới, niềm vui kiêu hãnh của bạn.

Bảo Hủy Hân sau khi tốt nghiệp đại học làm ở đài truyền hình, tuổi trẻ năng động cộng với tài hoa rất nhanh đã là nhà sản xuất, chồng chưa cuối của cô cũng là nhà sản xuất. Hai người có thể nói là không hòa thuận, cãi nhau rồi yêu nhau, lúc nào cũng tranh luận rôm rả.

Đối với Eunbi mà nói, đó là điều mà cô không dám tưởng tượng, nam nữ khi sống chung còn có thể như vậy sao? Nếu như có một lúc nào cô thử lớn tiếng với Jeon Jungkook, sợ rằng anh sợ cô thần kinh có vấn đề, lập tức bảo cô đi bệnh viện cũng nên?

Lại nghe được thành công của Bảo Hân trong công việc, cô tự cảm thấy xấu hổ, trong những năm gần đây cô đã làm gì? Vì để được cùng ở một chỗ với Jeon Junhkook cô đã bỏ lỡ luổi thanh xuân của mình, đánh cược tương lai, đổi lấy hư không tịch lieu, ngay cả khuôn mặt của chính mình cũng mơ hồ không nhớ rõ.

"Thôi đừng nói chuyện của tớ nữa, nói chuyện của cậu đi..." Hủy bảo hân kêu lên, bản thân là người làm truyền hính, cô rất thích nghe các loại chuyện cũ.

"Tớ, tớ hiện tại..." Eunbi cũng không biết nói từ đâu, nhưng bạn tốt đang chăm chú mỉm cười nhìn, làm cô chậm rãi kể lại từ đầu. Nhiều năm như vậy cô chưa được quan tâm như thế, cảm giác có người thật sự quan tâm đến sự vui buồn của cô.

Mà Hủy Bảo Hân nghe đến kinh ngạc, suy nghĩ rồi cho một cái bình luận: "Ly hôn đi! Còn có cái gì không bỏ xuống được nữa sao?"

Ly hôn đi, ly hôn đi! những lời này trong đầu Eunbi, như tiêng chuông vang vẳng, làm cô rung động á khẩu không trả lời được.
Nhưng mà tớ, tớ còn đứa con..." cô đưa ra cái lý do tương đối đương nhiên, không khỏi có điểm đau lòng, tuy nói là con cô nhưng cảm giác lại rất xa cách, cho dù sống chung dưới một mái nhà.

"Cậu có chồng, có con, thậm chí có lái xe, có quản gia nhưng không có chính bản thân mình, sớm muộn gì cũng hỏng mất thôi". Hủy Bảo Hân tiếp xúc xã hội nhiều, đã thấy nhiều lắm những ví dụ tan tan hợp hợp, hạnh phúc miễn cưỡng chung quy cũng không thể kéo dài.

Kim Eunbi không nói gì, cô tìm không thấy lý do khác, kỳ thật rất sâu trong lòng cô đã sớm hiểu được, cuộc sống như vậy không phải không sống được mà sẽ làm cô từ từ héo úa đi. Bao lâu nay cô đã không muốn đối diện với sự thật, mà nay nghe những lời này chỉ sợ là u buồn mà kết thúc.

"Sau khi ly hôn muốn tìm nhà ở, công việc cũng không phải thực sự khó khăn, khó là ở chỗ tìm lại chính mình".

Lời nói của bạn tốt như mầm cây lớn dần lên trong lòng, ngày qua ngày trong tiếng thở dài cùng với nước mắt, tận đến khi cô đưa ra đề nghị ly hôn, Jeon Jungkook một lời lập tức đồng ý, cả hai người đã đợi ngày này từ rất lâu.

Đây là giải thoát không chỉ đối với anh, mà với cô cũng là giải phóng, một hành trình mới được mở ra, con đường này chỉ có mình cô.

Trời hừng sáng, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, ánh sáng mang lại chút chói mắt, làm cho người ta cảm thấy không muốn mở mắt ra.

Lúc thức dậy, Kim Eunbi nói với chính mình, đây là một ngày mới, mặc kệ thế nào đi nữa cô sẽ làm dùng chút sức lực làm bản thân mình thay đổi.

Công ty thiết kế Sơn Hải.

Chín giờ sáng, quản lý Diêu Tư Bắc giới thiệu nhân viên mới với nhân viên công ty, không cần dùng microphone, âm thanh vang vọng...

"Buổi sáng tốt lành, tôi muốn giới thiệu với mọi người một đồng nghiệp mới, chính là cô Kim Eunbi đây, cô ấy vừa mới ly hôn muốn tìm một cuộc sống mới, đúng rồi con cô ấy năm nay đã được bảy tuổi".

Diêu Tư Bắc cá tính thẳng thắn, có gì nói nấy, anh trước đây là học trưởng của Hủy Bảo Hân, đã đáp ứng sự nhờ vả của học muội cũng nên làm đến nơi đến chốn.

Ý tưởng của anh rất thực tế, công ty có ba mươi nhân viên, đại bộ phận đều là nam, phái nữ ở công ty hiếm, mà mỹ nữ lại càng hiếm, ngay từ đầu nên nói rõ ràng, tránh về sau lại có tò mò hỗn loạn.

Kim Eunbi cũng không nghĩ là muốn giấu diếm, nhưng mà nói ra tất cả ngay lần đầu tiên thế này vẫn làm cô có phần cảm thấy xấu hổ, bình thường một cô gái hai nhăm tuổi hẳn là có ít người như cô đi.

Đàn ông trong công ty nghe xong, mặc kệ ý định ban đầu hiện lên là gì lập tức mất hết, hóa ra cô gái có vẻ bề ngoài xinh đẹp này đã từng kết hôn, lại còn có con nhỏ, xem ra chỉ có thể đơn giản mà ngắm nhìn thôi.

"Từ hôm nay trở đi, cô Kim sẽ bắt đầu làm trợ lý tại công ty chúng ta, mong mọi người giúp đỡ để công việc của cô ấy đi vào quỹ đạo."

"Nhất trí".

"Còn nữa, hôm nay vì có nhân viên mới nên buổi tối sáu giờ rưỡi, mọi người gặp nhau ở chỗ cũ nhé, tổ chức tiệc mừng người mới, mọi người nghe rõ chứ?".

"Nghe rõ".

Sau khi kết thúc màn giới thiệu, mọi người quay trở lại công việc, Kim Eunbi cũng không có thời gian nhiều để mà suy nghĩ, Diêu Tư Bắc đã phân công cho cô công việc đầu tiên, dùng ánh mắt không dám tin tưởng lắm nhìn cô, cùng với giọng nói có vẻ nghi ngờ.
Tôi đoán cô trước đây cũng chưa từng làm gì, trước hết sắp xếp lại chỗ tư liệu này, trong ngày phân loại theo nội dung, không có vấn đề gì chứ?"

"Không thành vấn đề"

Kim Eunbi tiếp nhận rất nhiều tài liệu, cô đã tìm được mục tiêu đầu tiên, cô nhất định phải làm cho quản lý với mình có cái nhìn khác xưa, đừng nói cái gì là không thể.

Suốt cả một ngày, chỉ ngồi sắp xếp tài liệu cũng làm cho cô kiệt sức, tài liệu khách hàng của công ty cùng với dự án công trình của công ty rất là nhiều, cô chỉ sợ là mất ba ngày cũng không sửa sang xong mất.

Không biết bao lâu sau. Diêu Tư Bắc đi đến trước mặt cô gõ nhẹ lên mặt bàn nói :"sáu giờ rồi, tan tầm thôi".

Sáu giờ? Thời gian trôi nhanh vậy sao? Cô thấy chuyện này thật kỳ diệu, ở Jeon gia một ngày cô sống dài như cả năm, hóa ra khi con người có việc để làm sẽ cảm thấy thời gian thật ra không nhiểu lắm.

"Việc của tôi còn chưa có làm xong ..." giọng của cô có vẻ hơi chần chờ, nhìn một mặt bàn đầy văn kiện, đến một nửa cũng chưa xử lý xong?

"Có ai nói cô phải làm hết trong một ngày sao, nói nhiều quá", ngay từ đầu đã bốc đồng như thế sợ sau này cô sẽ kiệt sức mất.

Chờ lát nữa đi liên hoan mừng nhân viên mới, đừng đến muộn, mà cô đã biết chỗ chưa?"

Anh đưa danh thiếp của nhà hàng ăn uống cho cô, nhưng mà cái địa điểm này đối với cô không xác định được, trước đây mỗi lần ra cửa đều là xe đưa đón, cảm giác phương hướng của cô hình như chưa được dùng qua. (Chán cái cô này không được, như là gà công nghiệp bị nuôi nhốt bây h thả ra đường ý).

"uhm... hình như tôi không biết chỗ này, không sao tôi sẽ gọi taxi".

Diêu Tư Bắc hơi nhếch mi "Đi taxi làm gì? Lãng phí tiền! Trong ba tháng này cô chỉ có nửa tháng tiền lương thôi, chú ý tiết kiệm một chút chứ ?".

Sự thẳng thắn làm cho cô hoảng sợ, nhưng cũng có phần cảnh giác, nghĩ ra chính mình thật sự không biết đến những khó khăn của cuộc sống, kiếm được ít sao có thể tiêu hoang, còn có để lo cho chính mình cuộc sống?

"Là ... tôi sẽ đi xe buýt đến đấy", cô chạy nhanh lên mạng tìm, lại không biết là tìm từ đâu, có trời mới biết trạm gần đây là trạm nào, cô căn bản là chưa từng đi xe buýt.

Nhìn vẻ mặt mê võng của cô, Diêu Tư Bắc chỉ cảm thấy buồn cười, một người phụ nữ chưa bao giờ ra xã hội làm việc, chính là ngu đần như vậy sao? Chờ cô tìm được đúng tuyến xe để đi, chỉ sợ là đến đêm mất! "Không cần phải tìm, tôi lái xe đưa cô đi!"

"Sao?" cô ngẩng đầu, không nghĩ đến quản lý lại săn sóc như vậy "Cái này thật ngại quá!".

"Không phải ngại, là tôi đến kiểm tra xem cô có làm đúng hay không, nếu có sai sót sẽ rất không tốt!" thấy còn có chút thời gian, anh lập tức xem lại hồ sơ mà cô đã phân loại.

"Như thế có được không, quản lý?" cô ở bên cạnh lo lắng hỏi, e sợ chính mình làm sai việc đầu tiên được giao.

"Được rồi, tiếp tục cố gắng", trên mặt anh cho cô một cái mỉm cười yên tâm. "Vâng".

Bảy giờ tối, Kim Eunbi và Diêu Tư Bắc cùng nhau đi vào quán ăn, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới ghế lô đặt trước, đã thấy bên trong rỗng tuếch, chẳng lẽ là mọi người đến muộn? Nhưng mà đợi một lúc, hai mươi phút rồi ba mươ phút, vẫn không thấy bóng dáng ai xuất hiện.

Sự thật rõ ràng, không có ai muốn đến chung vui cả, Kim Yewon cùng lắm chỉ là một chân trợ lý, mọi người tất nhiên không cần lấy lòng cô, tuy rằng cô là người có dáng vẻ thanh tú, nhưng là phụ nữ đã ly hôn và có con nhỏ, cũng không làm dậy nổi hứng thú của đàn ông độc thân.

Diêu Tư Bắc nhìn đồng hồ, lại nhìn trên bàn đầy món ngon, nâng chén cười nói: "xem ra, tối nay tôi là người duy nhất trong tiệc mừng người mới".

"Thật xin lỗi ..." Kim Eunbi cúi đầu giải thích, thật sự muốn có cái lỗ để chui xuống, cái gọi là lòng người nóng lạnh là thế này đi, cô cũng được lĩnh giáo rồi.

"Cô xin lỗi cái gì, không có người theo chúng ta giành đồ ăn, tôi có thể ăn tùy hứng rồi, nào nâng ly". Diêu Tư Bắc nghĩ thấy thật khổ, đây không phải là giờ làm việc anh không thể ép buộc nhân viên tham dự được, một khi đã như vậy, thôi tốt nhất là cứ hưởng thụ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro