Chương 138-141

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 138: Trắng đen phải trái (1)

Câu nói này vừa được thốt ra, Semi không tự chủ được lùi về sau mấy bước, đứng bên cạnh bà, Jungwoo cũng đã hiểu được nguồn cơn, ông chỉ nghĩ sơ cũng biết năm đó vợ mình đã làm những gì với con trai.

'Semi, lời JungKook nói có thật không? Có thực là lúc đó bà bất chấp cô gái này có thai mà đến quấy nhiễu sao?'

Jungwoo cũng không nhịn được nữa lên tiếng hỏi vợ, người ở tuổi của ông chỉ mong trong nhà hòa thuận yên ấm, nào ngờ ....

Semi lắc đầu, trên gương mặt được bảo dưỡng thỏa đáng không hề thấy nhiều dấu vết của thời gian lúc này đã lộ chút hoảng hốt, bà ngây người một lúc chợt xoay người nhìn về phía Nayeon ...

'Nayeon, năm đó sao con lại không cho ta biết là cô gái kia đã có cốt nhục của nhà họ Jeon chứ?'

Sự chất vấn của chồng và con khiến cho bà suýt nữa ngất đi, lúc đó bà thật sự không hề hay biết chuyện cô gái kia mang thai kia mà.

Trên mặt Nayeon lộ ra một tia quẫn bách, cô vừa định lên tiếng nói thì bà Im đã đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn con gái nói: 'Nayeon, thật có chuyện như vạy sao? Vì sao ngay từ đầu con không nói ẹ với cha con biết?'

'Con ... con ...'

Cô bắt đầu ấp a ấp úng, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua những tia bất an.

JungKook bước nhanh về phía trước, bàn tay rắn như hai gọng kìm bấu chặt lấy cánh tay cô khiến cô giãy dụa thế nào cũng không thoát được ...

'JungKook ...'

'JungKook ...'

Hành động đột ngột của JungKook khiến cho ai nấy đều khẩn trương nhất là Eunha, cô vội bước đến níu lấy cánh tay của hắn, lắc lắc đầu, cô thật sự sợ hắn một lúc xúc động sẽ làm nên những chuyện điên rồ!'

'JungKook ca ... anh nghe em giải thích!'

Nayeon nghẹn ngào nói, trong mắt lộ ra một vẻ khổ sở đến tội nghiệp.

'Nghe cô giải thích? Cô còn muốn giải thích gì nữa? Cuối cùng tôi cũng đã hiểu, mùi vị làm một tên ngốc suốt tám năm là như thế nào? Cô cũng thật to gan, gạt tôi gạt suốt tám năm! Cô chắc là biết, làm ra chuyện này hậu quả sẽ như thế nào chứ?'

Giọng nói của hắn lạnh đến nỗi tưởng chừng có thể đông cứng Nayeon, mà lời nói thì bén nhọn sắc sảo, từng câu từng chữ đều nhằm thẳng vào cô.

Nayeon sớm đã khóc như mưa, điều này khiến cho những người khác cuống cả lên nhất là bà Im, bà bước đến, khẩn cầu: 'JungKook, có lời gì thì cứ ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, con làm như vậy sẽ làm đau Nayeon đấy!'

'JungKook, con đang làm gì vậy? Con mau thả Nayeon ra, để cho nó giải thích xem sao!'

Semi vẫn còn chưa tin Nayeon gạt mình, trong mắt bà, đứa con gái thiện lương này nhất định là còn có ẩn tình gì khó nói.

'JungKook ca, anh làm vậy là sao? Năm đó sau khi anh rời khỏi Seoul cũng không phát sinh chuyện gì cả, chuyện thực hư thế nào chỉ có em và Eunha biết mà thôi!'

Nước mắt Nayeon từng giọt rơi tí tách trên tay JungKook, trên mặt cô lộ ra vẻ vừa yếu đuối lại vừa bất lực khiến cho lòng ai nấy đều nhũn ra.

Nhưng ngoại trừ một người ...

JungKook!

'Sự thực? Thật là nực cười! Thậm chí lúc này tôi còn hoài nghi người tình năm đó có phải cũng là một trò lừa không. Còn chuyện phát sinh năm đó nữa, thậm chí là những tấm ảnh cô đưa cho tôi xem, lại còn vị học tỷ nào đó đã có mang con của tôi nữa, tất cả những chuyện này đều là một cái bẫy tinh vi mà cô sắp xếp, đúng không?'

Giọng nói đanh thép của hắn vang khắp cả phòng khách lớn, trong mắt JungKook sớm đã bừng bừng lửa giận, trên mặt toát ra một vẻ khủng bố khiến người ta không thể xem thường.

Jungwoo thấy tình huống càng lúc càng hỗn loạn, ông rốt cuộc không nhịn nổi nữa, lên tiếng: 'JungKook, con thả Nayeon ra trước đi, có chuyện gì thì cứ ba mặt một lời nói cho rõ ràng. Con làm như vậy chẳng lẽ không coi bác Im trai bác Im gái ra gì sao?'

'Đúng vậy, Nayeon, phải nói cho rõ ràng, đi thôi ...'

Sắc mặt JungKook lúc này chợt lộ ra vẻ hung ác, hắn kéo Nayeon đi về phía cầu thang.

'Không ...' Tay Nayeon níu chặt tay vịn cầu thang, liều mạng giãy dụa ...

'JungKook ca, anh tưởng lúc đó Eunha thực sự có cốt nhục của anh sao? Em học cùng một khóa với cô ấy, đương nhiên cũng biết cô ấy và Mingyu có những chuyện không thể lộ ra ngoài, bác gái Jeon ...'

Cô chuyển ánh mắt nhìn về phía Semi, thút thít nói: 'Đúng vậy, con không có nói cho bác biết chuyện Eunha mang thai là lỗi của con, nhưng mà bởi vì ... đứa con trong bụng cô ấy không phải là của JungKook ca!'

'Cái gì?'

Cả người Semi loạng choạng như muốn ngã nhưng ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía Eunha.

'Aaaaa ...'

Theo tiếng kêu của Nayeon, cả người cô đã bị kéo trở lại, lực tay của JungKook lớn đến nỗi gần như làm cho cho cô ngã nhào trên đất không đứng dậy nổi.

'Nayeon  ...'

Cha mẹ của Nayeon vừa thấy vậy lòng đau như dau cắt, vội bước về phía con gái ....

'Xem thử có ai dám bước đến hay không?'

JungKook lạnh giọng quát một câu, lửa giận trong mắt hắn tưởng chừng như có thể thiêu đốt bất cứ ai dám cả gan bước đến.

Hắn chậm rãi cúi xuống, vươn tay về phía Nayeon ...

'JungKook ca ... vì sao anh không chịu tin em chứ? Quả thực là lúc đó em không có người yêu nào cả, nhưng nguyên nhân cũng chỉ vì quá yêu anh mà thôi. Eunha và Mingyu đúng là có quan hệ không chính đáng mà đứa con trong bụng cô ta chính là chứng cứ hữu hiệu nhất. Anh không thử nghĩ lại xem, nếu như không phải vì cô ta chột dạ thì vì sao trước khi anh đi cô ta lại không chịu nói cho anh biết chứ? Áaaa ...'

Nayeon còn chưa nói hết câu thì tay của JungKook đã như hai gọng kìm thít chặt lại ...

'Jung ... JungKook ca ...'

Nayeon không thở nổi, tay không ngừng đánh lên cánh tay của JungKook nhưng cũng đành chịu, sức của hắn quá lớn, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, miệng không ngừng kêu ...

'Người phụ nữ không biết liêm sỉ này, thật không ngờ cô đảo điên sự thật đến mức này!'

Hắn vừa nói lực tay vừa tăng thêm một chút, đôi mắt đen bởi vì phẫn nộ mà đã đỏ lên, lửa giận bừng bừng.

Chương 139: Trắng đen phải trái (2)

Một đám người vội chạy đến muốn giúp Nayeon thoát thân khỏi bàn tay của JungKook nhưng cũng không tranh được với lực tay quá mạnh của hắn.

'JungKook, buông tay, chẳng lẽ con muốn nó chết hay sao?'

Semi vừa kéo JungKook vừa thét lên.

JungKook lúc này cứ lờ đi tiếng kêu của mọi người, cơn giận như toát ra từ mỗi chân tơ kẻ tóc của hắn, ngũ quan đoan chính bởi vì phẫn nộ mà cũng biến đổi, gân xanh nổi rõ trên trán hắn tiết lộ cơn giận dường như đã đến mức cực điểm.

'Hôm nay chuyện đã đến thế này mà cô ta không hề có chút ý hối cải lại còn muốn hủy đi sự trong sạch của Eunha! Chính bởi vì người phụ nữ này con mất đi đứa con của mình, cho dù muốn cô ta đền mạng thì thế nào chứ?'

'JungKook, cầu xin cháu, cháu tha cho con gái của bác đi!'

Mẹ của Nayeon sớm đã khóc sướt mướt, tuy bà không biết rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì nhưng vẻ mặt của JungKook không gạt người, hắn có vẻ như thật sự muốn giết chết con gái của bà vậy bảo sao bà không lo lắng cho được.

Còn cha của Nayeon cũng lộ vẻ lo lắng, ông nhìn Jungwoo, nói: 'Anh Jeon, mau, xin anh giúp con gái tôi với. Cho dù năm đó có xảy ra chuyện gì thì cũng không nên đối xử với Nayeon như thế!'

Không cần ông nói thì trên mặt Jungwoo cũng đã sớm lộ vẻ lo lắng, ông chưa bao giờ thấy con mình tức giận đến mức độ này. Nhưng bây giờ, nhìn con giống như nổi điên vậy khiến ông muốn khuyên cũng không biết khuyên thế nào.

Còn Eunha đứng ở bên cạnh JungKook nãy giờ sớm đã sợ ngây người, tuy cô bởi vì lời lăng nhục của Nayeon làm cho rất tức giận nhưng hành động của JungKook hoàn toàn là ngoài sức tưởng tượng của cô. Từ đầu đến cuối cô cũng không muốn nhìn thấy Nayeon xảy ra chuyện gì.

Đang lúc cục diện cực kỳ hoảng loạn và nguy hiểm, sự dãy dụa của Nayeon cũng càng lúc càng yếu, Eunha cũng sợ đến mức cả người nhũn ra phải bám vào tay vịn cầu thang mới đứng vững được, hơi thở càng lúc càng dồn dập.

Lúc này cha mẹ của Nayeon chợt xông đến trước mặt Eunha , nắm chặt lấy tay cô, giọng lo lắng pha lẫn với hoảng sợ: 'Vị tiểu thư này, cầu xin cô, cứu Nayeon nhà chúng tôi với! Bất luận thế nào Nayeon cũng không đáng tội chết mà ...'

Mẹ của Nayeon sớm đã khóc nấc lên, nói không thành lời, ngay cả Eunha cũng cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng bà đã dâng đến cực điểm ...

Lúc này Eunha mới hoàn hồn lại, cô chạy đến trước mặt JungKook, ôm chặt lấy cánh tay hắn ...

'JungKook, anh không thể làm như vậy được. Cho dù anh giết cô ấy, con cũng không sống lại được đâu ...'

Giọng cô yếu ớt mà bất lực, trên mặt lộ ra một vẻ đau thương không thể diễn tả bằng lời ...

Bàn tay đang dùng sức của JungKook chợt run lên, trong đôi mắt sắc bén cũng lộ ra vẻ đau khổ ...

'JungKook ...'

Bàn tay nhỏ nhắn của Eunha nhẹ gỡ bàn tay hắn ra khỏi người Nayeon, nét mặt nhu hòa nói: 'Tuy rằng em rất đau lòng nhưng ... chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi thôi. Anh tuyệt đối đừng nên vì chuyện ngày xưa mà làm tổn hại đến người khác!'

'Eunha ...'

JungKook thấp giọng gọi cô, tay bất giác nới lỏng ra, ngay lập tức Eunha cầm lấy tay hắn, nắm chặt ...

Nayeon ngã nhào trên đất, gương mặt xinh đẹp vì đau đớn mà biến sắc, hơi thở hào hển.

'Nayeon....  Nayeon à ...'

Cha mẹ của Nayeon vội vàng chạy đến bên con gái đau lòng gọi. Cũng may là cuối cùng JungKook chịu buông tay bằng không chỉ trễ thêm một phút, sợ rằng con của họ đã không còn mạng rồi.

'JungKook, cháu tự hỏi lại lương tâm xem, bao nhiêu năm qua con gái của chú đối xử với con thế nào? Con ở bên ngoài phong lưu thành tính con gái chú vẫn lẳng lặng chờ con, tốt xấu gì nó cũng là vị hôn thê của con, hôm nay con đối xử với nó như vậy có cảm thấy là quá đáng lắm không?'

Cha của Nayeon thấy con gái mình khổ sở như vây, cơn tức cũng bùng lên, lớn tiếng quát.

JungKook duỗi thẳng người, ánh mắt lạnh mạc nhìn về phía ông ...

'Tám năm trước con của chú dùng thủ đoạn ti tiện chia rẽ cháu vào Eunha, hơn nữa còn lôi kéo mẹ cháu vào âm mưu của mình, hôm nay cháu đã nể tình tha cho cô ta một mạng, sau này chú đừng để cháu gặp được cô ta lần nữa bằng không tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như hôm nay đâu!'

'JungKook, cháu ...'

Cha của Nayeon tức đến toàn thân phát run, ông bắt đầu lớn tiếng kể lể: 'JungKook, con thật là nhẫn tâm mà. Chẳng lẽ chuyện năm đó con đã làm rõ cả rồi sao? Chắc gì những điều con biết đều là sự thật chứ? Con phụ lòng Nayeon như vậy có khác gì một tên đàn ông lòng lang dạ sói đâu?'

JungKook nghe ông nói vậy, mày nhíu càng chặt vừa định trả lời thì Eunha đã cản lại. Cô nhìn hắn khẽ lắc đầu như ra hiệu cho hắn bình tĩnh lại một chút.

'JungKook!'

Semi chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối, bà mệt mỏi ngồi xuống sofa, nét mặt tiều tụy nhìn về phía con trai.

'Hôm nay con mang vị Jung tiểu thư này về nhà chính là để hỏi tội Nayeon đó sao?'

'Đúng vậy. Còn về đám cưới mà mọi người đã tính toán, hừm ...'

Hắn cười lạnh một tiếng nhìn Nayeon, cảm giác chán ghét càng lúc càng dâng cao trong lòng: 'Thật có lỗi khiến ọi người thất vọng rồi. Bất kể là tám năm trước hay tám năm sau, người mà con muốn kết hôn cũng chỉ có một, đó chính là Eunha!'

Jungwoo nghe con trai nói câu này, ông mệt mỏi xua tay: 'JungKook, hôm nay con làm rộn đủ rồi. Anh Im ...'

Ông nhìn về phía cha của Nayeon, 'Vừa nãy Nayeon cũng bị hoảng sợ không ít, tôi thấy anh vẫn là nên mang cháu về nghỉ ngơi trước đã. Dì Jung, tiễn khách!'

Dì Jung cung kính bước đến, vẻ ngạc nhiên trên mặt sớm đã không còn, 'Ông Im, bà Im, Im tiểu thư xe đã chuẩn bị sẵn, xin mời ba vị!'

Cha mẹ Nayeon cũng rất lo lắng cho con gái của mình, cũng không tiện nói nhiều, dìu con gái lên xe, rời khỏi Jeon Viên.

Chương 140: Trắng đen phải trái (3)

Phòng khách chính của Jeon gia đã yên lặng trở lại, vẻ mặt của JungKook cũng dần hòa hoãn lại, vẻ phẫn nộ và lạnh mạc cũng đã được thay bằng nét mặt ung dung, Semi nhìn đám người làm nãy giờ vẫn đứng chờ sai sử ở hai bên, ra lệnh: 'Được rồi, các người lui xuống cả đi!'

'Dạ!'

Đợi đám người làm đều rời đi cả, Jungwoo mới ngồi xuống sofa, vẻ mặt ngưng trọng nhìn JungKook và Eunha đang đứng cách đó không xa, một lúc lâu sau mới lên tiếng: 'Jung tiểu thư, mời ngồi!'

Eunha có chút thắc thỏm, phập phồng không yên nhìn JungKook, hắn đang tươi cười đứng đó, hoàn toàn không giống chút nào với người đàn ông vừa mới hung hãn như muốn giết người vài phút trước. JungKook nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, kéo cô cùng ngồi xuống phía đối diện với cha mẹ.

Nhìn hai người mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, Jungwoo thầm thở dài một tiếng.

'JungKook, bây giờ trong phòng không còn người ngoài, con nói cho ta nghe suy nghĩ và tính toán của con đi! Chẳng lẽ con không biết nếu một khi con từ hôn, không chỉ ảnh hưởng đến uy tín của con mà ngay cả uy tín của Jeon thị cũng sẽ bị ảnh hưởng!'

'Cha!' Mắt JungKook sáng ngời, vẻ mặt thập phần nghiêm túc.

'Eunha là người con yêu, hơn nữa bởi vì con mà chịu rất nhiều khổ sở, không chỉ bị tai nạn xe cộ khiến đứa con mất đi mà còn mất đi cơ hội được tham dự cuộc thi thiết kế, còn phải thôi học, nhiều năm qua, cô ấy đã làm việc rất vất vả, con nhất định phải bù đắp xứng đáng cho cô ấy!'

Nói dứt lời hắn nhìn Eunha đang ngồi bên cạnh mình, môi cô đang run nhẹ như đang tố cáo nội tâm đầy xúc động của cô lúc này, mắt cô nhìn hắn tràn đầy tình ý.

'Nói như vậy, con nhất định phải cưới vị Jung tiểu thư này về làm con dâu nhà họ Jeon chúng ta sao?'

Mặt Semi lộ vẻ âm trầm không nhận ra bà đang suy nghĩ điều gì nhưng một tia khinh miệt thoáng hiện trong mắt bà rồi biến mất trong ánh mắt nhìn về phía JungKook.

'Đúng vậy!' Hắn nói một cách dứt khoát, trong mắt lộ ra một vẻ kiên định không thể xem thường.

Eunha không ý thức cắn nhẹ đôi môi anh đào, cô rũ rèm mi dài như muốn che dấu nỗi bất an trong đáy mắt ...

Ánh mắt khinh thường của Semi cô nhìn thấy rất rõ ràng, nếu như không phải bởi vì JungKook cô sớm đã không ngồi ở đây chịu tội rồi.

Jungwoo nghe câu trả lời của con trai, vẻ mặt không lộ ra là vui hay buồn, 'Xem ra con đã quyết định cả rồi, chỉ là muốn thông báo cho chúng ta quyết định của con thôi đúng không? Đã chọn ngày tháng chưa?'

JungKook nắm lấy bàn tay Eunha đặt lên đùi mình, một tay vòng qua ôm lấy eo cô, trả lời: 'Sau chuyến công tác đi Paris của con về, con và Eunha sẽ lập tức đi đăng ký.'

Câu nói của hắn khiến cho cả ba người đều kinh ngạc, nhất là Eunha, cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình bằng ánh mắt khó hiểu ...

Hắn đi công tác về liền đi đăng ký kết hôn sao?

Hắn quyết định chuyện này từ lúc nào, vì sao không bàn bạc trước với cô chứ? Vừa nãy khi đến thăm mẹ cô, JungKook cũng chỉ nói là tháng sau sẽ chuẩn bị kết hôn mà thôi.

'Nhanh vậy sao? Ngay cả thời gian chuẩn bị hôn lễ cũng không có?'

Jungwoo nhấc tách trà lên, chậm rãi nhấp một hớp, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc hỏi lại.

'Tất cả con sẽ sắp xếp thỏa đáng. Điểm này xin cha yên tâm. Eunha vốn không thích náo nhiệt nên hôn lễ con sẽ tiến hành theo ý của cô ấy!'

JungKook nhìn cô gái dịu dàng ngồi bên cạnh mình, trên mặt tràn ngập ôn nhu và tình ý, so với vẻ mặt phẫn nộ và hung hãn lúc nãy thì đúng là một trời một vực.

'Hừm ...'

Tiếng hừ lạnh phát ra từ bên cạnh Jungwoo ngắt lời JungKook, Semi đặt tách trà trên tay xuống, ánh mắt lạnh mạc quét trên mặt Eunha một lần nữa.

'Jung tiểu thư, như thế chắc cô vừa lòng rồi chứ?'

Giọng nói lạnh lùng của bà xuyên thẳng vào nội tâm của cô khiến Eunha không tự chủ được cả người đều run lên, cô run run cánh môi, muốn nói gì đó nhưng cố buộc chính mình phải nhịn lại.

'Mẹ, mẹ nói gì vậy?'

JungKook không khó nhận ra cô gái nãy giờ nép bên người mình một cách đầy dựa dẫm đang hoảng sợ, hắn nhìn về phía mẹ mình, sắc mặt có vẻ ngưng trọng.

Jungwoo cũng đoán được vợ mình sẽ không nói lời gì hay ho, ông hắng giọng rồi cướp lời nói với con trai: 'JungKook, ta với mẹ con đã biết quyết định của con rồi. Cũng muộn lắm ròi, con đưa Jung tiểu thư về trước đi. Còn về đám cưới của hai đứa, hôm khác chúng ta thương lượng lại sau!'

'Ông đừng có nói hộ chúng nó, cũng không cần suy nghĩ dùm chúng nó!'

Semi vừa nghe đã biết ý đồ của chồng mình, muốn cho chúng nó rời đi trước, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Cửa lớn nhà họ Jeon của họ không phải ai muốn bước vào là bước vào, muốn ra là ra!

'Mẹ, người muốn hủy bỏ hôn ước là con, nếu như mẹ có điều gì bất mãn thì mẹ cứ nói với con, xin mẹ đừng làm khó Eunha!'

JungKook trầm giọng nói, khi hắn nhìn thấy gương mặt dần trở nên nhợt nhạt của Eunha , lòng hắn thật khó chịu.

'Làm khó? Mẹ nào dám làm khó Eunha của con chứ?'

Semi dựa người vào ghế sofa, trong vẻ thanh lịch quý phái của một quý phụ phu nhân mang theo một khí thế bức người: 'Jung tiểu thư, hôm nay nhà họ Jeon chúng tôi nháo ra một chuyện cười cho thiên hạ, cô chắc cũng vui rồi chứ?'

'Mẹ ...'

'Bác gái, cháu không hiểu ý của bác!'

Eunha ngắt lời JungKook, hỏi thẳng Semi. Từ lúc bước vào cửa đến giờ, vẫn luôn là JungKook che chở cho cô, thực ra ... cô muốn cho hắn biết cô cũng không yếu ớt nhu nhược như hắn nghĩ.

'Sự bình tĩnh của Jung tiểu thư khiến tôi rất thích. Thế nào? Lời của tôi nói rõ lắm rồi đó, cô nghe không hiểu sao?'

Từng hành động cử chỉ của Semi đều toát ra vẻ ưu nhã nhưng lời nói và ngữ khí lại khiến người ta nghe rất không thoải mái.

'Cô đúng là một cô gái nhiều tâm kế nhưng trước mặt tôi đừng hòng giở trò. Cô chẳng qua chỉ là muốn bám lấy nhà họ Jeon của chúng tôi để trèo à thôi, nói thẳng là được rồi cần gì phải xúi giục JungKook diễn màn kịch tối nay làm gì chứ?'

Chương 141: Trắng đen phải trái (4)

'Mẹ, lời của mẹ thật quá đáng!'

Mày JungKook không khỏi nhíu lại khi nghe những lời cay độc của mẹ mình dành cho Eunha, từ giọng nói của hắn không khó nhận ra hắn đang cố ẩn nhẫn tính tình.

'Quá đáng? Mẹ có quá đáng hơn nữa thì cũng chỉ vì không muốn con bị nó lừa thôi. Con tưởng rằng cô gái này ngoan hiền lắm sao?'

Semi càng nói càng kích động, một màn náo loạn vừa rồi khiến cho bà càng thêm ác cảm với cô gái ngồi gương mặt này.

'Jung tiểu thư, cô chẳng qua chỉ là muốn trả đũa chuyện năm xưa tôi ngăn cản cô với JungKook qua lại mà thôi. Giờ cô thành công rồi đó, bây giờ con trai của tôi đúng là đã thay đổi cách nhìn rồi!'

'Bác gái, bác hiểu lầm rồi. Cháu không có ...'

'Không có? Cô còn muốn phủ nhận sao? Chẳng lẽ tất cả những chuyện JungKook biết không phải là do cô nói cho nó biết sao? Còn ở đây giả vờ giả vịt. Thật đúng là khiến người ta chán ghét đến cùng cực!' Từ trong mắt Semi không khó nhận ra sự ác cảm và chán ghét.

'Mẹ, giấy không gói được lửa, những chuyện của tám năm trước con sớm muộn gì cũng sẽ biết được thôi. Chẳng lẽ mẹ định giấu con suốt đời sao?'

JungKook tận lực đè nén sự tức giận trong lòng, hắn chưa bao giờ thấy mẹ mình không hiểu chuyện đến như thế.

Lúc này Jungwoo mới lên tiếng: 'Tôi thấy hai mẹ con mỗi người nói ít một câu đi. Semi, JungKook đã lớn chừng này rồi, chuyện cưới xin vốn là chuyện của hai đứa nó, bà sao lại phải nhúng tay vào làm gì cho chuyện càng phức tạp thêm?'

Semi đứng bật dậy, chỉ tay vào Eunha nhưng hướng về hai cha con JungKook nói lớn: 'Người thực sự làm phức tạp mọi chuyện là người phụ nữ ngồi trước mặt mọi người kia, Jung tiểu thư ...'

Bà nhìn về phía Eunha, giọng lạnh như băng: 'Cô tính toán cũng hay lắm, trước tiên là nghĩ cách tiến vào Jeon thị, chưa nói đến việc cô dụ dỗ JungKook vì cô mà tăng thêm một hạng mục kinh doanh mà tối nay còn như ý xúi giục JungKook đuổi đi vị hôn thê của mình. Nếu như là một cô gái gia giáo thực sự làm sao có thể làm ra những chuyện như thế này. Chẳng lẽ mẹ cô không có dạy cô cách làm người sao?'

'Mẹ!'

'Semi!'

Cả JungKook và Jungwoo đều không nhịn được gần như là cùng lúc lên tiếng. Những lời này sao bà sao có thể nói ra được chứ? Chẳng lẽ bà không biết lời nói có thể làm tổn thương người ta đến mức nào sao?

Cả người Eunha đờ ra như khúc gỗ, nụ cười gượng trên gương mặt xinh đẹp biến mất trong nháy mắt chỉ còn lại một gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.

'Bác gái, bác nói thì nói con thôi, xin bác tôn trọng mẹ cháu!'

Rất cố gắng đè nén cơn giận xuống, Eunha hít sâu một hơi như tự trấn tĩnh, đôi mắt trong veo không lộ chút lo sợ nào nhìn thẳng Semi.

Nhưng Semi hoàn toàn không có ý nhượng bộ, khi bà nhìn thấy vẻ mặt khó tin của chồng và con trai, cơn tức càng lớn gấp bội ...

'Sao? Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Mẹ của cô nếu như thanh cao thì vì sao lại nhận căn biệt thự mà con trai tôi mua cho? Đó là dùng tiền của nhà họ Jeon mua đấy. Đúng rồi, còn em trai của cô, hình như cũng là nhờ mối quan hệ của nhà họ Jeon mới được thăng chức chuyển ngành, mẹ của cô đã ham tiền ham quyền như thế, cô thì tốt được đến đâu chứ?'

Nói đến đây bà càng thấy đắc ý khi thấy sắc mặt càng lúc càng khó coi của Eunha, vì thế chỉ tay về phía cô, nói tiếp: 'Tách ra khỏi nhà họ Jeon, cả nhà các người còn có thể sống được sao?'

Eunha đứng bạt dậy, đôi tay nhỏ nhắn vốn đang đặt trên đùi sớm đã nắm chặt lại, trong đôi mắt đẹp không dấu được tức giận nhìn Semi trừng trừng.

'Xem ra tính tình của cô cũng rất nóng nảy ...'

'Đủ rồi, mẹ, mẹ nói đủ chưa? Cho dù mẹ không thích Eunha cũng không cần dùng những lời lẽ này để chế giễu người khác chứ?'

JungKook đúng là không thể nghe tiếp được nữa, hắn cũng đứng dậy, lạnh lùng ngắt lời bà rồi quay sang Eunha.

'Eunha, chúng ta đi thôi!'

Hắn khoác tay lên vai Eunha, âu yếm nhìn gương mặt sớm đã tái nhợt của cô, hắn biết hôm nay cho dù có nói tiếp cũng không giải quyết được gì, những lời lẽ sắc sảo của mẹ ngay cả hắn cũng nghe mà thấy khó chịu chứ nói gì đến Eunha, người trước giờ vẫn luôn quật cường chứ.

Ngón tay của Eunha đã bấu chặt gần như khảm sâu vào lòng bàn tay, lửa giận trong lòng đã bùng lên nhưng bởi vì bà là mẹ của JungKook, dù giận đến thế nào cũng không tiện phát tiết. Sự đau đớn nơi tay so với sự đau đớn trong lòng thì có thấm gì.

Tận lực điều hòa lại hơi thở để hô hấp hòa hoãn lại một chút, cô gật đầu với hắn, hai người đang chuẩn bị rời đi thì giọng nói lạnh lùng của Semi lại vang lên lần nữa ...

'Jung tiểu thư, ở đây tôi không ngại cho cô biết thái độ của tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho cô trở thành vợ của JungKook. Chỉ dựa vào một cô gái không hề có chút bộ dáng của tiểu thư khuê các nào mà muốn tiến vào nhà họ Jeon thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!'

Eunha chợt dừng bước, lần này cô bất chấp JungKook nghĩ về cô thế nào, cô chậm rãi xoay người lại đối mặt với Semi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén ...

'Bà Jeon, sở dĩ bà nói rất nhiều lời sỉ nhục cháu nhưng cháu vẫn không phản bác là bởi vì cháu tôn trọng bà là mẹ của JungKook, sở dĩ bà nói những lời sỉ nhục mẹ và em trai cháu cháu cũng không phản bác là bởi vì cháu đã nhìn rõ cái mà bà Jeon gọi là "tiểu thư khuê các" là như thế nào. Bà yên tâm, tiền mà JungKook đã tiêu tốn cho gia đình cháu cháu sẽ trả lại cho nhà họ Jeon không thiếu một xu nhưng mà bà Jeon, xin bà nhớ kỹ một điều, chỉ cần con trai bà còn yêu cháu một ngày thì cháu vẫn sẽ ở bên cạnh anh ấy một ngày. Xin bà yên tâm, nếu như cháu và JungKook kết hôn cháu cũng sẽ không dọn vào nhà họ Jeon đâu. Đúng vậy, người như cháu hoàn toàn không có phẩm chất của một cô gái khuê các thì làm sao có tư cách tiến vào nhà họ Jeon chứ.'

Một mạch nói hết những ấm ức trong lòng từ nãy đến giờ, Eunha nói hết không giữ lại chút gì, ngữ khí không kiêu không nịnh, giữ được tôn nghiêm mà vẫn cho thấy rõ sự kiên trì của bản thân.

Eunha nói dứt lời, nắm tay JungKook không quay đầu lại mà bước thẳng ra ngoài.

'Eunha ...'

JungKook thấy dáng vẻ và lời nói của cô trước khi rời đi, trong lòng rất không yên tâm, hắn rất hiểu cô gái này, nếu như không phải bị ép đến mức không thể nhịn được thì những lời này, cô tuyệt đối sẽ không thốt ra.
----oOo----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro