Chương 26 : Tuyên bố bá đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mingyu ném ra một đấm mạnh mẽ vo cùng tàn nhẫn, vừa nhìn đã biết đây là kết quả của việc thường xuyên đi đến phòng tập, khi đó anh sử dụng toàn bộ sức lực muốn tạo ra một đấm trí mạng nhắm ngay vào khuôn mặt JungKook, nhưng anh lại không ngờ tới rằng JungKook chỉ nhanh nhẹn lách mình một cái, anh ta có thể dễ dàng tránh được nắm đấm mạnh mẽ này.

Làm sao có thể? Khi Mingyu  phát hiện ra khi mình còn phản ứng lại kịp thì đã bổ nhào vào khoảng không, con ngươi trong mắt đột nhiên cả kinh, không nghĩ đến tên hoa hoa công tử này lại có bản lĩnh như vậy!

Ngay sau đó, anh vọt bước lên, bàn tay duỗi ra túm lấy áo JungKook, đâu ngờ JungKook nhanh chóng cúi người sau đó nhanh như chong chóng lui về phía sau, lại dễ dàng tránh thoát được công kích của Mingyu.

Mấy lần như vậy, Mingyu  đã mệt đến mức thở hổn hển, thế mà trên mặt JungKook vẫn như cũ là vẻ mặt bình thản, thậm chí hơi thở còn rất ổn định, chỉ thấy anh ta toàn thân thoải mái ngồi trên ghế, lông mày đen giương cao lên, nhàn nhã tự đắc lại tăng thêm vào phần kiêu ngạo ngang ngược.

"Học đệ Mingyu, cậu khua lộn xộn như vậy sao mà được chứ, đánh nhau cũng cần phải chú trọng kỹ xảo chứ!"

Mingyu  nhìn bộ dạng JungKook được lợi lại còn khoe mẽ, lửa giận trong lòng lại càng dâng lên.

"JungKook, chẳng lẽ anh cũng chỉ giống một con rùa rụt cổ thôi à? Nếu anh có thể chiu đựng được thì theo tôi chính thức đánh một trận!"

"Mingyu, không cần đánh nữa!"

Eunha vội vàng bước lên đỡ lấy anh, việc này JungKook luôn cảm thấy vô cùng dị thường, xem ra cũng không phải là một người dễ đối phó, vẫn muốn khuyên Mingyu  không cần kích động mới tốt chứ.

"Chậc chậc, thật sự là tình cảm ngọt ngào, thật sự rất đáng tiếc......"

Đôi mắt đen nhánh của JungKook như thoáng qua một chút tiếc nuối, con ngươi đăm chiêu không chớp có chút dịu dàng dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn của Eunha .

"Đáng tiếc cái gì?" Eunha bị anh nhìn toàn thân cũng không được tự nhiên, lập tức lạnh lùng quát.

Ánh mắt người đàn ông này quá mức sắc bén, giống như có thể nhìn thấu bất cứ chuyện gì trên thế gian, cô luôn cảm thấy dưới ánh mắt coi trọng này, chính mình sẽ không thể che giấu được.

JungKook có chút hứng thú nhìn ánh mắt trốn tránh của Eunha , môi mỏng hơi hé, sau đó là giọng nói trầm thấp vang lên: "Đáng tiếc là học đệ Mingyu không thích hợp với em, rời khỏi cậu ta!"

Âm thanh như một loại rượu ngon thơm nồng mà gợi cảm, giữa âm thanh gợi cảm đó lại gợi ra cảm giác ép buộc.

"JungKook, anh cũng đừng có không xem ai ra gì, anh nói những lời vô nghĩa đó làm gì, chẳng lẽ sợ tôi sao?" Mingyu  lạnh lùng cắt ngang lời JungKook, lửa giận trên khuôn mặt tuấn tú không ngừng bùng nổ......

"Ok!" JungKook nhanh nhẹn nhảy từ trên bục thiết kế xuống, lười phải lên gân cốt, lười biếng nói: "Xin mời học đệ Mingyu, tôi sẽ đứng ở đây, đến đây đi!"

Bộ dạng kiêu ngạo của anh ta lại càng chọc giận Mingyu,  nghe anh hét lớn một tiếng, đáy mắt đã bị lửa giận nhuộm đỏ, sau đó anh xông lên phía trước, tay trái hung hăng túm lấy áo JungKook, tay phải nắm thành đấm hung hăng nện xuống.....

Nhưng mà khi Mingyu cho rằng lần này nhất định sẽ PK vào bộ mặt khiến người khác chán ghét của JungKook, tình huống đó đã chảy ra biến hóa cực lớn.......

Ngay khi hết sức hạ xuống nắm đấm, chỉ thấy đôi mắt chim ưng của JungKook híp lại, thân thể đột nhiên dùng lực, một tay bắt lấy bàn tay tấn công của Mingyu , ngay sau đó nhanh chóng quay người.....

"Ưm......." Chỉ thấy một cú ném qua vai cực nhanh, Mingyu bị hung hăng ném xuống đất, phát ra tiếng kêu rên đau đớn, ngay sau đó, JungKook một quyền chặn ngang gáy anh, một quyền nữa từ tay phải mạnh mẽ hung ác liên tiếp vung xuống......

"A......." Toàn bộ sinh viên thiết kế đều kêu lên một tiếng sợ hãi, bọn họ đều không ngờ rằng học trưởng JungKook ra tay lại nhanh như vậy, hung ác như vậy!

"Đừng......." Eunha cũng nghẹn ngào kêu lên, ngay sau đó, cô nhanh nhẹn chạy lên phía trước, vươn hai tay ra kéo cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của JungKook, gắt gao túm lấy.

"Học trưởng JungKook, xin anh đừng đánh nữa!" Cô nắm thật chặt cánh tay anh trước ngực, sợ anh đột nhiên tránh ra, vung xuống thêm mấy quyền nữa.

Mới vừa rồi trong đôi mắt JungKook lóe lên một luồng ánh sáng tàn bạo làm cho người ta sợ hãi, khiến cô nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy ma quỷ dưới âm phủ, rất dễ nhận thấy, bản lĩnh của anh tuyệt đối không đơn giản như vậy.

"Em đau lòng vì cậu ta?" JungKook quay đầu, ánh mắt tà mị sắc bén giống như chim cắt nhìn thẳng vào Eunha , giữa đôi mắt là một luồng hơi thở nguy hiểm.

"Tôi và anh ấy đều đến từ Học viện, mà anh ấy còn là học trưởng của tôi, tôi cũng không muốn trơ mắt nhìn anh ấy bị thương!"

Eunha rất có dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt lặng yên mà nhuốm đầy vẻ tàn ác của JungKook, gián tiếp trả lời, âm thanh tuy không lớn, nhưng lại vang vọng giữa bầu không khí xơ xác tiêu điều, mà lại vô cùng trong trẻo.

"Eunha , em không cần vì anh mà cầu xin anh ta! Anh tình nguyện nhận từng đòn của anh ta cũng không muốn nhìn thấy em cầu xin anh ta!" Mingyu đau lòng nhìn Eunha nói.

JungKook sau khi nghe thấy thế, đôi mắt đang cười bỗng nhiên chuyển lạnh, anh quay đầu, bàn tay đột nhiên túm lấy Mingyu nhấc lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào anh ta.....

"Mingyu , cậu như vậy thật không có chút bản lĩnh nào, căn bản là tôi không thèm đánh, từ nhỏ tôi đã bắt đầu đi huấn luyện đặc biệt......."

Nói đến đây, lời của anh bỗng nhiên im bặt, cứng rắn nuốt xuống lời chuẩn bị nói.

Thật ra, đời sau của tứ đại tài phiệt từ nhỏ đều bị đưa đến thế giới của các tổ chức để tiếp nhận những huấn luyện đặc biệt tàn khốc nhất, bất kể là thể lực hay là ý chí, bản lĩnh đều đã đạt được đến trình độ mà người thường không thể sánh bằng, anh là như vậy, Taehyung, Jimin và Suga cũng giống như thế.

Nhưng bởi vì hiện tại anh chưa tiếp quản Jeon thị tài phiệt, vì thế toàn bộ quan hệ về bối cảnh và những người trong gia đình đều phải che giấu, đây là quy định, đây là trình tự nhất định phải tuân thủ, cho nên những lời nói sau đó JungKook đều phải nuốt xuống.

JungKook buông tay ra, một bàn tay túm lấy Mingyu ném trở lại trên mặt đất, sau khi nhìn Eunha tình cảm thắm thiết với cái thứ kia, anh cau mày.

"Tiểu học muội Eunha !" Anh mở miệng lần nữa nói: "Thật sự, hôm nay anh đến đây không phải là để quấy rối, mà là đem đồ vật thuộc về em trả về cho em!"

Nói xong, JungKook tiện tay đặt một chiếc hộp tinh xảo xuống đẩy tới.......

Trong mắt Eunha đầy vẻ nghi ngờ: "Đồ vật thuộc về tôi?"

"Không sai! Chính là cái này! Mở ra xem thì sẽ biết!" JungKook từ trên cao nhìn xuống, trên khuôn mặt là nụ cười tươi rói, ấm áp, so với gió xuân còn dịu dàng hơn.

Eunha  có vẻ lưỡng lự khi nhận chiếc hộp trong tay JungKook, tuy nụ cười của anh vô cùng ấm áp, nhưng vẫn cảm thấy không quen với bộ dạng bất cần đời của anh, một chút nghi hoặc như dòng suối nhỏ chảy qua, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra......

Khi đang mở chiếc hộp ra, rất nhiều bạn học liền bước lên, tất cả cùng nhìn vào bên trong chiếc hộp, rồi đột nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc!

"Oa.......thật sự là rất đẹp nha!"

"Đúng vậy nha, đúng vậy nha, hình như là một chiếc váy!"

Đây chính là một chiếc váy, vì được xếp trong chiếc hộp, cho nên những bạn học khác cũng không biết nguồn gốc của chiếc váy này, nhưng......Eunha lại biết chiếc váy này!

Là "Khuynh tình"!

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nhíu chặt lông mày: "JungKook, tôi đã nói là tôi không nhận chiếc váy này, anh vẫn nên mang về tặng cho đám bạn gái của anh đi!" Nói xong, cô đậy nắp lại, đưa cho JungKook.

Không ngờ JungKook không hề có ý muốn nhận lấy chiếc hộp đó, anh chậm rãi ghé sát vào khuôn mặt cô, hơi thở ấm áp của anh thổi vào khuôn mặt cô, toàn thân cô có chút không tự nhiên, nhưng cô lại không lùi một bước nào.

"Chiếc váy "Khuynh tình" này là do thần tượng của em dốc hết tâm huyết để tạo ra một kiệt tác lớn, mà em đối với nó cũng là vừa gặp đã yêu, vì sao không chịu nhận thế, không lẽ là bởi vì đó là do anh mua tặng em?" JungKook nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Eunha  chớp chớp hàng mi đen láy, dừng lại trên khuôn mặt JungKook, trên người cô có một mùi thơm lưu động, khiến cho cả căn phòng đầy hương thơm.

"Xem ra học trưởng Jeon khéo quên thế, ngày đó tôi cũng đã nói, chiếc váy này vô cùng đắt tiền, tôi không có lý do để nhận!"

JungKook cầm lấy chiếc váy từ trong chiếc hộp, ngay lập tức vang lên những tiếng ngạc nhiên.

"Tiểu học muội Eunha, chiếc váy này anh sẽ không lấy về, tóm lại nó đã là của em, em muốn xử lý như thế nào thì cũng không liên quan đến anh nữa!" Nói xong, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Eunha , đặt chiếc váy vào trong lòng bàn tay, sau đó xoay người đi ra cửa.

"Học trưởng JungKook!" Eunha đột nhiên gọi JungKook lại.

JungKook xoay người, không nói gì chỉ mỉm cười nhìn cô, dường như đang đợi câu nói tiếp theo của cô.

Eunha  chống lại cặp mắt sáng rực, hít sâu một hơi nói: "Tôi không phải là đối tượng để anh đùa giỡn, xin anh buông tha cho tôi!" Giọng nói giống như cầu xin, nhưng lại có chút bất đắc dĩ.

JungKook sau khi nghe vậy, lồng ngực có chút sợ hãi, anh chậm rãi xoay người đi về phía Eunha, vẻ mặt bất cần đời trước sau như một của anh đã giảm đi phần nào, ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp, chớp mắt một cái chuyển thành nặng nề và nghiêm túc.....

"Em cho rằng anh đùa giỡn em? Eunha , anh mua chiếc váy này tặng cho em còn có nguyên nhân khác quan trọng hơn, đó chính là giống như tên của nó, anh đối với em cũng là vừa gặp đã yêu, cho nên......cho dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào, anh đều phải có được em, để cho em cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của anh!"

Eunha kinh ngạc thở gấp một hơi, đem toàn bộ cái vẻ tà mị ngang tang của JungKook vào mắt mình....khuôn mặt tuấn tú thâm trầm, ngũ quan tinh xảo đẹp trai hơn gấp ba lần so với quỷ satan trong địa ngục, anh nguy hiểm nhưng dịu dàng, có một sức hấp dẫn độc đáo có thể khiến cho người ta mê muội.

Không ngờ, vẻ mặt của anh như vậy lại khiến cho trái tim của cô run lên từng hồi.
----oOo----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro