Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Jung Kook nắm tay lái thật chặt, quay đầu nhìn Eun Ha một cái, nở nụ cười. "Em yên tâm, anh vĩnh viễn sẽ đối tốt với em, vĩnh viễn sẽ không rời bỏ em."

"Em đương nhiên biết, bằng không em còn lâu mới chịu gả cho anh." Eun Ha cười ngọt ngào, cảm thấy nỗi đau đớn tận tâm từ ngày xưa đã dần bị những sủng ái yêu thương của Jung Kook chen lấp. Tựa đầu vào ghế dựa trằn trọc một chút, sau đó Eun Ha liền chìm vào giấc ngủ.

Jung Kook điều chỉnh lại độ ấm trong xe, tuy rằng hiện giờ nhiệt độ không khí rất cao nhưng thân thể của Eun Ha vốn không được như bình thường, luôn khiến Jung Kook lo lắng, trăm ngàn không thể để cho cô bị cảm. Bởi vì Eun Ha mang thai nên Jung Kook mới thay đổi xe, tuy rằng tốc độ không cao những càng chậm càng tốt, tình trạng của cô bây giờ cần được ổn định, anh muốn cô an ổn ngủ ở trong xe mà không bị khó chịu.

Gặp mẹ của Jung Eun Ha- Kim Tae Yeon thực ra cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Dù sao đối với cô con gái từ nhỏ đã không thèm quan tâm, cuộc sống của cô không phải do bà quyết định là được. Bà đã có gia đình của riêng mình, mặc dù trong lòng vẫn còn bất an nhưng không rảnh đi để ý cuộc sống của con gái chồng trước. Nói đến cùng, vẫn là vì hai chữ ích kỷ. Vì tình yêu của chính mình, bà bỏ qua con gái, lừa gạt lương tâm bản thân, lừa gạt chính mình rằng mọi thứ vẫn ổn, nhưng mỗi khi về đêm, bà đều gặp ác mộng, luôn nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ và đau thương của người chồng đã mất trong quá khứ.

Con người thực sự có thể vô tri vô giác sao? Tuy rằng đối với chuyện Jung Eun Ha mới mười tám tuổi đã chuẩn bị kết hôn, bà có chút giật mình, nhưng mà khi nhìn thấy chi phiếu hơn bảy con số mà Jeon Jung Kook đưa ra thì bà liền vui vẻ không có ý kiến gì. Mẹ ruột bạc tình, Jung Eun Ha cũng không vì thế mà cảm thấy thương tâm.

Từ lúc còn nhỏ đến giờ, Eun Ha đã học được cách dựa vào chính mình, mẹ luôn không để ý đến cô, cha lại là giáo sư đại học, tuy rằng yêu thương cô nhưng công việc bộn bề, hơn nữa cha là đàn ông, rất nhiều chuyện cô đều phải tự mình để ý.

Nhìn Eun Ha nhu nhược ngọt ngào, thật ra là người phi thường độc lập lại có chủ kiến, đối với việc chính mình muốn gì đều có thể rõ ràng. Ngoài mềm trong cứng là từ tốt nhất để hình dung về cô.

Jeon Jung Kook nhìn Kim Tae Yeon, rốt cục cũng biết Eun Ha lớn lên thì ra giống cha, như thế là tốt nhất.

Công việc xuống Busan gặp gỡ người lớn rất nhanh liền hoàn thành. Jung Eun Ha chẳng có bao nhiêu lời muốn nói với mẹ, Jeon Jung Kook đối với mấy kẻ khúm núm này cũng không định nói ra suy nghĩ của mình, vì thế hai người nhanh chóng trở về nhà.

Rốt cục bảo bối của anh cũng có thể danh chính ngôn thuận nép vào bên dưới cánh chim của mình, Jeon Jung Kook lần đầu tiên trong đời cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Chiếc váy được thiết kế ngang vai, sau lưng là một chiếc nơ dài tinh xảo, bên vai trái cũng có một cái nơ con bướm điệu đà, mang theo chút thanh xuân nghịch ngợm. Lớp ren trắng muốt tinh tế được tạo thành từng đóa, từng đóa quốc hoa của nước Anh đua nhau nở rộ trước ngực áo, tôn lên đường cong nõn nà của bộ ngực, bên hông còn thêm một chiếc thắt lưng che khuất cái bụng bầu bốn tháng, lại làm lộ ra cả vùng lưng xinh đẹp; tà váy rất dài, thiết kế cũng rất công phu chi tiết mà không chút thô tục, lại mang theo vài phần thành thục, tao nhã, nữ tính.

Bảo bối thân yêu, những lời hứa hẹn của tương lai, anh nhất định sẽ thực hiện tất cả cho em.

Tĩnh dưỡng tại một ngôi biệt thự thật to, mỗi ngày đều bị má Ham bắt uống hết đủ loại canh bổ dưỡng, gương mặt của Jung Eun Ha nhanh chóng béo tròn lên, làn da cũng trở nên mượt mà sáng bóng, khắp người tản ra một loại hơi thở quyến rũ vô cùng.

"Này, cậu ở nhà nuôi heo thôi mà cũng lâu như vậy, sao lúc nào cũng thất hẹn thế?" Ở bên kia điện thoại truyền tới những tiếng bất mãn của Umji, có quá mức hay không chứ?! Trước khi nghỉ hè, bọn họ lúc nào cũng ở cùng nhau một chỗ, bây giờ cô nàng này bắt đầu biết yêu đương rồi thì ngay cả bóng người cũng không thấy đâu? Hừ, khi dễ Umji cô là người cô đơn duy nhất chắc?

"Cậu không phải đang đi làm thêm sao?" Eun Ha nhấp một ngụm nước, hương vị ngọt ngào lan tỏa khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Mình cũng không phải mỗi phút mỗi giây đều làm việc." Tuy rằng Umji mới lên làm nhân viên chính thức nhưng mà vẫn có thời gian nghỉ ngơi, hiểu không? Mệt mỏi mấy ngày, đang muốn hẹn lũ bạn ra chơi cho thư thái một chút, ai dè phát hiện ra là hẹn ai cũng không xong! Không hộc máu mới là lạ. "Mình gửi cho cậu nhìn tin nhắn như vậy? Sao cậu cái nào cũng không trả lời thế?!"

"A, cái này......" Đều tại cái kẻ bá đạo Jeon Jung Kook kia, anh nói di động có sóng điện từ nên không cho phép Eun Ha dùng! Đem điện thoại của cô tịch thu, báo hại cô bây giờ chỉ có thể liên lạc với Umji bằng điện thoại bàn, may mà Eun Ha còn không quá thích chạy ra ngoài chơi đấy.

"Cậu tìm mình có chuyện gì sao?" Eun Ha vội vàng nói sang chuyện khác.

"Nhất định phải có việc mới có thể tìm sao? Cái đồ vô lương tâm nhà cậu, cùng bạn trai ở chung liền quên hết bạn bè, đúng không?" Umji đi đến tận nhà Eun Ha tìm người mới biết không có ai ở đó, thậm chí ngay cả đêm cũng không về. Cô nàng đáng giận, chắc chắn là đến ở nhà của người bạn trai thần bí đó rồi, thật không ngờ Eun Ha bảo thủ của bọn họ đã tiến triển đến mức này rồi.

"A......" Cách điện thoại nhưng mặt của Eun Ha vẫn đỏ ửng lên. "Vậy cậu có muốn tới đây chơi không?" Thời tiết nóng như vậy, hiện tại thân thể Eun Ha cũng không thích hợp đi ra ngoài, cứ hẹn Umji tới đây chơi cũng được.

"Như thế nào, cuối cùng cũng chịu để cho chúng mình gặp mặt người bạn trai trong lồng kính của cậu?!" Chế nhạo, chế nhạo.

Ừm, trên thực tế, không phải bạn trai mà là vị hôn phu, bất quá Eun Ha vẫn không dám thông báo qua điện thoại như thế, miễn cho Umji lại hung hãn lao tới trực tiếp lột da của mình.

Eun Ha vội vàng đọc địa chỉ, đại khái hơn hai giờ sau, hai người bạn mang hai vẻ mặt khác nhau liền bước vào phòng khách.

"Jung Eun Ha, lần này cậu chết chắc rồi!" Umji hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm đại sảnh xa hoa cao nhã nhưng khí chất không chút tầm thường này, sắc mặt âm trầm, thực ra, từ lúc cùng Sinb đi vào khu đất tư nhân này, hai người đều đã lâm vào trầm mặc rồi.

Sinb thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt có chút đăm chiêu như lúc nãy.

"Umji, Sinb, hai người mau ngồi đi." Eun Ha cười vui vẻ, lôi kéo hai người bạn tốt ngồi xuống trên sopha.

Má Ham vừa mang lên hai bát dâu tây ướp lạnh đã thu hút ngay ánh nhìn thèm nhỏ dãi của cô.

"Thiếu phu nhân, tổ yến sào của cô đã xong rồi, tôi lập tức bưng tới ngay đây." Nhìn ánh mắt tham ăn của thiếu phu nhân, má Ham thương tiếc nở nụ cười.

"Thiếu phu nhân?" Có tiếng người hít sâu rồi thét chói tai vang lên.

Eun Ha vô lực thở dài, má Ham thật là, mặc dù cô đã cố gắng sửa vô số lần nhưng bà vẫn cứ kiên trì gọi Eun Ha là thiếu phu nhân, mãi không lay chuyển được nên Eun Ha đành phải nghe theo.

Đưa cho mỗi người một ly nước xong, má Ham còn dặn dò Eun Ha nhất định phải thừa lúc còn nóng uống hết xong rồi mới chịu yên tâm mà lui đi.

Bởi vì Jeon Jung Kook không thích có quá nhiều người ở trong nhà cho nên trừ những người ở công ty vệ sinh cố định mỗi ngày đến quét dọn nhà cửa, tu sửa biệt thự và má Ham ra thì chỉ còn có chú Park chăm sóc hoa cỏ và nhân viên bảo vệ ở cửa mà thôi.

"Sinb, chúng ta sẽ không phải là đi nhầm thời gian rồi đi?" Umji nhấp một ngụm nước thơm, ngây ngô hỏi. Đây là thời đại nào rồi mà vẫn còn có người xưng hô là thiếu phu nhân chứ?!

Sinb không để ý đến vấn đề của cô mà trực tiếp hỏi Eun Ha: "Bạn trai của cậu tên là gì?"

"...... Jeon Jung Kook." Thanh âm nhỏ tí, có chút chột dạ vang lên.

"Mau nói cho mình biết, sẽ không phải là Jeon Jung Kook kia đi–" Khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng bắt đầu có một tia dao động. Hwang gia cũng là nhà giàu có số một số hai ở Hàn Quốc, từ lúc mười sáu tuổi Hwang Sinb đã bắt đầu đến thực tập tại Hwang Thị, thế nên cô đối với những động thái của giới thương nhân đều hết sức rõ ràng.

"Chính là, ừm, người đó đấy." Mấy ngày nay Jason có mang tới một ít tài liệu của công ty giúp cho Eun Ha hiểu biết mình rốt cuộc đã gả cho người như thế nào, có bao nhiêu tiền, mà Jason còn nói thêm, đây chỉ là một phần trong sản nghiệp của Jeon gia mà thôi, quả thực rất khủng bố.

"Cái người Scotland kia sao?"

"Thật sự!" Gật đầu mạnh một cái, Sinb cầm ly lên, ngửa đầu uống một hơi, căn bản quên mất không để ý nó vẫn còn là đá.

"Hai người thần thần bí bí cái gì thế?" Umji không hiểu rõ ràng liền hỏi.

Sinb cúi đầu, không nói một câu, khiếp sợ quá lớn khiến cô nhất thời không thể khôi phục kịp. Eun Ha mở cái miệng nhỏ, từng ngụm từng ngụm tỉ mỉ uống bát canh bổ dưỡng má Ham đã nấu cho, sau một lúc lâu mới khẽ lên tiếng. "Cái kia...thật ra, mình...đã có thai, cho nên...lập tức muốn kết hôn–" Nếu là chuyện đã định thì để một lần nói ra toàn bộ đi.

Uy lực của quả bom này quả nhiên đủ lớn!

"Cho nên, em bị mắng rất thảm thương sao?" Jeon Jung Kook ôm cô thiếu nữ xinh đẹp đang vô cùng ủy khuất vào lòng, vẻ mặt thương tiếc.

"Vâng." Eun Ha ngoan ngoãn gật đầu, đôi môi phấn nộn khẽ chu lên, ánh mắt đáng thương vô cùng. Hôm nay bị Umji mắng cho không biết trời đất, haizz, ai bảo cô chuẩn bị kết hôn rồi mới chịu thông báo cho bạn tốt của mình, nhưng mà cô cũng rất oan uổng nha, rõ ràng kết hôn cũng là quyết định đột ngột với cô mà...

May là bạn tốt dù sao cũng vẫn là bạn tốt, tuy rằng tức giận vì muộn như vậy mới được thông báo nhưng vẫn đặt hạnh phúc cùng sự vui vẻ của cô lên hàng đầu, Umji còn nói: "Nếu Jeon Jung Kook đối xử với cậu không tốt thì nhất định phải nói với bọn mình, tớ giúp cậu giáo huấn anh ta!"

Eun Ha thật sự rất vui vẻ, mặc dù mẹ không thương mình nhưng cô có được những người bạn tốt nhất trên đời, bất luận là lúc nào cũng luôn ở bên cạnh cô, vì thế Eun Ha sẽ không bao giờ buồn phiền vì người mẹ ấy nữa.

"Đừng buồn." Jung Kook hôn nhẹ lên hai má phấn hồng của Eun Ha. "Dù sao sớm muộn gì cũng phải nói." Lúc anh trở về từ công ty thì những người bạn tốt ấy đã rời khỏi từ lâu nên không có cơ hội gặp mặt. Nhưng mà xem ra qua miêu tả của cô thì hôm nay Eun Ha của anh bị mắng thật thê thảm rồi. "Khẩu vị của em bữa nay thế nào? Có uống thuốc bổ mà má Ham chuẩn bị không?"

Nói đến thuốc bổ, gương mặt đáng yêu của Eun Ha liền nhăn tít lại càng nhiều: "Anh đi nói với má Ham đi mà, đừng bắt em uống cái loại thuốc bổ đó ba bữa một ngày nữa được không? Em ăn muốn nôn ra đến nơi rồi!" Má Ham cực kì khủng bố, nhão nhão sệt sệt dạng nào cũng làm ra được, hôm nay nhân sâm, ngày mai tổ yến, muôn hình vạn trạng, mùi vì càng khỏi bàn, đa dạng vô cùng, làm ơn đi, bây giờ đang là mùa hè nha, thuốc bổ như thế khiến cô chỉ muốn phát điên lên thôi.

"Yên tâm, má Ha, đối với những phương thuốc cổ truyền có nghiên cứu qua, bà ấy sẽ căn cứ theo thời tiết để chuẩn bị thức ăn, em phải ngoan ngoãn nghe lời mới được." Vuốt ve làn da càng lúc càng mịn màng của Eun Ha, Jung Kook đối với tay nghề của má Ham vô cùng hài lòng nên âm thầm quyết định phải vỗ béo cô một chút.

"Dạo này em ăn uống nhiều nên béo lên rất nhanh." Eun Ha oán giận, không thích bộ dáng tròn mập thũng trướng lên của mình chút nào.

"Làm sao lại béo lên được?" Bàn tay to xấu xa ở trên người Eun Ha dao động, khẽ dời tới bộ ngực sữa, xoa nắn nhẹ nhàng. "Chỗ này hình như lớn lên không ít."

"Đáng ghét!" Mặt Eun Ha đỏ ửng lên, muốn gạt cái tay xấu xa trên ngực mình ra nhưng Jung Kook nào chịu nghe lời dễ dàng như thế.

Bàn tay lần theo áo ngủ tơ tằm tiến vào bên trong, khẽ vuốt ve bộ ngực không hề mặc áo lót. "Bảo bối, em quả nhiên lớn hơn nhiều rồi." Jung Kook tà mị thì thầm bên tai Eun Ha, ngón tay vẫn không ngừng sờ soạng.

"Đau!" Eun Ha thất thanh kêu lên, tóm lấy tay Jung Kook ngăn lại. Thân thể cô bây giờ cực kì mẫn cảm, một chút kích thích đều chịu không được, anh chỉ cần xoa nhẹ là đã có cảm giác rồi.

"Anh sẽ nhẹ nhàng, không đau đau." Jung Kook trắng trợn vén áo ngủ lên, áp môi mình vào.

Eun Ha yêu kiều rên rỉ, chịu không nổi sự càn rỡ của Jung Kook, hô hấp càng thêm dồn dập, thân thể trằn trọc ở trên giường, muốn xoay mình tránh thoát mà lại như luyến tiếc, cứ muốn hưởng thụ tiếp cảm giác kích thích này, hình như cô đúng là hết thuốc chữa rồi.

Jeon Jung Kook bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn dấu hôn của mình trên ngực Eun Ha, hơi thở Jung Kook gấp gáp nặng nề như người vừa chạy năm ngàn mét vậy.

Một lúc lâu sau, Jung Kook cắn răng. "Chờ thêm bốn tháng nữa xem anh thế nào dạy dỗ em."

Đã có một lần giáo huấn, Jung Kook không dám làm ra chuyện khiến mình phải hối tiếc nữa. Lần kiểm tra trước bác sĩ có nói, kích thích tình ái quá lớn sẽ khiến tử cung của cô co rút mãnh liệt, cục cưng ở trong bụng chịu không nổi mới bị động thai, vì thế gần đây Jung Kook ngay cả âu yếm một chút cũng không dám, dù sao bảo bối của mình có bao nhiêu mẫn cảm anh đều hiểu rõ.

Eun Ha nằm ở trên chiếc giường mềm mại, chu miệng lên, ánh mắt mang theo tia nhìn xuân sắc, bộ dáng kiều mị này quả thực khiến Jung Kook thiếu chút nữa không nhịn được nhào tới lần nữa.

Jung Kook oán hận nằm xuống, đem cô gái bên cạnh ôm chặt vào lòng. "Còn lấy ánh mắt câu dẫn anh nữa, anh sẽ mặc kệ em luôn."

Cô nào có! Eun Ha ủy khuất cắn cắn môi, nhưng cũng đành ngoan ngoãn nằm im không dám động đậy nữa bởi vì Jung Kook ôm rất chặt, chặt đến mức Eun Ha có thể cảm giác được lúc này anh có bao nhiêu kích động.

Qua một lúc lâu, Jung Kook mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, thản nhiên mở miệng: "Tháng sau chúng ta đi Scotland đi!"

"A?" Như thế nào đột nhiên......

"Anh nghĩ em đã nghe Jason nói qua rồi đúng không? Quan gia bọn anh, sự nghiệp hầu hết đều nằm ở nước Anh."

"Vâng." Công ty của của Jung Kook, rồi ngân hàng linh tinh gì đó, tất cả đều rất đáng sợ, rất khủng bố, Jason mới nói được một nửa thì Eun Ha đã lăn quay ra ngủ rồi. Nghĩ đến đây, Jung Eun Ha có chút ngượng ngùng, dạo trước còn dám mạnh miệng nói vì sao một chút chuyện nhà anh cũng không chịu nói cho mình, kết quả lúc anh chịu nói thì cô lại cảm thấy quá buồn tẻ mà ngủ quên luôn.

"Jeon gia chúng ta từ hơn bốn trăm năm trước đã định cư ở Scotland, mỗi một đời con cháu của Jeon thị đều được sinh ra ở biệt thự Rapit, đây là truyền thống." Jung Kook vươn tay khẽ vỗ về bụng của Eun Ha. "Con của anh, tất nhiên cũng không là ngoại lệ."

"Nhưng mà......" Đột nhiên nói muốn mang cô đi Scotland, Eun Ha căn bản chưa kịp chuẩn bị tâm lý, vừa mới tròn mười tám tuổi, Eun Ha cho tới bây giờ đều chưa từng rời khỏi Hàn Quốc quá nửa bước nha.

"Giấc mộng của em không phải là muốn đi du lịch khắp nơi trên thế giới hay sao?" Jung Kook ôn nhu dỗ dành. "Đi Scotland dưỡng thai trước, chờ em sinh hạ cục cưng xong, anh sẽ đưa em đi khắp một vòng , đương nhiên, bao gồm cả Hy Lạp của em rồi."

"......Được." Thật sự là không có nguyên tắc chút nào, Jung Eun Ha thầm khinh bỉ mình dưới đáy lòng, là Hy Lạp nha. Trời ạ!

Phụ nữ mang thai có thể đi máy bay sao? Đáp án cho vấn đề này là, có thể, nếu thời gian mang thai chưa vượt qua tám tháng hoặc không có tình huống gì đặc biệt thì vẫn có thể lên máy bay như thường, nhất là khi đấy còn là chuyên cơ riêng của Jeon Jung Kook nữa.

Nhưng mà, Jung Eun Ha say máy bay. Từ nhỏ vốn là đứa trẻ khỏe mạnh, số lần cô sinh bệnh quả thực cực kì ít. Eun Ha đã từng đi trên thuyền, trên xe, một chút vấn đề đều không có, thế nên hoàn toàn không ngờ tới, mình thế nhưng lại say máy bay.

Một hành trình mười mấy giờ, Eun Ha say máy bay đến choáng váng cực kì thê thảm, trên cơ bản là máy bay vừa cất cánh, đầu cô đã choáng váng vô cùng, ăn gì cũng đều nôn ra hết cả, nước uống cũng phun luôn, Jung Kook gấp đến mức thiếu chút nữa bắt máy bay quay về chỗ xuất phát.

Eun Ha kiên quyết phản đối điều này, dù sao đứa nhỏ của Jung Kook cũng nhất định phải được sinh ra ở Scotland, đây là điều bắt buộc. Hơn nữa Eun Ha không muốn bao công sức nôn kinh khủng khiếp của mình nãy giờ lại trở về điểm ban đầu, chuyện thiệt thòi như thế còn lâu cô mới chịu.

Cho nên, suốt mười mấy giờ, Eun Ha trừ bỏ việc nôn ói ra thì đều nằm ở trong lòng Jung Kook, thuốc chống say máy bay cũng không dám uống vì sợ ảnh hưởng đến cục cưng, cuối cùng vì mệt mỏi tốn sức nên đã mê man ngủ luôn.

Như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không phải khó chịu nữa. Thế nhưng đến lúc tỉnh dậy, Eun Ha thực sự lắp bắp kinh hãi không thôi.

Eun Ha đang nằm trên một chiếc giường có bốn cái trụ lớn, đắp một chiếc chăn mềm mại, mỏng manh, trong căn phòng phảng phất có mùi hoa thơm, cửa phòng mở rộng, bài trí cũng đơn giản, tao nhã vô cùng, song cũng rất đáng thưởng thức.

Đồ đạc gần như đều mang theo phong cách cổ xưa, Jeon Jung Kook là một người cực kì coi trọng hiệu suất làm việc nên phòng của anh hết sức bình thường, gọn gàng sáng sủa, những món đồ gia dụng chạy bằng điện đều đầy đủ không thiếu thứ nào, bố trí cũng cực kì hợp lí.

Đứng dậy khỏi chiếc giường mềm đến độ sắp khiến người nằm lún xuống tận đáy, đầu của Eun Ha đã có cảm giác tỉnh táo hơn đôi chút, trên người mặc bộ áo ngủ hoa mà mình thích nhất bất giác khiến cô mỉm cười, nhất định là anh đã thay giúp vì anh biết cô cực kì thích chiếc áo ngủ này.

Vừa mới đi được vài bước, cánh cửa gỗ rất nặng đột nhiên truyền đến tiếng mở khẽ rất nhẹ nhàng, Eun Ha quay đầu nhìn, cửa vừa hé ra đã thấy một cô gái mặc chiếc váy dài màu đen cùng áo sơ mi trắng bước vào, khuôn mặt thanh tú lộ ra nụ cười sáng lạn: "Phu nhân, người đã tỉnh rồi."

Phu nhân? Eun Ha lại lần nữa thở dài, không nghĩ tới đã tách ra khỏi má Ham rồi mà vẫn còn phải nghe hai chữ phu nhân này, Eun Ha chỉ còn cách cười yếu ớt, gật gật đầu.

"Tên của tôi là Ruth, cậu chủ bảo tôi đến chăm sóc cuộc sống cho cô."

"Xin chào, Ruth, tôi đã ngủ bao lâu rồi?"

"Từ lúc cậu chủ ôm cô vào trang viên thì..." Ruth nhìn lại đồng hồ. "Cô đã ngủ suốt hơn hai mươi ba tiếng rồi."

A? Eun Ha có thể ngủ nhiều được như vậy sao? Cảm thấy có chút ngượng ngùng, Jung Eun Ha đành dời sự chú ý sang mái tóc đỏ của cô gái trước mặt, còn có ánh mắt màu nâu sữa, nói lảng sang chuyện khác. "Tiếng Hàn của cô tốt thật!"

Ruth nở nụ cười. "Trước kia nhà của tôi từng có mấy lưu học sinh Hàn Quốc đến sống, bọn họ dạy tôi nói tiếng Hàn." May nhờ năm đó học được ít nhiều thứ tiếng này nên hiện tại cô mới có thể tìm được công việc tốt đẹp lại lương cao, nhiều phúc lợi như vậy.

Nói thế nào thì ở nơi xa xôi nghe được thứ tiếng mẹ đẻ quen thuộc vẫn là một cảm giác vô cùng vui vẻ, Eun Ha gật gật đầu. "Jeon Jung Kook đâu rồi?"

Ruth nghe thấy cô gọi thẳng tên cậu chủ của mình, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh đã được che giấu, lễ phép đáp lại: "Cậu chủ đến công ty, cậu có dặn dò, chờ phu nhân tỉnh lại thì để cho cô dùng cơm, phu nhân muốn dùng cơm ở phòng hay đến nhà ăn ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro