Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên qua hành lang dài ngoằng, Tôn Ân Hy bị nàng kéo đến quầy tiếp tân. Trình Tiêu vẫn chưa bỏ tay khỏi cạp quần cô, bộ dáng tuyệt đối lả lơi dựa vào quầy gỗ thu hút hết thảy sự chú ý của đám nam nhân gần đó. Bọn họ chòng chọc dán mắt lên những đường cong mê hoặc dưới lớp sườn xám, vài kẻ còn lộ liễu ghen tị với Tôn Ân Hy có được người đẹp.

"Thư Hoa đâu?"

"Tiểu Diệp nói có hẹn với Từ tiểu thư nên xin nghỉ hôm nay ạ." Thiếu niên trẻ tuổi lễ phép đáp.

Trình Tiêu chậc lưỡi. Nếu không phải Diệp Thư Hoa là con gái Lão Hổ Đầu thì nàng đã thẳng tay đạp nó ra đường rồi. Lúc cần thì chẳng thấy đâu, lúc không cần thì cứ quấn lấy nàng nghịch ngợm. Sớm muộn cũng có ngày nàng thay Lão Hổ Đầu nghiêm túc quản giáo nó.

Nhét mảnh giấy cho thiếu niên kia, nàng dặn dò: "Con bé về thì đưa nó cái này, bảo nó mang đồ lên phòng cho tôi."

"Dạ chị." Xong xuôi, nàng đỏng đảnh hất tóc, kéo Tôn Ân Hy đi mất.

Lần này dãy hành lang bọn họ đi qua khác hẳn trước đó. Hai bên tường lót vải nhung đỏ, thảm trải trên mặt đất cũng cùng màu cùng chất liệu. Cách sàn chừng hai mét, đường viền mạ vàng khắc hoa văn mân côi tinh xảo chạy dọc từ đầu đến cuối hành lang, dưới ánh đèn trắng càng thêm sang trọng tôn quý.

Dừng lại trước cửa một căn phòng, Trình Tiêu sau khi xác nhận dấu vân tay liền đẩy Tôn Ân Hy vào trong. Động tác của nàng nhanh đến nỗi cô còn chưa kịp định hình xung quanh thì đã bị nàng ép vào cửa. Hai cỗ thân thể mềm mại cọ sát không chút kẽ hở.

Đầu ngón tay mát lạnh lướt qua má Tôn Ân Hy, đồng tử long lanh ngấn nước phảng phất hình ảnh cô trong mắt nàng. Diễn biến xảy đến tiếp theo hẳn sẽ là nụ hôn đủ ướt át, đủ gợi tình. Đương nhiên, trần đời đếm được mấy kẻ cưỡng lại nổi từng đây mị lực, huống hồ nữ nhân nọ so với hồ ly tinh còn yêu nghiệt hơn mấy phần.

Bất quá, cái gì cũng có ngoại lệ. Và Tôn Ân Hy chính là ngoại lệ của Trình Tiêu.

Nụ hôn rõ ràng cuồng nhiệt như lửa, khiêu khích người đến chà đạp. Thế mà Tôn Ân Hy như cũ điềm tĩnh vô cùng, thậm chí muốn đẩy nàng ra. Nhưng Trình Tiêu làm sao cho phép! Nàng bắt lấy hai tay cô giữ chặt trên hông mình, cách một lớp vải vẫn cảm nhận được da thịt mịn màng làm cô âm thầm nghiến răng.

Thời khắc Tôn Ân Hy sắp không trụ được nữa, muốn chuyển từ bị động thành chủ động thì nữ nhân ác độc kia bất mãn buông ra. Mắt đẹp ấm ức nhìn cô, chán ghét hậm hực: "Đồ mặt than."

Hơn hai mươi năm sống trên đời, lần đầu tiên Tôn Ân Hy phải cật lực kiềm chế cảm giác muốn giết người.

Ngồi xuống ghế quý phi gần đó, cô lãnh đạm hỏi: "Đây là đâu?"

"Phòng riêng của em." Nàng đáp, song chú ý vẫn đặt vào kệ rượu trước mặt.

Chọn lấy chai ưng ý, nàng thản nhiên ngồi vào lòng Tôn Ân Hy, một tay ôm cổ một tay rót rượu. Ly rượu sóng sánh rất nhanh kề bên môi cô, thanh âm kiều mị khe khẽ thì thầm: "Chúng ta nên thảo luận vấn đề tiền bạc chút nhỉ?"

Tôn Ân Hy nhướn mày: "Cô muốn gì?"

"Em á..?" Mơn man cổ áo sơ-mi đắt tiền, nàng cong môi: "Túi xách mới nhất của Hermès."

Kì thực yêu cầu của Trình Tiêu cũng không tính là quá đáng, đặc biệt với một người thừa tiền như Tôn Ân Hy. Đồ dùng ăn mặc thường ngày cô dùng hầu hết đều do thư kí lựa chọn, còn nếu có việc phải đi xa đột xuất giống như vừa rồi thì cô sẽ trực tiếp mua trên đường luôn.

Thấy Tôn Ân Hy im lặng, Trình Tiêu còn tưởng lần trao đổi này không suôn sẻ. Vừa định thêm thắt vài câu kiểu như "ngoài em ra không ai giúp được cưng đâu, chỉ ở Hoa Hồng mới có mấy thứ đó" thì cô đã cướp lời: "Chỉ thế thôi?"

Giọng Tôn Ân Hy tương đối trầm, lúc nào cũng lành lạnh cứng ngắc y hệt con người cô. Bất quá chính vì thế mà mỗi câu cô nói ra rơi vào tai kẻ khác đều đơn giản như trò đùa không hơn không kém.

Khóe mắt nàng khẽ giật. Tự hỏi thân phận người này lớn đến mức nào? Chiếc túi nàng muốn mua, rẻ cũng phải 1,9 triệu USD tính ra nhân dân tệ tới gần *4000. Vậy mà cô nhẹ bẫng hỏi nàng chỉ thế thôi?

Trình Tiêu trong trạng thái mông lung gật đầu: "Ừ, hết rồi."

Người kia vô cùng tao nhã rút trong túi áo thẻ ngân hàng láng cóng nhét vào tay nàng: "Tôi không mang theo chi phiếu. Trong thẻ có *200 vạn, thích mua gì thì mua."

Trên mặt tấm thẻ bạch kim, tên chủ sở hữu được đặt ngay ngắn, toát lên sự quyền lực của nó. Trình Tiêu híp mi, miệng nhỏ hé mở: "Tôn... Ân Hy!!?"

"Thật sự là Tôn Ân Hy?" Hai mắt nàng tròn xoe, nào còn dáng vẻ câu hồn đoạt phách như vừa rồi.

Thưởng thức rượu người đẹp đưa tới, cô cười nhạt: "Ừ, là tôi."

Trình Tiêu thực sự có loại cảm giác muốn bay lên trời ngay bây giờ!

Cả Thủ Nhĩ chia làm bốn miền, cái tên Tôn Ân Hy chói lòa sừng sững trong danh sách Ngũ đại tài phiệt có ai không biết đâu. Nghe nói nữ nhân ấy tài hoa xuất trúng, là cực phẩm của cực phẩm, gặp mặt rồi cũng phải công nhận bọn họ chẳng hề tâng bốc thái quá.

"Ây yo, cưng cứ uống rượu. Đợi em một lát!"

Tôn Ân Hy khó tin nhìn yêu nữ kia thay đổi thái độ nhanh như lật bánh. Song, khóe môi rất nhanh in dấu son đỏ tươi, bóng lưng mảnh khảnh quyến rũ biến mất sau cửa phòng tắm.

*

Lúc Trình Tiêu bước ra, thân thể nửa kín nửa hở chỉ khoác hờ áo choàng tắm, dây thắt cũng lỏng lẻo khiến người ta liên tưởng đến vô vàn thứ kích thích bên trong.

Đồng hồ điểm 11 giờ, ba tiếng cốc cốc cốc theo nhịp vang lên.

Trình Tiêu thản nhiên mang bộ dáng mị hoặc yêu diễm ấy ra mở cửa. Nàng cùng người đứng ngoài trao đổi thêm vài câu, đến cuối còn nghe được âm thanh cười đùa khúc khích. Trở vào, trên tay nàng cầm theo một tập sổ sách dày, hơi cũ nhưng được bảo quản rất tốt.

"Của cưng đây."

Bấy giờ Tôn Ân Hy mới để ý trên cổ tay trái của nàng xăm một cành hồng nhỏ. Ban nãy cô cũng trông thấy ngón giữa tay phải nàng có dòng tattoo Rosé uốn lượn rất đẹp mắt. Nhưng là, trước giờ cô không thích nữ nhân xăm trổ lắm! Mặc dù đối với người lăn lộn ở những nơi như Hoa Hồng thì khó tránh khỏi, cô vẫn vô thức nhíu mày.

Nhận lấy sổ sách, Tôn Ân Hy đột nhiên hỏi: "Sao lại lựa chọn công việc này?"

Nét cười thoáng cứng đờ nhưng rất nhanh trở về trạng thái mềm mại như cũ. Nàng ngồi vào bàn trang điểm, lơ đãng tháo dây buộc. Áo choàng nương theo lực kéo tuột xuống hông, lộ ra tấm lưng trần bắt mắt.

"Làm người tốt thì hơn hiện tại điểm nào chứ? Cả đời liêm chính, cuối cùng vẫn chết vì đắc tội kẻ xấu, không phải sao?" Phảng phất đâu đó ý tứ cười nhạo, chỉ là... rất khó để nghe ra.

Tôn Ân Hy bất tri bất giác bị nàng quyến rũ, lướt qua hình xăm Freedom ở khuỷu tay trái, tầm mắt chăm chăm vào dòng chữ trên vai nàng.

Love, in the dark.

Hẳn nhiên rồi, sẽ không thể thiếu nụ hồng e ấp ở cuối câu. Dường như tất cả mọi thứ của Trình Tiêu đều liên quan đến Hoa Hồng. Tựa hồ nơi này đã ban phát cho nàng một cuộc sống mới, đổi lại, nàng phải hết lòng vì nó. Bao gồm cả việc xăm lên mình những dấu hiệu thay cho lời khẳng định rằng: nàng là người của hắc đạo. Ngoại trừ Mạnh gia tôn kính thì chẳng kẻ nào có quyền sai khiến nàng bán mạng.

Trình Tiêu tỉ mẩn thoa kem dưỡng da, thấy cô mải mê nhìn mình liền trêu chọc nói: "Vì cưng là Tôn Ân Hy nên nếu cưng muốn lên giường, em cũng không từ chối đâu."

Chút suy tư về nữ nhân nọ lập tức tan theo mây khói. Cô chán nản lắc đầu, lẳng lặng tìm kiếm thứ mình cần.

*

*

Cả một đêm bị yêu tinh họ Trình chọc phá làm Tôn Ân Hy hơi mệt mỏi. Cô về Hoàng Nhạn Đình đã là 7 giờ sáng. Đáng lẽ ra người ta sẽ đến công ty thì Tôn Ân Hy vừa vào phòng liền vùi trong chăn ấm ngủ một giấc.

Cô ngủ không sâu, chưa được bao lâu đã bị âm thanh rì rì từ điện thoại đánh thức. Cứ nghĩ trợ lí ở Mễ Hạ gửi mail đến, nào ngờ đập vào mắt là thông báo biến động số dư. Nhớ đến yêu tinh Hoa Hồng trong lòng mình nỉ non muốn cái túi xách mới nhất của Hermès, khóe môi Tôn Ân Hy khẽ giật. Trình Tiêu đó thật sự dám cầm thẻ tín dụng cô đưa đi mua sắm, còn vung tay rút một lần 4000 tệ!

Với Tôn Ân Hy mà nói, 4000 tệ không phải số tiền lớn. Cái cô quan tâm là nàng có gan tiêu tiền của mình. Từ trước đến nay ngoài Lý Trân Thục - trợ lí cấp cao đích thân cô đào tạo - dùng thẻ cô đưa quản giúp chuyện đồ dùng ăn mặc, chưa kẻ nào dám ngang nhiên để cô thanh toán. Vậy mà yêu tinh kia... Tôn Ân Hy cũng không biết nói sao với nàng nữa.

*

Tắm rửa thay đồ xong, Tôn Ân Hy thong thả xuống phòng khách. Chu Tú Trinh nhàn hạ đọc báo, nghe động tĩnh thì biết em gái mặt than đã dậy. Phân phó người giúp việc mang đến một phần đồ ăn nhẹ, Chu Tú Trinh hướng Tôn Ân Hy cười ẩn ý. 

"Sao? Tối qua vui chứ hả?"

Ném cho Chu Tú Trinh cái nhếch môi khinh bỉ, cô nâng tách trà tao nhã thưởng thức. Vị trà thanh mát xoa dịu cổ họng bỏng rát, tinh thần Tôn Ân Hy nhờ vậy thoải mái không ít.

"Giờ em mới biết hình mẫu chị thích là kiểu phụ nữ như thế."

Chu Tú Trinh tái mặt: "Đừng có nói bậy, để Tuyết Tinh nghe thấy thì mệt."

Bộ dáng gà mái mẹ của Chu tổng một thời nổi tiếng phong lưu làm Tôn Ân Hy mở mang tầm mắt. Nhớ năm đó lần đầu gặp Chu Tú Trinh, người kia cao ngạo bất cần, phóng túng ăn chơi vang danh Thủ Nhĩ, so với vị ở Nam Đại Hải bên tám lạng người nửa cân. Bọn họ mỗi lần gặp nhau chỉ thiếu nước lôi tiền ra tỉ thí xem ai nhiều hơn, ai tiêu nhanh hơn, còn vô vị tới mức bắt cô làm chứng. Nghĩ lại, đúng là đã qua rất lâu rồi.

"Em có điểm thắc mắc."

Chu Tú Trinh hất cằm: "Nói xem."

"Tại sao cô ta lại đồng ý giúp?"

Rõ ràng Trình Tiêu nói Vu Mã Nghiêm làm khách quen ở Hoa Hồng một thời gian rồi. Tối qua trông bộ dạng của lão đoán chừng đổ không ít tiền vào hộp đêm, nếu nàng cứ vậy giúp mình chẳng phải mất đi món hời tốt ư!?

"Không lẽ..." Tôn Ân Hy nhìn chằm chằm Chu Tú Trinh: "Cô ta là tình cũ của chị?"

"Khụ.." Chu tổng sặc trà, ho tới mức mặt mày đỏ ửng, tay run run chỉ hung thủ mặt than vẫn ung dung như cũ: "Dừng ngay cái giả thiết ấy lại."

"Vậy thì tại sao?"

"Em không thấy Trình Tiêu rất quen à?" Chu Tú Trinh đột ngột hỏi, thần tình thận trọng cho Tôn Ân Hy biết mình đang nghiêm túc.

Cô nhăn trán, lắc đầu: "Không ấn tượng." Nữ nhân lả lơi như nàng, trước đó cô tiếp xúc cũng chưa từng chứ đừng nói đến quen thân.

"Còn nhớ 6 năm trước từng có vụ án diệt gia ở Lạc Yên?"

Môi mỏng theo quán tính bật ra một cái tên: "Trình thị?"

Tôn Ân Hy khi ấy mới 21 tuổi, bắt đầu quãng thời gian thực tập. Trùng hợp bên trên giao xuống nhiệm vụ điều tra vụ án diệt gia ở Đông Lạc Yên, người hướng dẫn của cô đã dẫn cô cùng đi. Theo điều tra, Trình gia làm ăn dính dáng tới hắc đạo nên bị thanh trừng rất đẫm máu. Toàn gia lớn bé đều chết sạch, duy nhất tiểu thư út Trình thị may mắn thoát nạn. Nhưng tận mắt nhìn từng người trong nhà vụt tắt hơi thở, đối với một cô bé 18 tuổi kì thực quá mức đả kích.

Khoan đã! Tiểu thư út Trình thị. Trình Tiêu..?

Chu Tú Trinh đón nhận ánh mắt đầy ngờ vực của cô, nhẹ bẫng gật đầu khẳng định.

=====

(*) 1000 nhân dân tệ ~ 3,400,000 VND

1 vạn tệ ~ 34,000,000 VND

Các bác cứ thế tính ra sẽ hiểu Kiểm sát Tôn giàu tới mức nào mới quăng cái thẻ 200 vạn cho yêu nghiệt kia mua sắm nhé :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#eunxiao