4. Tuý âm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyomin ở Ham gia cũng đã hơn 3 tháng , hằng ngày cô luôn đi theo chị , chị sai cô làm gì thì cô bắt buộc phải làm theo . Không biết từ bao giờ cô đã thích nghi với cuộc sống có chị. Mỗi sáng cô thường chờ chị thức dậy rồi dọn bữa sáng , buổi chiều chờ chị về nhà , buổi tối lại chờ chị xuống ăn cơm...dần dần cũng đã trở thành thói quen , cô không còn thấy khó chịu mỗi khi bị chị sai vặt . Từ sau khi chị vào rừng để giúp cô , cõng cô về nhà , trong tim Hyomin đã bắt đầu có hình bóng của Eunjung ...

Sáng sớm , vẫn như mọi ngày , Hyomin đang làm bữa sáng cho Eunjung . Dọn sẵn lên bàn , cô ngồi xuống chờ chị . Dạo gần đây , Eunjung và cô thường hay ăn cơm chung với nhau , không biết vì lí do gì nhưng mà chị đã đối xử với cô tốt hơn trước.

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên gần phòng ăn , Hyomin đứng lên quay đầu nhìn chị .

- Chào buổi sáng !

- Ừm. - Eunjung chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống , tuy vậy cũng khiến cho cô cảm thấy vui , dù sao vẫn tốt hơn là chị không trả lời.

--- ------ ---

Tiếng mưa rơi rì rào bên ngoài cửa sổ sát đất làm lắng đọng tâm tư Hyomin , cơn mưa mùa thu rơi tầm tã cùng cơn gió thổi mạnh khiến cho những nhành hoa phong lan ban ngoài cửa sổ bị rung chuyển, những chiếc lá vàng yếu ớt bị thổi bay . Hyomin ngồi lặng trong phòng , tay chống cằm nhìn ra ngoài , đã hơn bốn giờ chiều vậy mà chị vẫn chưa về , cô lại không nhận được thông báo của quản gia nên có chút bồn chồn . Cô chờ mãi cho đến khi trời chợt sầm tối.

Tiếng mưa vẫn rơi rả rích bên ngoài hiên. Hyomin ngồi ở dưới sảnh , trên người mặc chiếc đầm ngủ bằng lụa trắng , bên ngoài khoác thêm chiếc áo len để giữ ấm .

Hôm nay chị không về nhà !

Đêm khuya , tòa biệt thự xa hoa phá lệ yên tĩnh . Tiếng xe hơi từ ngoài sân phát ra , cô giật mình mở mắt , đôi bàn chân trần nhỏ bé bước vội ra cửa. Eunjung được hai người vệ sĩ đưa vào trong , cô đứng nép sang một bên để nhường đường cho họ .

Sau khi đưa chị lên phòng, hai vệ sĩ bước nhanh xuống rồi rời đi. Chị chắc hẳn đã uống rất nhiều rượu nên mới say đến nỗi đi không nổi như vậy. Nghĩ vẫy, Hyomin liền đi vào trong bếp pha trà giải rượu cho Eunjung .

Đẩy nhẹ cánh cửa phòng thứ hai trên tầng một , Hyomin bước vào . Thấy chị ngồi trên sofa , cô lại gần đưa ly trà cho Eunjung

- Chị uống đi !

Eunjung im lặng , chỉ thấy mặt chị rất khó chịu . Cô đặt ly trà lên bàn , cúi người nhìn chị.

- Chị có sao không ?

- Areum... - Tiếng gọi thật khẽ phát ra , Hyomin giật mình khi bàn tay bị nắm chặt , chị ngước mắt nhìn cô , loạng choạng đứng dậy . Cô vội đỡ chị , mất đà mà ngã xuống chiếc giường bên cạnh . Cả thân hình Eunjung đè lên cơ thể cô .

Cô gần chị đến mức có thể ngửi được mùi rượu trên người chị . Hương rượu thơm mát tuy hòa trộn với mùi hương Lily dịu vợi độc nhất của chị , xen lẫn mùi hương ấy còn có một mùi hương khá nồng , nhíu mày suy nghĩ một chút Hyomin cuối cùng cũng đã tìm ra mùi hương ấy là hương hoa hồng Pháp , là loại nước hoa được chiết từ tinh dầu hoa hồng xanh cực kì hiếm , đôi khi còn pha lẫn với hương trầm luân , tạo nên một mùi hương vô cùng thơm mát , là sản phẩm của hãng nước hoa Bella vô cùng khan hiếm và đắt tiền . Ắt hẳn chị đã ở cùng người phụ nữ khác trước khi về đây , đột nhiên một cảm giác khó chịu tim cô lại đau đến khó thở . Hyomin dùng sức để đẩy chị ra, nhưng Eunjung lại đè cô xuống , hôn sâu lên đôi môi anh đào của cô.

- Areum....Areum....- Eunjung không ngừng gọi tên "Areum" , cái tên ấy khiến cô cảm thấy rất đau lòng . Hyomin hất Eunjung ra , cô bực bội cất tiếng

- Tôi không phải là Lee Areum ! Chị nhìn cho kỹ đi , tôi là Park Hyomin!

Chị nhíu mày nhìn cô , bàn tay mảnh dẻ vươn ra , chạm khẽ khuôn mặt nhỏ bé kia . Trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười thống khổ

- Chị yêu em....thực rất yêu em ! Areum... - Đè mạnh cô xuống, bàn tay thô bạo xé toạc chiếc váy ngủ mỏng manh trên người Hyomin.

Bất giác sợ hãi cô hét lên

- Buông ra.....tôi không phải là cô ấy...mau buông ra....

- Câm miệng ! - Tiếng quát chứa đầy tức giận vang lên lấn áp tiếng hét của cô . Cặp mắt u ám nhìn sâu vào cặp đồng tử của cô , rít từng tiếng

- Tại sao lại luôn cự tuyệt chị !? Tại sao ???

Tiếng xé vải vang lên trong màn đêm yên tĩnh , Hyomin không cách nào phản kháng được . Chị lại muốn làm nhục cô sao ? Cô không phải Areum , không phải cô ấy . Cô biết những hành động lúc này của chị không phải là dành cho cô , cả câu nói chứa đựng đầy yêu thương kia cũng không phải . Nhưng tại sao cô lại phải hứng chịu tất cả?? Một lần chịu nhơ nhuốc đã quá đủ với cô ....

Hyomin thở dốc , hành động của Eunjung như muốn xé toạc cô ra, nhưng đâu đó lại có chút dịu dàng nâng niu như bảo vật , chỉ vì chị nghĩ cô là Lee Areum ?

Cơn đau này cô lại phải cam chịu lần nữa , cả trái tim cô bây giờ cũng rất đau. Hyomin siết chặt lấy cơ thể trần trụi của Eunjung , đau đớn mà siết lấy , ngay cả móng tay cũng đâm sâu vào lưng chị. Eunjung luôn miệng gọi tên người con gái kia , cho đến lúc cao trào...

Ánh mắt vô hồn nhìn về phía xa xăm, khuôn mặt mệt mỏi của cô hiện rõ trong áng trăng mờ ảo. Hyomin bước thật chậm cố gắng đi đến phòng tắm , cô nhìn người phụ nữ trong gương , xinh đẹp , mái tóc đen nhánh rũ xuống hai bên vai , làm nổi bật lên ngũ quan xinh xắn . Cô cười khổ , người đó...không phải cô....Chìm mình trong màn nước lạnh buốt , đến lúc này cô mới biết , cô...đã yêu Ham Eunjung ! Nhưng chị...trong tim chị dù có chết cũng chĩ có hình bóng của Areum .

Cô thực không biết phải làm thế nào mới có thể tìm được đường vào trong tim chị . Đi sâu vào và hiểu được chị...... Dù cô biết cô không nên yêu chị ! Vạn khiếp không nên lụy tình vì chị....

--- ------ ---

Ánh mặt trời ngày giữa thu len lỏi tìm đường chiếu vào phòng của Eunjung , ánh sáng loe loét khiến chị tỉnh giấc , đưa tay lên xoa xoa mi tâm , hôm qua chị uống nhiều đến nỗi không còn nhớ gì. Nhìn đồng hồ trên bàn cũng đã 7 giờ , Eunjung sải bước đi vào phòng tắm ....

Trong phòng ăn , Hyomin đã dọn sẵn bữa sáng cho chị . Hôm nay chị vẫn như mọi khi , bộ Vest nữ nghiêm trang, cà vạt thẳng tắp ,mái tóc màu nâu chải gọn gàng . Kéo ghế ra , chị từ từ ngồi xuống , cô đưa cà phê cho chị rồi cúi đầu chào.

Eunjung cũng không màng đến biểu hiện của cô, vẫn thong thả dùng bữa sáng . Hyomin cũng không nói gì, cô đoán chị sẽ không nhớ gì về chuyện tối qua , cô cũng không cần phải nhắc vì chắc rằng chị sẽ không quan tâm.

- Công ty sắp tổ chức đi nghỉ mát vài ngày , cô có muốn đi không ? - Chợt Eunjung cất tiếng nói.

- Tôi...có thể đi sao ? - Hyomin mở to mắt ngẩn người hỏi.

- Cô là người của tôi. Tôi cho phép.

- Tôi muốn đi. - Hyomin nhoẻn miệng cười, đúng lúc Eunjung vừa ngước mặt lên . Đó là lần đầu tiên chị nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn kia xuất hiện nụ cười. Chị nhíu mày

- Cô thích đi chơi vậy sao ?

- Phải. - Ngay cả cô cũng không nhận ra rằng, mình đang cười, chỉ biết chị đang nhìn cô rất cổ quái.

- Được thôi. - Đặt tách cà phê xuống , chị đứng dậy cầm túi xách quay lưng đi .

- Bao giờ...

- Ngày mai. - Hai chữ ngắn gọn cắt ngang câu hỏi của Hyomin . Cô vui vẻ đi dọn dẹp bàn ăn . Lần đầu tiên cô đi chơi cùng chị , trong lòng cực kỳ vui thích. Nhưng Hyomin không thể biết được , đây vốn dĩ cũng chỉ là trò đùa của Eunjung...

------

Cửa thang máy mạ vàng cao cấp được đặt phía bên trái công ty dành riêng cho giám đốc đang chuẩn bị khép lại thì một bóng người vừa kịp lúc chạy vào.

- Xin chào ! Ham tổng ! - Soyeon cười tươi chào hỏi. Nhưng chị chẳng buồn để ý, vẫn lạnh nhạt không cất tiếng khiến Soyeon tức giận

- Này này , cậu không biết lịch sự là gì hay sao ?

- Không.

- Cậu...

- Ngày mai... Hyomin cũng sẽ đi. - Eunjung lạnh nhạt cất tiếng.

- Cậu cho cô ấy đi chung sao ?

- Tất nhiên , nếu thiếu cô ta thì còn gì là thú vị.

- Vậy sao ?

*Đinh...

Cánh cửa thang máy mở ra , Eunjung chậm rãi bước đi , vẫn dáng vẻ kiêu ngạo ấy . Soyeon cũng đi sau , coi bộ...ngày mai sẽ là một ngày khó quên đối với Hyomin kia . Cô rất muốn biết Ham Eunjung định làm gì !???

--- ------ -----

Buổi sáng hôm sau , Hyomin hứng khởi chẩn bị đồ đạc , cô chỉ đem những thứ thực sự cần thiết bỏ vào trong chiếc balô xinh xắn . Bây giờ đã là giữa thu nên trời có vẻ lạnh , Hyomin quyết định mặc áo sơmi , bên ngoài mặc thêm áo len trắng cùng quần leggin đen . Chải gọn mái tóc sau đó cô mở cửa đi xuống dưới.

Dưới sảnh Eunjung đang đọc báo , khác với mọi khi . Hôm nay chị mặc chiếc áo sơmi đen không cài hai nút trên để lộ hai khoả tròn trịa như thoắt ẩn thoắt hiện , tùy tiện xắn tay áo lên , tay đeo đồng hồ vàng VXC hàng hiệu . Quần Jean màu lam, nhìn chị thật soái tỷ lại mang khí thế cao ngạo . Hyomin ôm balô bước đến , mở miệng nói

- Tôi chuẩn bị xong rồi.

- Cô tự bắt xe đi đến khu resort Novotel Busan Ambassador đi. - Ánh mắt vẫn không rời tờ tạp chí , thanh âm lạnh lẽo phát ra.

- Tự đi !? - Cô mở to mắt nhìn chị , tự đi ?? Cô làm sao tự đi được chứ ??

- Phải ! - Bỏ quyển tạp chí xuống , Eunjung cầm lấy áo khoác da quay lưng đi ra ngoài. Để lại khuôn mặt ngây ngốc của Hyomin đang nhìn theo bóng lưng chị, rồi cũng hậm hực bỏ đi.

- Qri ,unnie giúp ta một chuyện nhé !" - Hyomin đứng bên đường cầm điện thoại gọi cho Qri.

- Chuyện gì vậy?

- Ừm...thật ra...

*Tin tin *

Chợt tiếng còi xe khiến cô ngưng lại , đôi mắt to tròn trong trẻo như nước nhìn chiếc xe Mercedes sang trọng trước mặt , từ trong xe một người nghiêng đầu ra , kéo mắt kính xuống , khóe miệng khẽ cong lên

- Chào !

- Ưm...lát nữa em gọi cho unnie ! - Hyomin vội cúp máy , cúi đầu chào Soyeon.

- Eunjung để em một mình sao ?

Hyomin gật đầu.

- Để tôi đưa em đi !

- Không...không cần ! - Cô vội xua tay từ chối.

- Chà , thì ra em cũng biết nói sao ? - Soyeon tươi cười , xem ra cô cũng có hứng thú với cô gái này rồi.

- Nếu em cứ đứng đó thì dù cho trời tối cũng không thể bắt được xe đâu. Nghe lời tôi , lên đi.

Hyomin chần chừ một chút, rồi vòng ra đằng sau mở cửa bước vào. Soyeon khẽ cười , sau đó nổ máy rời đi. Nhìn cô phút chốc lại ngáp một cái xem ra rất mệt , lại cất tiếng

- Nếu em mệt , cứ ngủ đi . Khi nào đến tôi sẽ gọi em.

- Ừm, vậy phiền chị... - Hyomin dựa đầu vào cửa xe , từ từ nhắm mắt lại. Quả thật thì hôm nay cô dậy rất sớm . Hôm qua lại thức khuya nên giờ cô rất buồn ngủ.

--- --------

- Hyomin !

Tiếng gọi trầm ấm vang lên , Hyomin mơ màng tỉnh dậy ! "Hyomin" cũng đã lâu chưa có ai gọi tên cô một cách dịu dàng như vậy . Ánh mắt mơ màng nhìn người phụ nữ trước mặt , bàn tay nhỏ nhắn dịu dịu đôi mắt ướt nhẹp , "ưm" khẽ một cái. Soyeon chăm chú nhìn cô , Hyomin lúc này rất giống một đứa con nít.

- Đến rồi sao ?

- Phải !

Hyomin mở cửa bước xuống xe , Oaaa ! Không khí ở đây thật trong lành và mát mẻ , vừa thoáng mát lại dễ chịu. Chợt một chiếc xe buýt cũng vừa mới đến. Hàng chục người trên xe ùa xuống , vui vẻ nói chuyện với nhau.

- A ! Phó Tổng , chị đến sớm thật đấy !" - Một nhân viên nữ tươi tắn bước đến gần Soyeon.

- Chào.

- Đây là ai vậy ? - Ánh mắt cô ta tùy tiện quét một lượt trên người Hyomin . Rồi mới cất giọng.

- Cô ấy là Hyomin , người của giám đốc.

- Vậy sao ?

- Cô ấy chưa đến. Để tôi chỉ phòng cho em ! - Soyeon quay sang cô, vui vẻ nói. Hyomin gật đầu rồi bước theo. Những người khác đều chăm chú nhìn lại, bàn tán xôn xao.

- Đây là phòng của em. Chắc một chút nữa Eunjung mới đến.

- Ừm, cảm ơn chị - Cô đi vào phòng , có chút thất vọng . Rõ ràng chị đi trước nhưng tại sao bây giờ vẫn chưa đến. Đặt ba lô xuống giừơng , cô chậm rãi đi ra ngoài ban công ngắm cảnh.

Soyeon ngồi trong phòng nghe nhạc , cô nhớ lại vẻ mặt lúc biết Eunjung chưa đến của Hyomin , cô chợt thở dài

- Em không nên yêu cô ấy....bởi vì nếu yêu cô ấy, đồng nghĩa với việc em tự rạch nát trái tim mình !.....

***

--- ----

Vì chap sáng nay bị lỗi nên giờ mình mới đăng lại . Xin lỗi tất cả các bạn a 🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro