Chương 148-149

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 148: Ly biệt (1)

Ngay khi Eunha vừa ra khỏi trạm xe điện ngầm thì điện thoại đã reo lên.

'Alo!' Giọng nói Eunha nghe ra không hề có chút sức sống.

'Eunha, có nhớ anh không?'

Một giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên từ đầu bên kia của điện thoại mang theo vô hạn tình ý.

'JungKook?'

Eunha hoàn toàn không nghĩ đến vào lúc này lại nhận được điện thoại của hắn, 'Sao vậy, vào giờ này không phải anh đang bận sao?'

'Bận, nhưng anh nhớ em quá, muốn nghe tiếng nói của em một chút cho đỡ nhớ!' Giọng nói đầy từ tính rất dễ nghe của JungKook vang lên đáp lại câu hỏi của cô.

'Dẻo miệng!'

Tuy rằng cách điện thoại nhưng Eunha vẫn không tránh khỏi đỏ mặt, cô thẹn thùng lên tiếng trách át đi.

'Em về đến nhà chưa?'

'Chưa, em đang trên đường về nhà!'

'Em không lái xe sao?'

'Phải đó!' Eunha hít sâu một hơi không khí trong lành, 'Em vừa mới rời khỏi trạm xe điện ngầm!'

'Xuống xe điện ngầm?' Ở đầu bên kia vọng đến giọng nói kinh ngạc của JungKook, 'Sao bỗng dưng lại muốn đi xe điện ngầm?'

'Bởi vì lái xe sẽ bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp em thấy đi bộ về thì tốt hơn!'

Sau đó Eunha hào hứng nói: 'JungKook  ...'

'Gì vậy?'

'Đợi anh trở về, chúng ta cùng ngồi xe điện ngầm được không?'

Không biết vì sao Eunha đột nhiên lại có ước muốn mãnh liệt này trong đầu. Dù sao cô cũng không phải là một cô nhóc nữa, bỗng dưng lại có suy nghĩ này, ngay cả cô cũng cảm thấy khó mà tin được.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ, 'Được, chỉ cần em thích, anh ngồi với em cả ngày cũng được!'

'Thật sao? Anh sẽ đi với em thật chứ?' Eunha không ngờ hắn lại đáp ứng cô nhanh như vậy!

'Tại sao không thể chứ? Thế nào, trên xe điện ngầm có biển cấm JungKook ngồi sao?' Hắn nhịn không được bật cười.

'Không phải ...'

Eunha khó mà tưởng tượng được, nếu như cô và JungKook nắm tay cùng bước vào trạm xe điện ngầm thì sẽ như thế nào? Tuy cô không hình dung ra được nhưng trong lòng rất chờ mong ngày đó.

'Eunha, nhất định phải ngoan ngoãn chờ anh trở lại, có biết không?' Nơi đầu bên kia của điện thoại, JungKook đinh ninh dặn dò.

'Được rồi được rồi! Em biết rồi mà! Anh thật dài dòng!' Ngoài miệng Eunha tuy nói như thế nhưng trong lòng lại ngọt như mật.

'Ha ha ...' Đầu bên kia truyền đến tiếng cười của JungKook: 'Không có em bên cạnh, anh cứ cảm thấy thế nào ấy!'

'Không biết xấu hổ sao? Đã lớn như vậy rồi!'

Mặt Eunha càng lúc càng đỏ, cô vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn đường, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trước chung cư nhà cô, nụ cười dần thay bằng vẻ kinh ngạc, cô nói với JungKook: 'JungKook, không nói với anh nữa, em về đến nhà rồi!'

'Được rồi, à này, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy!'

'Câu hỏi? Câu hỏi gì?'

Eunha ngừng bước chân, lại thấy bóng người kia đang xoay lại nhìn cô.

'Có nhớ anh không?' JungKook vừa bá đạo vừa thâm tình hỏi.

Eunha hơi xoay người sang một hướng khác tránh tia nhìn của cái bóng kia, có chút thẹn thùng trả lời: 'Nhớ, vậy anh hài lòng chưa?'

JungKook cười sảng khoái qua điện thoại, 'Mấy ngày nữa là anh về rồi, phải ngoan ngoãn nghe lời đấy!'

'Được rồi mà!'

Bỗng dưng Eunha cảm thấy trong lòng như có một giọng nói đang thúc giục, vì vậy ngay lúc sắp ngắt điện thoại, cô vội lên tiếng: 'JungKook ...'

'Gì vậy?' Đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của JungKook, hắn vẫn chưa ngắt máy.

'Em yêu anh!'

Đây là lần đầu tiên Eunha chủ động thổ lộ tình yêu.

'Cô gái ngoan!' Từ giọng nói có thể dễ dàng nhận ra, JungKook đang rất vui vẻ.

Ngắt điện thoại, trên mặt Eunha lộ ra một nụ cười đẹp như trong mơ. Vừa xoay người thì cô đã thấy cái bóng kia đã đứng ngay sau lưng mình ...

'Mingyu?' Nụ cười xinh như mộng đã được thay bằng một nụ cười ấm áp thân tình.

'Có tiện đi uống gì đó với anh không?' Nét mặt Mingyu lộ ra vẻ mệt mỏi.

Nhận ra điều này, Eunha không suy nghĩ gì, gật đầu.

***

Chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, Eunha và Mingyu cùng ngồi xuống. Khi nhân viên phục vụ đưa nước cam lên cho hai người rồi lui xuống, Mingyu mới chậm rãi lên tiếng.

'Eunha, mấy ngày sau anh sẽ rời khỏi đây!'

'Gì chứ? Rời khỏi đây? Tử Hạo, anh muốn đi đâu?' Eunha vô cùng ngạc nhiên, vội hỏi lại.

Đây là nơi Mingyu khởi nghiệp, sao có thể nói đi là đi chứ?

Môi Mingyu câu lên một đường cong như muốn che dấu một nỗi đau thầm lặng trên gương mặt anh tuấn.

'Đơn xin di dân của anh đã được duyệt rồi, anh sẽ đi Canada!'

Mingyu lắc lắc ly nước trái cây trong tay, trong giọng nói điềm đạm mang theo một tia buồn bã.

Eunha sửng sốt một lúc rồi nhẹ giọng hỏi lại: 'Đi Canada? Không trở lại nữa sao?'

Lúc này cô mới biết trong lòng mình thì ra có bao nhiêu là không nỡ, dù sao tám năm qua hắn vẫn luôn lặng lẽ ở bên cạnh cô, giúp đỡ cho cô mà hôm nay hắn lại nói cho cô biết, hắn phải rời đi, rất có khả năng sẽ không trở lại?

Mingyu cười lắc đầu, 'Eunha, trên đời chẳng có bữa tiệc nào không tàn, chỉ là ...bữa tiệc của anh tàn sớm hơn là anh nghĩ thôi!'

'Mingyu ...'

'Eunha, thực ra anh đến chỉ để hỏi em một câu cuối cùng!' Mingyu ngắt lời cô, trên mặt vẫn là vẻ ôn nhu như trước giờ.

'Em ... có đi cùng anh không?'

Câu hỏi này vừa thốt ra liền khiến Eunha kinh ngạc không thôi, cô nhìn hắn, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

'Mingyu, anh ...'

Chương 149: Ly biệt (2)

'Eunha ...' Bàn tay Mingyu vươn qua bên kia chiếc bàn kéo tay Eunha về hướng mình, nắm chặt.

'Mingyu, đừng như thế ...' Eunha khẩn trương theo bản năng nhìn một vòng xung quanh, cũng may, quán cà phê này cũng không đông khách lắm.

Mingyu không để ý đến sự giãy dụa của cô, bàn tay hắn cứng như giọng kìm giữ chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô: 'Eunha, chẳng lẽ đến lúc này em vẫn không cho anh một cơ hội nào sao?'

'Mingyu!'

Một bàn tay khác của cô nhẹ phủ lên lưng bàn tay hắn, trong mắt lộ ra vẻ kiên định cực kỳ, 'Tám năm qua chưa có người đàn ông nào đối xử với em tốt như anh, em nhớ anh đã giúp đỡ em nhiều đến thế nào, an ủi em thế nào, đối với em mà nói, đời này người em mắc nợ nhiều nhất chỉ có anh thôi!'

'Không, anh không cần sự áy náy của em, Eunha, em biết rõ anh cần cái gì mà!' Mingyu trong mắt lộ ra vẻ đau khổ, nói.

Eunha cũng cảm thấy có chút chua xót, 'Mingyu, em biết anh muốn gì, anh muốn trái tim em nhưng ...' Cô có chút không đành lòng nhưng vẫn nói tiếp, 'Nhưng, trái tim em sớm đã trao cho JungKook rồi. Điều này anh biết mà. Em không còn gì cho những người đàn ông khác cả!'

'Eunha!'

Vẻ mặt Mingyu như vừa phải chịu một sự đả kích rất lớn, 'Em đừng quên, lúc đó là JungKook cướp em đi từ tay anh, người mà em thích ban đầu là anh chứ không phải hắn!

Eunha thở dài một tiếng, cô nhẹ lắc đầu: 'Mingyu, anh có bao giờ thử nghĩ xem, nếu như tám năm trước em thật sự thích anh thì JungKook làm sao có cơ hội xen vào chứ?'

Thân hình cao lớn của Mingyu khẽ run lên, hắn chậm rãi buông tay cô ra, trong mắt chợt lộ vẻ suy sụp ...

'Nói vậy là trước giờ em chưa từng yêu anh? Ngay từ lúc bắt đầu đã không có sao?'

Bảo hắn làm sao tin được chuyện này chứ?

Eunha rũ rèm mi dài, cô biết đôi khi sự thật rất tàn nhẫn nhưng cô không muốn thấy hắn cứ tiếp tục gạt bản thân mình nữa.

'Mingyu, tình cảm mà anh dành cho em tám năm qua thay vì nói là tình yêu thì chẳng bằng nói đó là một loại hảo cảm, một loại ái mộ, đó không phải là tình yêu!'

'Hảo cảm? Ha ha ...' Mingyu ngả lưng vào lưng ghế, vẻ tiều tụy thên mặt càng lúc càng rõ rệt.

'Eunha, em biết rất rõ tình cảm anh dành cho em là loại tình cảm nào mà!'

'Em biết, Mingyu, tâm ý của anh em hoàn toàn hiểu rõ nhưng tình yêu không thể miễn cưỡng được, em nghĩ điều này anh cũng rất rõ!' Giọng của Eunha vô cùng nhỏ nhẹ, cô sợ mình nói lỡ một câu nào sẽ khiến hắn càng thêm đau lòng.

'Em thật sự rất yêu anh ta!' Mingyu cười khổ, trong mắt tràn ngập vẻ bât lức và đau lòng.

Eunha sững người, sau đó như đã hạ quyết tâm, cô nhìn hắn, nhẹ giọng nói: 'Mingyu, thực ra ... đợi JungKook trở về từ chuyến công tác Paris, em và anh ấy sẽ đi đăng ký!'

'Cái gì?' Mingyu đứng bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc và bàng hoàng.

Phản ứng quá khích của hắn dẫn đến sự chú ý của nhiều vị khách trong quá cà phê, thậm chí nhiều người bắt đầu rù rì bàn tán.

'Mingyu, anh ngồi xuống trước đi, có được không?' Eunha thấy hai người họ bắt đầu trở thành tiêu điểm của mọi người, nhất thời cảm thấy rất ngượng ngập.

Mingyu suy sụp ngồi lại xuống ghế, thân hình cao lớn nhất thời như không có gì chống đỡ.

'Eunha, vì sao lại như thế? Hắn đã từng làm em tổn thương, thậm chí em đã từng vì hắn mà mất đi đứa con trong bụng ...'

'Mingyu!'

Eunha lên tiếng ngắt lời hắn , ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, cô không định giải thích nhiều chỉ nhỏ nhẹ nói: 'Đây là sự lựa chọn của em, em mong là anh hiểu!'

'Nói như vậy có nghĩa là anh hoàn toàn hết hy vọng rồi phải không?' Mingyu tuyệt vọng hỏi .

Eunha cũng không muốn cho hắn ôm ấp một tia hy vọng nào: 'Mingyu, thực ra anh vẫn luôn có một vị trí rất đặc biệt trong lòng em, loại tình cảm đó không giống như là tình yêu nhưng đôi khi, nó còn quan trọng hơn cả tình yêu!'

Cô mong Mingyu có thể hiểu được tình cảm của cô dành cho hắn.

Mingyu cười khổ, hắn biết mình không thể, cũng không nỡ ép buộc người phụ nữ trước mặt làm bất cứ gì.

'Chuyện đến nước này, xem ra anh không muốn từ bỏ cũng không được, đúng không?'

'Mingyu!'

Eunha mặt không đành, lên tiếng: 'Nếu như là bởi vì phần tình cảm đó mà khiến anh cảm thấy nặng nề, em thật sự rất xin lỗi nhưng em không muốn anh rời đi thành phố nà, dù sao nơi đây cũng là nơi bắt đầu cho giấc mộng của anh, cũng là nơi chứng kiến những thành tựu của anh!'

Mingyu cười lắc đầu: 'Eunha, em chắc cũng biết, thoạt nhìn anh có vẻ như đã có được tất cả nhưng thực ra, anh không có gì cả bởi vì em chính là tâấ t cả của anh!'

'Mingyu ... xin lỗi anh ...'

Nỗi áy náy trong lòng Eunha càng sâu, tuy hiện giờ Mingyu là một nhà thiết kế tài danh, thương hiệu thời trang của anh ta cũng có được một chỗ đứng nhất định trong làng thời trang quốc tế nhưng, nhìn hắn rời khỏi thành phố này là điều cô không mong muốn được nhìn thấy nhất.

'Đừng ngốc như vậy, tất cả đều không phải lỗi của em, yêu em cũng không phải là lỗi của anh ... có trách là trách anh quá nóng nảy, chỉ muốn nhìn gặp em, muốn em cùng đi với anh!'

Mingyu quyến luyến nhìn Eunha, đem tình yêu sâu đậm chôn vào trong đáy mắt.

'Nếu như ... JungKook có thể mang đến hạnh phúc và niềm vui cho em, anh có rời đi cũng rất thỏa mãn nhưng nếu không phải như vậy, anh nhất định sẽ tìm cách đưa em trở về lại bên cạnh anh!'

'Mingyu, anh là người bạn tốt nhất của em, vì vậy đừng vì em mà không vui, đừng vì em mà tuyệt vọng, chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy em áy náy cả đời sao?'

Giọng Eunha có chút nghẹn ngào, cô biết lúc này đã không thể khuyên được Mingyu ở lại rồi, nhưng bảo cô vì hắn mà rời xa JungKook thì sao có thể chứ.

Mingyu nghe cô nói vậy, bàn tay nắm chặt tay cô lần nữa rồi buông ra, tuy trong lòng có muôn ngàn tâm sự nhưng hắn cũng biết, tất cả đều không thể thay đổi rồi.

'Eunha, chỉ cần em hạnh phúc anh cũng sẽ vui vẻ vì vậy, hứa với anh, bất luận sau này thế nào đều không được ủy khuất chính mình, biết không?

'Ân!' Eunha biết đây là lời chúc phúc cuối cùng Mingyu dành ình ...
----oOo----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro