Chương 19 : JungKook trêu ghẹo (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"JungKook....Không cần đâu, chẳng lẽ em không ngoan sao? Như vậy đi, sau này anh nói như thế nào thì sẽ như thế ấy? Chỉ mong anh đừng bắt em rời đi có được không?"

Cô gái sau khi xác định JungKook không có nói đùa, lập tức cảm thấy sợ hãi, cơ thể đầy đặn không ngừng cọ sát về phía trước......

Đùa gì thế, người đàn ông này cô phải phí sức chín trâu hai hổ mới có thể quen được, làm sao có thể bị tiểu nha đầu trước mặt này đánh bại được chứ.

JungKook cau mày, trong mắt cũng không thể chịu nổi: "Ann, không phải cô không ngoan, mà.....đột nhiên tôi cảm thấy không còn hứng thú gì với cô!"

Nói xong, anh tiện tay móc chi phiếu ra, sau khi ký lên tấm chi phiếu, đôi mắt lộ ra sự lạnh lùng:

"Ngoan ngoãn, cầm số tiền này đi đi, nếu không.....có lẽ những thứ này cô cũng không có được đâu!"

Giọng điệu của anh dường như thật nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra sự uy hiếp.

"Anh......."

Đương nhiên người phụ nữ không dám thể hiện sự tức giận, lúc sau, cô ta cầm lấy chi phiếu, hung hăng trừng mắt nhìn Eunha, chạy ra khỏi cửa hàng.

Mà lúc này, Eunha sớm đã bình tĩnh lại, cô chỉ lạnh lùng ngồi ở sô-pha mà nhìn một màn kịch như vậy, vẻ mặt vô cảm.

Sau khi đưởi được người phụ nữ đi, ánh mắt JungKook dừng lại trên người Eunha, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô giống như đang xem diễn kịch, trong mắt không tự chủ lộ ra ý cười, người phụ nữ này......thực sự là không giống người bình thường!

Sau khi xem một màn kịch không nên xem, cô lười biếng đứng dậy, nhìn vào đôi mắt hết sức ngông cuồng của JungKook, khinh bỉ mà cười: "Đây là trò chơi của đám nhà giàu sao? Thật sự rất đặc sắc!"

"Có trò chơi tự nhiên sẽ có uy tắc, là em không hiểu quy tắc thôi!" JungKook nhẹ nhàng cười nói, ngay sau đó, anh tiện tay kéo Eunha vào lòng.....

"Này, anh làm gì vậy?" Eunha theo bản năng né tránh, hơi thở nam tính xa lạ này khiến cô có cảm giác muốn trốn tránh.

"Anh vừa nói rồi, em là bạn gái mới của anh, em nói xem anh muốn làm chuyện gì?"

JungKook cười xấu xa, đem đôi môi gợi cảm đặt lên bên tai nhạy cảm của cô, khẽ hít một cái, từ đáy lòng thở dài: " Tiểu Eunha , mùi thơm của em thật mê người....."

Ách......?? Anh gọi cô là gì?

Tiểu .......Eunha.....

Nhất thời Eunha kêu lên một tiếng sợ hãi, trời ạ, cái người đàn ông này thật là mặt dày mày dạn, lại còn có thể nghĩ ra một cái tên mắc ói như vậy, cái gì mà Tiểu Eunha chứ? Cô nghe xong toàn thân liền nổi da gà....

"Làm sao vậy? Tiểu Eunha , em xem, sắc mặt em có vẻ không tốt nha!" Vẻ mặt JungKook đầy vẻ hứng thú đùa giỡn với cô, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Eunha cố gắng ngăn bản thân dùng túi xách đánh vào đầu anh ta, cố gắng để bản thân tỉnh táo, cô muốn giữ hình tượng của một người phụ nữ, dù sao sau này mình sẽ là một nhà Thiết kế đẳng cấp cơ mà.....

"Vị tiên sinh này......"

"Tên tôi là Jeon JungKook , em có thể gọi anh là JungKook!" JungKook mỉm cười ngắt lời của cô, tốt bụng nhắc nhở.

"Ok ok!" Eunha cảm thấy mình bị làm cho hồ đồ, đầu óc choáng váng nói: "Jeon tiên sinh, vừa rồi tôi cũng đã giúp anh diễn một màn kịch, bây giờ chúng ta không ai thiếu nợ ai, tạm biệt!"

Nói xong, cô lập tức cầm lấy túi xách, chuẩn bị co cẳng chạy.....

Nhưng không biết tại sao......

"Tiểu Eunha, tại sao lại đi vội vàng như vậy? Hôm nay là Chủ nhật mà......."

JungKook không nhanh không chậm chặn lại bước chân của Eunha , hai cánh tay cường tránh như gọng kìm ôm lấy cô từ phía sau, sau đó, cúi thấp đầu xuống, hơi thở ấm áp phả xuống gáy cô: "Như vậy đi, đển chỗ ở của anh, bởi vì.....anh nghĩ anh muốn nhìn thấy dáng vẻ của em khi mặc "khuynh tình"!."

Lời nói của anh lộ ra chút ái muội và một chút tha thiết, ánh mắt thâm thúy bất cần đời cũng hiện lên chút ánh sáng.....

Đột nhiên Eunha xoay người lại, nhìn vẻ mặt cười xấu xa của JungKook, rốt cuộc là không thèm quan tâm đến hình tượng cô gái nết na thùy mị gì nữa, cô vô cùng tức giận quát: "Cuối cùng là anh muốn làm gì?"

Đối với lửa giận của cô JungKook không có phản ứng nào, nhã nhặn cười nói: "Rất đơn giản, làm bạn gái của anh!"

"Đồ thần kinh, anh nằm mơ đi!" Eunha không quan tâm đến hình tượng mà mắng lại, cô cảm thấy mình cũng rất buồn cười, thế nhưng lại lãnh phí nhiều thời gian như vậy chỉ để cãi nhau cùng với một người đàn ông khó ưa này!"

"Nằm mơ? Sau này anh sẽ thường xuyên nằm mơ! Ha ha!" JungKook cười nhiệt tình, nhiệt tình đến mức khiến cô không thể nhịn được, run rẩy nói: "Có em trong mộng, nhất định sẽ là mộng đẹp chứ?"

Anh nói xong, liền vươn tay ra nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô.....

Nhờ vào ánh đèn thủy tinh trong cửa hàng, anh cẩn thận quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của cô.

Ánh mắt nguy hiểm khép hờ, giống như một con chim Ưng bay lượn trên bầu trời, điên cuồng mà sắc bén....

Đột nhiên lúc này Eunha bình tĩnh lại, chỉ thấy sự tức giận trên khuôn mặt cô dần biến mất, trong đôi mắt chỉ còn lại sự lạnh nhạt và khinh thường: "Anh luôn sử dụng thủ đoạn như vậy để theo đuổi phụ nữ sao? Nhưng mà, lần này chi phí cũng rất cao đấy chứ!"

"No no no!" JungKook gian ác quơ quơ ngón tay: "Tính cách của em không giống với những người phụ nữ khác, cho nên tốn bao nhiêu tiền anh đều sẵn sang!"

"Thật sao?" Ngược lại Eunha lại thoải mái nhìn đồng hồ trên tay, sau đó nở nụ cười quái dị: "Trước tiên tôi muốn xem anh xử lý tốt chiếc xe của anh rồi nói sau!"

Chiếc xe đậu ở phía dưới lâu như vậy, không thể nào không xử phạt chết anh ta!

Quả nhiên, nhưng lời Eunha nói khiến JungKook ngay lập tức cảnh giác: "Em có ý gì?"

Eunha cố tình tỏ vẻ thương xót chỉ tay lên vỉa hè: "Tự xem đi rồi biết!"

Sắc mặt JungKook trầm xuống, khi anh vọt tới trước cửa sổ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi, Eunha cũng làm bộ tốt bụng bước lên phía trước, nhưng mà cô đến để xem chiếc xe đó bị xe tải kéo đi......

Oa! Cảnh sát Seoul cũng thật khoa trương nha, cho dù đã viết giấy phạt, nhưng mà vẫn kéo xe đi?

Sau khi chiếc xe đó được kéo đi, cuối cùng Eunha cũng không nhịn được nữa liền cười thật to.....bởi vì trên tấm kính thủy tinh ngoài chữ viết rất to của cô, còn xuất hiện một dòng chữ nhỏ: xe của tôi bị hư, đề nghị được giúp đỡ!

Xem ra lúc đó người phụ nữ rất tức giận, sau khi nhìn lại kiệt tác của mình, liền tô lại cho thật đậm!

Sau khi JungKook thấy cảnh tượng như vậy, khuôn mặt lập tức trở nên xanh mét, một tay anh giữ chặt Eunha, hung hăng nói một câu: "Eunha , cô nhớ kỹ, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"

Nói xong, anh bước nhanh ra khỏi cửa hàng.

"Được thôi, tôi chờ anh nha, nhà giàu mới nổi....." Eunha cười đến mức không thể đứng dậy nổi!
----oOo----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro