Chương 152-153

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 152: Rời khỏi hắn (3)

Cả người Eunha chợt run lên, cô nhìn Semi, không chút do dự hỏi lại: 'Bác gái, ý của cháu đã nói rất rõ ràng rồi, cháu sẽ không rời khỏi JungKook, trừ phi có một ngày anh ấy không còn yêu cháu nữa!'

'Jung tiểu thư, cô đừng vội bác bỏ lời của tôi thế, cô xem cái này trước, sau khi xem qua rồi cô trả lời tôi cũng chưa muộn!'

Semi nói xong liền lấy từ trong túi xách ra một món đò sau đó chậm rãi đẩy đến trước mặt Eunha.

Eunha nhìn món đồ vừa được đặt xuống bàn ...

'Chi phiếu?'

Ngay lập tức cô hiểu ra ý của bà, cảm giác bị lăng nhục xẹt qua đáy mắt.

'Bác gái, bác làm như vậy là có ý gì ?'

Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của cô, Semi không tỏ vẻ gì, chỉ mỉm cười nói: 'Cô cũng thấy rồi đó, đây là một tấm chi phiếu để trống, trên chi phiếu tôi đã ký tên rồi, cô cần bao nhiêu cứ tự điền con số vào đấy, đến bất kỳ ngân hàng nào cũng có thể lấy được tiền!'

Eunha tức đến nghẹn thở, cô nhìn Semi bằng ánh mắt khó tin, thật không thể ngờ, màn kịch vui này cũng có ngày diễn ra với cô, thì ra, những tình tiết trong phim cũng không phải hoàn toàn là giả.

'Bác muốn cháu nhận tờ chi phiếu này sau đó chủ động rời khỏi JungKook sao?'

Giọng của cô đã có chút run rẩy, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại, móng tay đã khảm thật sâu vào da thịt nhưng cô hoàn toàn không thấy đau.

'Đúng vậy, cô đến với JungKook cũng chẳng có mục đích gì ngoài tiền, bây giờ tôi thỏa mãn yêu cầu của cô, cô muốn lấy của JungKook bao nhiêu tiền thì tôi cho cô bấy nhiêu tiền. Chỉ có điều, sau khi lấy được tiền rồi, tôi mong cô hãy lập tức rời xa nó!'

Giọng bà càng lúc càng lạnh như băng, lời nói sắc bén mà khắc bạc.

'Haha ...' Eunha chợt cười lạnh một tiếng, cô chậm rãi nhấc tờ chi phiếu lên ...

'Bác gái, chỉ sợ thứ mà cháu muốn lấy từ JungKook bác không thể cho được!'

'Cứ nói đừng ngại, chỉ cần là tiền, cô cứ tùy tiện mở lời!'

Semi thấy cô nói như vậy, khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc ý. Chuyện không phải đúng như bà dự đoán sao? Chỉ cần có tiền thì có thể dễ dàng giải quyết cô gái kia thôi.

Tình yêu?

Thật nực cười!

Không phải cô ta vội vàng nhận lấy tờ chi phiếu kia sao?

Eunha nghe bà nói như vậy, ý cười trong mắt càng lúc càng lạnh, cô cầm tờ chi phiếu lên, chậm rãi xé vụn nó thành từng mảnh nhỏ ...

Sự quật cường và điềm tĩnh trong mắt cô như một lưỡi dao hung hăng đâm vào tim Semi, tờ chi phiếu của bà đã trở thành một nắm giấy vụn trong tay cô, sắc mặt bà càng lúc càng khó coi ...

Lúc này Eunha mới chậm rãi lên tiếng: 'Bác gái, cháu không ngại nói cho bác biết, cái cháu cần là sự nghiệp của JungKook, là cả Jeon thị, những thứ này ... bác có thể cho cháu được không?'

'Cài gì? Eunha đừng có quá không biết tốt xấu như vậy!'

Semi nghe vậy liền vỗ mạnh lên bàn tạo nên một tiếng vang thật lớn, ánh mắt sắc bén của bà quét về phía Eunha: 'Cô cho rằng mình là ai chứ? Cô muốn có được cả Jeon thị? Bằng vào cô sao?'

Eunha không chút sợ sệt đứng dậy nhìn thẳng vào bà, nói một cách kiên định: 'Rốt cuộc cháu có xứng hay không hoàn toàn là do JungKook quyết định. Bác gái, đừng nói là cháu chỉ nói đùa, cho dù cháu muốn cả Jeon thị, muốn tất cả cổ phần của JungKook trong Jeon thị, anh ấy cũng sẽ không do dự mà cho cháu đâu!'

'Cô dám?'

Semi không giữ nổi vẻ thản nhiên ung dung và khí phái của một quý bà nữa, sắc mặt của bà kém hẳn đi. Bà không ngờ cô Eunha này lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy, hơn nữa còn không chút cúi đầu trước khí thế của bà.

Đúng là quá đáng ghét mà !

'Bác gái, vấn đề ở đây không phải là cháu có dám hay không mà là cháu có muốn làm điều đó hay không mà thôi!'

Eunha thực sự không muốn làm cho quan hệ giữa hai người căng thẳng đến mức này nhưng có lẽ cô với bà có quá nhiều điều không hợp, vừa gặp mặt thì đã nảy sinh mâu thuẫn và tranh cãi rồi!

'Bác gái, bác cần gì phải làm như thế chứ. Tính tình và cá tính của JungKook bác hiểu rõ nhất, cho dù cháu thật sự rời xa JungKook như ý nguyện của bác thì anh ấy cũng sẽ không nghe lời bác mà cưới Nayeon làm vợ đâu!'

Ngữ khí của cô đã có chút hòa hoãn trở lại, dù sao người phụ nữ này nhiều khả năng tương lai sẽ là mẹ chồng của cô, cô thật hy vọng mình có thể thuyết phục được bà thay đổi tư duy.

Nào hay Semi hoàn toàn không tiếp nhận ý tốt của cô, bà điều tiết lại cảm xúc rồi ngồi lại xuống ghế.

'Jung tiểu thư, tôi không thể phủ nhận cô có một sức ảnh hưởng nhất định đối với JungKook, bằng không nó cũng sẽ không vì cô mà làm nhiều việc như vậy nhưng tôi mong cô suy nghĩ rõ ràng, chỉ có khi cô chủ động rời khỏi JungKook thì nó mới càng ngồi vững vàng trên chiếc ghế tổng tài của Jeon thị tài phiệt!'

Eunha không ngờ bà nói câu này, trong mắt cô xẹt qua một tia kinh ngạc, cả người cũng cứng đờ như khúc gỗ.

Nhìn thấy lời nói của mình có tác dụng, Semi mỉm cười đắc ý, trong mắt tràn đầy sự khinh miệt và ghét bỏ, hơn nữa đối với quyết định của mình và những hậu quả có thể xảy ra bà đều có lòng tin sâu sắc.

'Jung tiểu thư, nếu như có thể, tôi cũng không muốn dùng cách này để uy hiếp cô phải rời đi nhưng ... nếu như tôi không làm như vậy, tin rằng cô nhất định sẽ vẫn muốn tiếp tục kiên trì!'

Trong lòng Eunha chợt dâng lên một dự cảm không lành. Cô không tự chủ được lên tiếng hỏi: 'Rốt cuộc ý của bác là thế nào?'

Cái gì gọi là, chỉ có khi cô rời đi thì vị trí của JungKook ở Jeon thị mới vững vàng được?

Không hiểu vì sao cô nhận ra trong mắt của mẹ JungKook thoáng qua một tia nguy hiểm!

Chương 153: Rời khỏi hắn (4)

Semi không nhanh không chậm, điềm đạm nói với Eunha ...

'Jung tiểu thư, tôi không ngại nói cho cô biết, nếu như cô kiên trì ở lại bên cạnh JungKook, trước tiên, tôi không bảo đảm sẽ không làm phiền gì đến người nhà của cô, điểm này cô không cần phải hoài nghi, JungKook có thể bảo vệ cô nhưng người của tôi cũng có thể thần không biết quỷ không hay làm được rất nhiều việc, hậu quả ... không nói cô cũng biết đấy!'

Eunha chợt cảm thấy lạnh cả người, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập, cô nhìn người phụ nữ trước mặt với ánh mắt chấn động và kinh ngạc.

CÔ biết, người phụ nữ này nếu đã nói được như vậy, nhất định là có gì đảm bảo.

Thấy cô lặng yên không nói, Semi đứng dậy đi đến trước cửa sổ, bộ trang phục sang trọng được cắt may khéo léo tôn lên cơ thể của bà, có thể nhìn ra, trước đây bà cũng là một mỹ nhân, chỉ là ... từ người phụ nữ này toát lên một vẻ sắc sảo và quyết đoán hơn người.

'Ngoài ra, đây cũng là điều quan trọng nhất, tuy tôi rất không muốn làm như vậy!'

Bà xoay người lại, nhìn Eunha nói rõ ràng từng chữ một: 'Nếu như cô vẫn kiên trì ở lại bên cạnh nó, tôi sẽ mở một cuộc họp cổ đông, cô chắc không biết số cổ phần mà tôi nắm là bao nhiêu, cộng với số cổ phần của một số nguyên lão trong công ty, chuyện này đối với tôi mà nói là rất dễ dàng!'

Mắt Eunha chợt trừng lớn ...

'Bác là mẹ của JungKook, sao bác lại có thể làm như thế chứ? Bác làm như vậy đối với bác mà nói có gì hay đâu chứ?'

Cô cũng không ngờ mẹ JungKook lại dùng cách này để uy hiếp cô, điều này ... điều này đúng là quá sức tưởng tượng của cô rồi.

'Có gì hay à?'

Semi cười lạnh một tiếng, 'Tôi chẳng thà đoạt lại tất cả từ tay con trai mình cũng không muốn trơ mắt nhìn JungKook rơi vào bẫy của cô!'

'Bác gái ... JungKook đã làm những gì vì công ty chắc bác cũng đã nhìn thấy, bác làm như vậy cũng không khỏi rất quá đáng!' Eunha quả thực không thể lý giải cách nghĩ của bà.

'Quá đáng?'

Semi hỏi ngược lại cô: 'Vậy được thôi, tôi cho cô biết cái gì mới là sự thật! Sự thật chính là khi JungKook còn nhỏ, cha của JungKook đã trải qua một cơn bạo bệnh sau đó không thể tiếp tục điều hành công ty, cô có biết lúc đó tình cảnh của công ty hỗn loạn thế nào không? Có rất nhiều đối thủ cạnh tranh chờ xem ngày tàn của Jeon thị, thậm chí có nhiều người đều bắt đầu dự đoán ngày sụp đổ của Jeon thị, tuy rằng ba đại tài phiệt kia đã giúp đỡ tiền bạc không ít nhưng dù sao ngành kinh doanh chính của Jeon thị chính là buôn bán, chế tạo vũ khí, có nhiều vấn đề họ không giúp được mà phải tự tìm cách giải quyết. Lúc đó chỉ có một mình tôi đứng ra gánh vác Jeon thị rồi cứ thế phấn đấu rất nhiều năm cho đến khi gặp được nhà họ Im, nhờ sự giúp đỡ của cơ sở nghiên cứu vũ khí của họ mà Jeon thị mới có ngày trở mình!'

Nhắc lại chuyện năm xưa, tâm tình của bà không khỏi có chút kích động, nhớ lại ngày đó một mình bà đánh Đông dẹp Bắc, đúng là hai chữ "vất vả" cũng không đủ để hình dung, tin rằng ngày đó nếu như không có những phấn đấu của bà, cũng không có một Jeon thị tài phiệt như hôm nay.

'Từ sau chuyện đó, tôi rốt cuộc cũng hiểu lúc đầu vì sao cha mẹ hai bên quyết định chuyện liên hôn giữa hào môn, nếu như không phải vì tôi cũng xuất thân từ một bối cảnh tương tự, thì làm sao trong một thời gian ngắn tiếp nhận được những nghiệp vụ của Jeon thị, hơn nữa còn có thể thiết lập được rất nhiều mối quan hệ, làm sao có thể giúp đỡ được cha của  JungKook giữ lại tâm huyết của ông. Jung tiểu thư, hôn nhân không phải chỉ có tình yêu là được nhất là đối với những nhà giàu có. Với chúng tôi mà nói, hôn nhân còn cần cả những mối quan hệ và lực lượng phía sau nữa! Vì vậy, dù thế nào tôi cũng sẽ không để cho con trai mình cưới một người vợ tầm thường. Jung tiểu thư, mong cô có thể vì JungKook mà suy tính thiệt hơn, sau đó mới quyết định!'

Lúc này Eunha hoàn toàn bị những lời này làm cho chấn động rồi, cô yếu ớt ngồi tựa lưng vào ghế, trong mắt lộ ra một tia bất lực.

Nếu như cô không nghe những lời này của Semi thì cô hoàn toàn có đủ kiên trì và tự tin chạy theo lý lẽ của con tim nhưng ... cô có tư cách gì đi tranh với một người đã từng làm nhiều việc như vậy cho Jeon thị, cho JungKook chứ?

'Bác gái, cháu thua rồi, cháu không nhẫn tâm được như bác, ngay cả con trai mình cũng có thể ra tay. Bác chẳng cho JungKook một cơ hội nào để chứng minh hoặc thuyết phục bác thay đổi quan điểm cả!' Cô rầu rĩ nói ...

Cô còn có thể làm được gì chứ?

Thứ nhất là vì người thân của cô

Thứ hai là vì người mà cô yêu nhất

Chẳng lẽ cô thật sự hy vọng nhìn thấy JungKook vì mình mà trở mặt với mẹ mình sao? Vấn đề này cũng không phải dùng cách bỏ nhà ra đi là giải quyết được.

Cô cũng là một phần tử của Jeon thị, đương nhiên cô biết trong số những cổ đông cao cấp của công ty, hơn một nửa là những công thần đã cùng với người phụ nữ này đánh chiếm một mảnh giang sơn. Nếu như bà thực sự muốn dùng thủ đoạn kia để đối phó với con trai mình, tin rằng JungKook sẽ dễ dàng bị bà đánh bại.

Nghĩ đến đây, lòng Eunha chợt nguội lạnh và còn có ... đau lòng.

Nguội lạnh là vì ... JungKook có một người mẹ chẳng khác nào Võ Tắc Thiên, chỉ vì lợi ích và quyền lực mà có thể hy sinh hạnh phúc của con mình, điều này thật đáng sợ và khó tin làm sao!

Đau lòng là vì sau này mỗi lần gặp cơn ác mộng sẽ không còn ai an ủi chở che cô nữa ...

Semi đi nước cờ này đúng là thâm độc vô cùng, bà đã nhận ra điểm yếu của cô là ở đâu vì vậy vừa ra tay là giành được thắng lợi!

'Jung tiểu thư, không biết cô quyết định thế nào?' Nhìn thấy thắng lợi trước mắt, bà sốt ruột muốn đánh nhanh thắng nhanh. Dù sao chuyện này cũng không hay ho gì, bà không muốn kéo dài quá lâu.

Tim Eunha như đang rỉ máu, cô có thể nghe được tiếng lòng mình đang gào thét, một lần lại một lần, cảm giác đau khổ này khiến cô suýt nữa thì ngất đi nhưng cô cố gắng gượng đè nén xuống, khóe môi lộ ra một nụ cười vừa bất lực vừa thê lương ...

'Jeon phu nhân, cháu quyết định rút lui, bà ... thắng rồi!'

Cô yêu JungKook như thế, làm sao có thể trơ mắt nhìn sự nghiệp mà JungKook vất vả mở rộng ra thoáng chốc không còn chứ!

'Vậy được, tôi hy vọng trước khi JungKook trở lại cô có thể chủ động rời khỏi nó, hơn nữa ...'

Giọng nói của Semi càng thêm sắc bén, bà đi đến trước mặt Eunha, nói rành rọt từng chữ, 'Hơn nữa, cô phải khiến cho nó triệt để hết hy vọng với cô, thậm chí là ... tuyệt vọng!'

'Không ... cháu không thể làm được!'

Eunha trả lời một cách vô ý thức, chẳng lẽ cô lẳng lặng rời khỏi hắn cũng không được sao? Chẳng lẽ thật sự muốn JungKook hận cô đến tận xương tủy mới vừa lòng sao?

Cô không làm được! Cô sao đành lòng chứ bởi cô biết, khi JungKook hận cô cũng là lúc hắn đau khổ nhất ...

'Jung tiểu thư, tôi nghĩ ... cô cần phải làm như vậy bởi vì ... cô không còn sự lựa chọn nào khác!' Semi cười một cách đắc ý, nụ cười của bà như một bàn tay hung hăng đẩy cô vào địa ngục!

----oOo----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro