Chương 85 : Tôi là người phụ nữ thế đấy (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẻ tà tứ trước giờ trên gương mặt của JungKook bởi vì sự phẫn nộ cực điểm mà trở nên dữ dằn, hắn dán sát mặt mình vào mặt cô, nghiến răng nói: 'Eunha, hình như em đã quên anh đã từng nói gì với em qua điện thoại, em đúng là không chịu nổi cô đơn mà!'

Giọng hắn dần trở nên lạnh như băng, nhưng trong lòng một mảnh trống rỗng. Khi hắn nhìn thấy Eunha tươi cười rạng rỡ cùng với người đàn ông kia dùng bữa trong nhà hàng, hình ảnh mà hắn nhìn thấy trong tấm ảnh tám năm trước lại lần nữa xuất hiện trong đầu.

Người đàn ông kia ... nếu như hắn nhớ không lầm thì chính là Mingyu, không ngờ hai người họ vẫn còn liên hệ, mà điều nực cười là cô ta lại ở sau lưng mình làm điều đó.

Nghĩ đến đây, lửa giận cùng sự ghen tức trong lòng JungKook chợt bùng phát. Khi nhìn thấy hai người rời khỏi nhà hàng thì hắn cũng chẳng còn tâm tư nào để ý khách hàng đang nói gì nữa, ngồi đứng không yên nên chỉ đành giao cho thư ký tiếp đón khách hàng, một đường đuổi về đến đây.

Nhưng khi hắn gần như vượt rất nhiều đèn đỏ chạy một lèo về chung cư của Eunha lại vừa hay nhìn thấy Mingyu rời đi. Nói như vậy, nãy giờ tên kia vẫn luôn ở bên cạnh Eunha , thậm chí là vào căn hộ của cô!

Nhìn sắc mặt của JungKook càng lúc càng xanh mét, trong lòng Eunha cũng chợt bừng giận, nhất là khi cô nghe những lời kia của JungKook thì cơn tức trong cô càng lớn hơn nữa.

Nhưng cô nghĩ lúc này cũng đã khá khuya rồi nên đành nén lửa giận trong lòng xuống, liếc mắt nhìn hắn: 'JungKook, bây giờ cũng đã khuya lắm rồi, tôi không muốn cãi nhau với anh, anh buông tôi ra, tôi muốn nghỉ ngơi!'

Cái tên đàn ông đáng chết kia, nếu như hôm nay cô không được ngủ đàng hoàng ảnh hưởng đến buổi công bố thương hiệu ngày mai của cô, cô nhất định băm hắn thành thịt vụn!

JungKook nghe câ nuói này của cô vẻ mặt càng trở nên âm trầm nhưng ngoài dự đoán của cô, hắn buông cổ tay cô ra ...

'Sao? Em cũng biết đêm đã khuya rồi sao? Vừa nãy em với cái tên kia đã làm những gì?'

Hắn vừa nghĩ tới khả năng cái tên đáng chết kia đã chạm vào Eunha thì cơn tức đến muốn giết người lại bùng lên trong hắn.

'Anh ... đúng là bệnh tâm thần mà!'

Eunha lười để ý đến, coi hắn như người vô hình, cô xoay người đi trở về phòng của mình sau đó "phanh" một tiếng, sập cửa phòng lại.

Eunha biết mình không đuổi hắn đi được, cho dù có đuổi hắn đi thì trong tay hắn không phải có chìa khóa nhà của cô sao?

Đang định khóa cửa lại thì đã thấy cửa phòng bị đẩy ra một cách thô lỗ ...

Eunha bất mãn trừng mắt nhìn thủ phạm ...

'Anh không biết trước khi bước vào thì phải gõ cửa sao?'

JungKook không nói chỉ dựa thân hình cao lớn bên cửa, dùng ánh mắt sắc bén, thấu triệt nhìn cô đăm đăm.

'Anh nhìn tôi như vậy là có ý gì?'

Giọng điệu của Eunha không dễ nghe chút nào, cô thật ghét cái tên bá đạo đáng ghét này! Nếu như có thể cô thật muốn móc cặp mắt như chim ưng kia xuống!

Xem ra hôm nay đúng là ngày xui xẻo của cô, ngay từ lúc nhìn thấy hắn ở nhà hàng cô đã biết người đàn ông này tuyệt đối sẽ không dừng tay.

Ngay lúc này, sự tức giận rõ ràng trên mặt hắn có vẻ như đã giảm bớt chút ít nhưng không khó nhận ra ánh mắt của hắn càng trở nên âm trầm ...

'Eunha, thực không ngờ chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà bản tính của em đã lộ ra hết, bản lĩnh của em chính là mê hoặc đàn ông, đúng không?'

Hắn thong thả châm một cây xì gà, nói giọng cực kỳ châm chọc, thế nào cũng che đậy không được sự nguy hiểm đang chực chờ bùng phát.

Vừa nghĩ đến mình ngu ngơ lên đường đi thực hiện cuộc cá cược giữa hai người còn cô ở nhà lại gặp riêng nhân tình thì hắn cảm thấy mình sắp điên mất rồi. Cô gái này thì ra vẫn luôn lừa gạt hắn, làm tổn thương hắn.

'JungKook, tôi khuyên anh nói chuyện nên chú ý một chút bằng không tôi sẽ kiện anh tội phỉ báng đấy! Tôi không có thời gian nghe những lời điên khùng của anh, đã muộn lắm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi. Xin mời anh ra khỏi phòng tôi!'

'Nghỉ ngơi? Em mệt lắm sao?'

JungKook nghênh ngang ngồi nơi ghế sofa, liếc mắt nhìn cô vẻ khinh thường.

'Xem ra cái tên Mingyu kia đã cho em thỏa mãn rồi, phải không?' Lời của hắn sắc bén mà tàn nhẫn.

'JungKook, những lời điên khùng của anh nói đủ chưa vậy? Anh đừng có quá mức như vậy!' Chịu không nổi những lời châm chọc của hắn, Eunha phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, quát.

'Em thật đúng là giỏi làm bộ làm tịch ...'

Vẻ mặt của JungKook càng lạnh hơn: 'Hôm nay anh rốt cuộc đã tin em thực sự là người phụ nữ không chịu nổi cô đơn. Ngoại trừ tiền em còn phải có đàn ông nữa, đúng không? Chỉ có điều, cái tên Mingyu kia có gì tốt đâu mà khiến em vì cái tên đó hết lần này đến lần khác phản bội lại anh? Hay là bởi vì hắn có thời gian cùng em đêm đêm vui vẻ?'

'Anh ...'

Nghe hắn nói vậy, Eunha tức đến nỗi suýt ngất đi, cô nghiến răng nghiến lợi mắng: 'JungKook, anh đúng là đồ khốn! Anh tưởng rằng tất cả đàn ông đều hạ lưu giống như anh sao?'

'Anh hạ lưu?' JungKook ngẩng đầu lên, cười, trong tiếng cười đầy vẻ trào phúng, châm chọc.

'Eunha, anh hôm nay mới biết ai mới là cao thủ thật sự, tám năm trước như vậy, tám năm sau cũng như vậy. Điều nực cười là anh lại bị em đùa bỡn xoay quanh, người có lòng dạ độc ác và thủ đoạn inh như em thật khiến người ta khâm phục!'

Hắn đứng lên khỏi sofa tiến đến gần bên người cô, sự lạnh lùng tỏa ra từ người hắn gần như xâm nhập vào trong người cô ...

'Anh ...' Eunha chợt cảm thấy rất tuyệt vọng.

'JungKook, anh còn mặt mũi nhắc đến chuyện tám năm trước sao? Nếu như anh đã cho rằng tôi là người có thủ đoạn inh vậy được thôi, anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Tôi cho anh biết, Mingyu mạnh hơn anh gấp ngàn lần gấp vạn lần. Tôi với anh ta có gì thì liên quan gì đến anh? Anh có tư cách gì ở đây khua môi múa mép chứ?'

JungKook nghe câu này của cô, bàn tay to chợt nắm chặt lại, hắn bước từng bước đến sát bên cô, sự tức giận trong nét mặt như lần nữa bùng lên ...

'Em rốt cuộc cũng đã thừa nhận rồi!' Hắn cảm thấy tim mình như bị một thanh dao nhọn đâm vào, máu tươi chảy đầm đìa.

Eunha không hề có ý muốn né tránh, đôi mắt trong veo của cô không chút sợ sệt nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen âm u của hắn, cả người tức đến phát run, trong nháy mắt đó cô cảm thấy mình thật mệt mỏi, không muốn giải thích thêm gì với hắn nữa, cũng lười phải đi giải thích với hắn.

'Đúng vậy đó, tôi chính là người phụ nữ tâm cơ như vậy đó. Tôi không chỉ yêu tiền mà càng thích đùa bỡn đàn ông trong lòng bàn tay mình. Nói như vậy anh vừa lòng rồi chứ? Có thể buông tha cho tôi được rồi chứ?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro