Chương 78: Bà Jung ra mặt (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eunha cảm thấy nhức đầu quá, xua tay nói: 'Mẹ, phụ nữ cũng có thể có sự nghiệp mà, sao lại phải nhờ đàn ông nuôi chứ? Con có năng lực, có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân, có gì không đúng chứ?'

Bà Jung nghe cô nói câu này liền nói: 'Bé cưng, mẹ không có nói cách nghĩ của con không đúng. Đúng vậy, các cô gái thời nay đều rất mạnh mẽ, thậm chí còn làm tốt hơn đàn ông nữa. Nhưng mà, nha đầu, con có từng nghĩ qua, loại con gái nào mới cần phải cố gắng làm việc đến vậy không? Không phải là không gả đi được mà là đã từng bị đàn ông làm tổn thương. Dù sao thì, chỉ cần có một người chồng thương yêu mình thì phụ nữ đương nhiên không cần phải vất vả nữa!'

'Mẹ, cách nghĩ này của mẹ đã lạc hậu lắm rồi, chẳng lẽ là phụ nữ thì không thể cùng lúc lo cho sự nghiệp và gia đình sao?' Eunha không đồng ý với cách nói của mẹ mình, không nhịn được mà lên tiếng phản đối.

Bà Jung biết con gái mình bắt đầu nổi tính bướng bỉnh lên, bà thở dài một tiếng: 'Những người phụ nữ khác có thể cùng lúc làm tốt sự nghiệp và gia đình hay không thì mẹ không biết nhưng mẹ biết rất rõ, nếu như con gả vào Jeon gia, tuyệt đối không thể tiếp tục làm nhà thiết kế gì đó nữa. Jeon gia là hào môn mà JungKook là con một, con nghĩ xem ba mẹ nó có chịu cho con dâu mình đi thiết kế trang phục cho người khác không? Hơn nữa còn là xuất đầu lộ diện bên ngoài nữa chứ!'

'Ai ya, mẹ, sao vòng một vòng vẫn quay về đề tài JungKook này vậy? Con đã nói với mẹ rồi, con với hắn không có gì cả, càng không có khả năng gả cho hắn!'

Eunha đặt đĩa điểm tâm trên tay xuống, day day huyệt Thái Dương, mệt mỏi trả lời.

'Mẹ thích thằng bé kia lắm, con không thích nó vậy con thích ai? Chẳng lẽ là cái tên nhóc vẫn luôn theo đuổi con sao?' Bà Jung đi thẳng vào trọng tâm.

Eunha vô lực thở dài một tiếng: 'Mẹ, Mingyu không phải là tên nhóc gì cả, người ta nổi danh toàn thế giới, là ...'

'Mẹ biết chứ, là nhà thiết kế nổi tiếng!' Bà Jung ngắt lời Eunha, trên gương mặt hiền từ lộ ra một chút suy tư: 'Bé cưng à, cái tên Mingyu đó nói trắng ra còn không phải là một người chế quần áo thôi sao? Phải, mẹ thừa nhận là nó có thành tựu nhưng bé cưng, mẹ chò mong ở con nhiều hơn nữa, một đứa con gái ưu tú như con nên gả cho người đàn ông như JungKook mới xứng đôi chứ!'

'Con trèo cao không nổi!' Eunha nói một cách giễu cợt.

'Ai nói chứ? Mẹ thấy con gái mẹ có thể trèo cao lắm nha!' Bà Jung nhìn con gái mình, ánh mắt âu yếm.

Eunha nhíu mày, cô không nói gì nữa chỉ lẳng lặng nhìn mẹ.

Bà Jung bị cô nhìn đến rợn người, vội hỏi: 'Sao vậy?'

'Mẹ ...' Eunha thở dài một tiếng, 'Mẹ, mẹ đừng có như muốn bán con đi vậy được không?' Chẳng lẽ trên đời này chỉ có JungKook là đàn ông thôi sao?'

'Nha đầu này, mẹ là vì suy nghĩ cho hạnh phúc nửa đời sau của con mà. Con lại nói mẹ như thế ...'

'Ai ya, mẹ à, con chỉ nói đùa thôi mà, mẹ đừng tức giận!' Eunha ôm lấy bà, nũng nịu nói.

Thực ra cô rất hiểu suy nghĩ của mẹ mình, có bậc làm cha mẹ nào mà không muốn con gái được gả ột nhà đàng hoàng chứ, chỉ tiếc là ... đoạn tình cảm giữa cô và JungKook đã chấm dứt rồi, sao lại có thể tiếp tục được chứ?

Mà quan trọng hơn là ... cho dù yêu nhau thì lại thế nào?

Cho đến bây giờ cô vẫn nhớ những lời lần đó mẹ của JungKook gọi điện thoại nói với cô, không phải là những lời cay độc, cũng không phải là tức giận mắng nhiếc mà cực kỳ lịch sự và ung dung, nhưng sự lịch sự và ung dung đó lại khiến người nghe cảm nhận được sự lạnh lùng và xa cách không dám đến gần.

Cô không khó nhận ra thông tin mà mẹ của JungKook muốn truyền đạt lại ình qua từng câu chữ - Cô không xứng trở thành con dâu của Jeon gia!

Không xứng?

Không xứng làm con dâu thì không cần làm nha. Eunha cô còn chưa đồng ý gả, người đàn ông giống như JungKook mới không xứng là chồng cô nha!

Vừa nghĩ đến điều này, lòng Eunha lại như tích tụ một nỗi phiền muộn, JungKook có gì tài giỏi chứ? Chỉ giỏi dựa vào tiền của trong nhà mà dương oai diễu võ mà thôi!

Bà Jung rõ ràng là không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, bà thở dài một tiếng: 'Nha đàu, mẹ là muốn tốt cho con thôi, mẹ là vì hạnh phúc của cả đời con mà suy nghĩ mà. Con phải chọn đúng người!'

'Được rồi được rồi, con biết rồi mà!' Eunha phiền não lên tiếng.

'Haizzz, đứa bé này ...' Bà Jung thấy cô như vậy, không biết nên khóc hay cười.

Ngay lúc này, trợ lý của Eunha, Alina, gõ gửa bước vào ...

'Leila, nhà thiết kế Sun đến rồi. Anh ta nói nhất định phải gặp được chị, hình như là có chuyện quan trọng gì đó!'

'Sun?'

Trong mắt Eunha lộ vẻ sững sờ, sau đó ánh mắt nhìn mẹ mình có chút không được tự nhiên bởi vì Sun không phải là người xa lạ gì, hắn chính là Mingyu.

Năm đó Mingyu cũng giống như cô, đều dùng tên tiếng Anh của mình để làm thương hiệu, cũng giống như cả giới thiết kế thời trang đều không biết tên thật của cô, rất nhiều người không biết Mingyu chính là nhà thiết kế Sun.

Nhưng cô biết, mẹ biết Sun chính là Mingyu, vừa nãy mới vừa nhắc đến hắn, bây giờ hắn lại không mời mà đến, thật không biết mẹ sẽ nghĩ thế nào đây? Xem tình hình thế này, tai cô chắc còn phải chịu khổ dài dài rồi!

'Hử???'

Eunha nhìn Alina đang đứng đó chờ câu trả lời của mình, do dự một lúc rồi mới nói: 'Mời anh ấy vào phòng họp đi!'

'Dạ!' Alina trả lời.

'Đợi đã!' Eunha vừa nói dứt lời thì bà Jung đã lên tiếng gọi Alina lại.

'Bác gái, có gì dặn dò ạ?' Alina tươi cười hỏi.

'Mẹ ...' Trong lòng Eunha bắt đầu cảm thấy bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro