Chương 352: Một Cảnh Nguy Hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hì hì... Mỗi ngày đều vui vẻ, nghe cha nói anh đã thăng chức thuyên chuyển đi rồi hả?" Park JiYeon cũng vừa mới nghe Yoon MinHyun nói.

"Ừ, đi tỉnh J, lệnh điều động mới xuống mấy ngày." Bên môi Chan DeaSung hiện lên nụ cười mờ mịt, thành phố vừa có một cơ hội thăng chức, cho anh một suất, anh suy nghĩ mấy ngày, quyết định rời khỏi nơi tràn đầy đau lòng, khổ sở nhưng sung sướng này, nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của Park JiYeon, mình cũng đủ hài lòng, yêu một người, trừ việc có thể bạc đầu chẳng xa nhau với cô ấy, mình cũng có thể chúc phúc cho cô ấy từ xa: Hạnh phúc an khang.

Vì vậy, anh lựa chọn tỉnh cách nơi này rất xa, rời đi càng xa, mới có thể cách xa nỗi tương tư khắc cốt này, có lẽ thời gian có thể quên lãng tất cả.

"Quý đại ca, anh là người tốt, nhất định sẽ hạnh phúc." Park JiYeon cũng cảm thấy không biết nói gì cho phải, cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên cảm nhận được Chan DeaSung rời đi có liên quan đến mình, nhưng dù thế nào, cô cũng không thể nói câu níu kéo, lấy thân phận gì? Nói ra có tác dụng gì?

Chỉ có trầm mặc, mới thỏa đáng nhất.

Chan DeaSung cười đến nhạt nhẽo, hai chữ hạnh phúc này đã sớm cách xa anh rồi, chỉ còn sót lại cuộc sống, anh chỉ nghĩ thật tâm thật ý làm việc vì dân, làm chuyện có ý nghĩa.

Tối nay tới đây, coi như từ biệt bạn và đồng nghiệp cũ, ngày anh rời đi không muốn cho bất kỳ ai biết, càng không cần bất kỳ ai tiễn anh.

Lúc tới thành phố Seoul, anh không có tiếng tăm không có ai biết, hôm nay định đi, tình nguyện lặng lẽ rời đi, phất ống tay áo, không mang theo một đám mây màu *, sẽ để cho những ký ức tốt đẹp kia đều ở chỗ sâu nhất mà thôi.

(*) phất ống tay áo, không mang theo một đám mây màu: ý chỉ sự dứt khoát, đoạn tuyệt.

Không biết vì sao, trong lòng Park JiYeon hơi khó chịu, vì kiên cường chịu đựng này, người đàn ông như tẩm gió xuân, anh rõ ràng chính là người đàn ông tốt có đốt đèn lồng lên cũng khó tìm, đáng tiếc nhất chính là anh không nên yêu mình.

Nếu như người đàn ông đầu tiên mình biết là anh, kết quả có lẽ khác bây giờ, yêu anh, cùng anh kết hôn sống chết, tất cả đều có thể. Nhưng, cuộc sống không có nếu như, người đàn ông cô gặp trước là EunJung, yêu anh, kết hôn với anh, sinh con cho anh, cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Từ toilet ra ngoài, cô lo lắng EunJung sẽ không tìm được mình, nên đi vào sảnh chính tìm anh, vừa tiến vào đã bị một đám thiên kim tiểu thư danh môn vây lấy, từng người bưng ly rượu muốn uống cùng cô, cô cảm thấy rất phiền, tại sao những người này không để cho cô một mình yên tĩnh chứ? Giống như một đám ruồi bọ, bay qua đông bay sang tây, khiến cho người ta không yên lòng.

"Xin lỗi, tôi hơi không thoải mái, muốn đi nghỉ ngơi một chút." Park JiYeon nói xin lỗi, bây giờ cô hơi sợ ầm ĩ. Hơn nữa ngửi mùi nước trên người những tiểu thư danh môn kia khiến cô buồn nôn, muốn ói.

Những người đó đương nhiên không tin tưởng lời cô nói, coi như cô cố ý không để ý đến họ, trong lòng hừ lạnh một tiếng, rối rít xoay người định đi, chuẩn bị áp dụng kế hoạch của các cô: một, giả bộ không cẩn thận đạp trúng váy mình, thuận thế ngã nhào, nhân cơ hội này đẩy Park JiYeon ngã xuống đất, để cho cô ta luống cuống; hai, giả bộ không cẩn thận đạp váy Park JiYeon, để cho cô ta ngã nhào trước mặt mọi người, làm trò cười cho người trong nghề.

Căn cứ hoàn cảnh hiện tại hai cái chọn một, cần phải để cho cô ta luống cuống trước mặt mọi người!

Lúc Park JiYeon xoay người, làn váy màu xám ngọc trai quét đất vừa đúng bay tới dưới chân một tiểu thư danh môn, cô ta thừa dịp không ai chú ý, dẫm gót giày lên, cố ý đứng đằng kia nói chuyện với người khác, giả bộ như không có chuyện gì.

"A!" Park JiYeon không đề phòng có người dẫm lên váy của cô ở phía sau, thân thể không tự chủ ngã về phía sau, lúc ấy trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó chính là đứa nhỏ trong bụng ngàn vạn lần không thể có chuyện, nhưng bé cưng còn thiếu vài ngày mới đủ ba tháng, cô ra sức cầu nguyện trong lòng bé cưng không sao, cô nhất định có thể đủ sức chịu đựng.

Lee Dong đang tìm kiếm bóng dáng Park JiYeon khắp nơi, không uổng công mắt anh tinh, đã nhìn thấy cô bị mấy thiên kim tiểu thư danh môn quấn lấy từ xa, đang định đi lên giải vây, đột nhiên phát hiện có gì không đúng, khi nghe cô thét chói tai, lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét vọt tới, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: A di đà Phật, thiếu phu nhân ngàn vạn lần không thể có chuyện, tiểu thiếu gia ngàn vạn lần không thể có chuyện!

Ham EunJung cũng nghe thấy tiếng bà xã anh kêu, chỉ tiếc anh ở quá xa, nước xa không cứu được lửa gần, ly rượu trên tay anh thiếu chút nữa bị anh bóp nát, rớt mạnh xuống đất, mặt âm u đi tới "Địa điểm xảy ra vụ án."

Park JiYeon vốn cho rằng mình nhất định ngã trên đất rồi, lại không ngờ được một bóng dáng bay tới đỡ lấy, chỉ tiếc tác dụng quán tính quá lớn, Lee Dong Gun bị ngã trên đất, Park JiYeon chỉ té trên người anh ta, tránh khỏi tiếp xúc thân mật với mặt đất, cũng giảm bớt xung lượng khổng lồ khi trực tiếp ngã xuống đất.

Nhưng hàng loạt động tác này khiến cho cô rất không thoải mái, cau mày ôm bụng, cô rất lo lắng, thật sự rất lo lắng.

"Khủng long con, em có sao không?" Ham EunJung kịp thời đi tới, kéo bà xã lên dịu dàng hỏi.

"Bụng, hơi không thoải mái..." Park JiYeon cắn môi cặp mắt mông lung mở to nhìn về phía ông xã, cô đang sợ, sợ bé cưng sẽ xảy ra chuyện.

Ham EunJung nghe xong lời này, lo lắng trong lòng lại sâu thêm một tầng, ôm ngang cô vào trong lòng, tròng mắt đen lạnh lùng liếc nhìn về phía người gây họa, "Nếu khủng long con xảy ra chuyện gì, tôi muốn các cô chôn theo!"

Quanh thân tản ra khí thế thù địch khiến mấy thiên kim tiểu thư danh môn sợ đến chân cũng mềm nhũn, họ không làm gì! Không phải chỉ té một cái thôi sao? Sao lại có thể xảy ra chuyện gì? Park JiYeon đê tiện kia cũng không tránh khỏi quá dễ hỏng! Nhất định là giả bộ!

Park JiYeon trở mình một cái rồi đứng dậy từ dưới đất, cho họ một ánh mắt "Tự giải quyết cho tốt", thật đúng là chán sống, hết lần này tới lần khác khiêu chiến quyền uy của cậu chủ, đều là một đám phụ nữ ngực lớn nhưng không có đầu óc.

Kang Seul Gi vừa đúng lúc bưng khay ra ngoài từ bên cạnh, chạm mặt Ham EunJung, cô vừa định gọi "Ham đại ca", lại bị ánh mắt lạnh lẽo của anh dọa cho không dám nói ra, người phụ nữ anh ôm trong ngực chắc là chị Park, vừa xảy ra chuyện gì sao? Nghi vấn đầy trong đầu cô nhưng không có chỗ giải đáp.

Park JiYeon chôn thẳng mặt vào trong ngực Ham EunJung, cho nên cô không nhìn thấy Kang Seul Gi, nhưng Ham EunJung nhìn thấy, nét kinh ngạc không lời nào có thể miêu tả được, anh thậm chí cảm thấy mình xuất hiện ảo giác rồi, hoặc chỉ có dáng dấp tương tự, mặc dù đầy bụng nghi vấn, nhưng chuyện vợ con lớn hơn tất cả.

Anh chỉ có thể kiểm tra kỹ sau.

Nếu như bình thường, Lee Dong Gun gặp Kang Seul Gi lần nữa, nhất định sẽ đùa giỡn cô ấy một trận, nhưng tình huống lúc này khác biệt, anh nào có tâm tình này, chỉ cầu nguyện trong lòng Park JiYeon vvà tiểu thiếu gia bình an vô sự.

Anh đi rất vội, chỉ có điều lúc đi ngang qua bên cạnh Kang Seul Gi thì liếc cô ấy một cái, sau đó không quay đầu đi luôn.

Kang Seul Gi kinh ngạc nhìn bóng lưng vội vã rời đi của anh ta, không phải người đàn ông này vừa rồi còn cợt nhả cô sao? Sao anh ta cũng đi vội vã vậy?

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong phòng tiệc rất kỳ quái, không ít người xì xào bàn tán xôn xao, có rất nhiều người đã không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Ham thiếu bỏ cuộc vui rời đi vì phụ nữ, hơn nữa mỗi lần đều là một người phụ nữ - người anh từng thông qua truyền thông tuyên bố với mọi người là vị hôn thê - Park JiYeon.

Có thể thấy được, anh cưng chiều cô bao nhiêu, làm tổn thương cô, chính là gây khó dễ với Ham thiếu, chính là muốn tìm chết!

Thân làm cha, Yoon MinHyun đương nhiên biết con gái mang thai, thân thể con bé luôn không tốt, thoáng qua vừa rồi quả thật quá nguy hiểm, cũng khó trách Ham EunJung sinh ra tức giận lớn như vậy, đủ loại dấu hiệu đều là mặt ngoài, cậu ta thật sự yêu JiYeon, coi con bé như bảo bối mà cưng chiều.

"Chú Yoon, JiYeon cô ấy... Mang thai sao?" Chan DeaSung chú ý tới tay JiYeon vẫn che chở bụng, hơn nữa nếu chỉ có té ngã, Ham EunJung cũng không sinh ra nóng nảy lớn như vậy, có thể thấy được...

"Ừ, còn chưa đầy ba tháng, đứa nhỏ rất dễ... Sinh non." Yoon MinHyun thở dài, nhấc chân đi ra ngoài, ông cũng muốn nhìn con gái và cháu ngoại nhỏ, nếu không buổi tối ngủ không yên.

Trong lòng Chan DeaSung hồi hộp, ba năm trước đây, anh từng chính mắt nhìn thấy JiYeon sinh non, cảnh đó đến nay vẫn là ký ức còn mới mẻ đối với anh, cô ấy là cô gái tốt, hy vọng ông trời không tàn nhẫn cướp đi đứa bé của cô ấy một lần nữa như vậy.

Hai người một trước một sau cùng đi ra, trên xe, Yoon MinHyun gọi điện thoại cho Lee Dong Gun, sau khi biết được bọn họ ở bệnh viện nhân dân số một thành phố lập tức chạy tới.

Vừa đến bệnh viện, Ham EunJung ôm Park JiYeon sải bước đến phòng cấp cứu, yêu cầu chuyên gia khoa phụ sản lập tức tới, sắc mặt đen xì, cả đám y tá bị sợ ngựa không ngừng vó chuẩn bị đồ vào phòng cấp cứu.

"EunJung, em rất sợ hãi." Park JiYeon nắm chặt tay ông xã, cô thật sự không muốn mất đi đứa bé đến không dễ, càng không muốn trải nghiệm khổ sở sinh non giống như ba năm trước đây một lần nữa, đối với cô mà nói, đó chính là cơn ác mộng, mỗi lần nhớ tới, chân tay cô đều lạnh lẽo, cả người run rẩy.

"Ngoan, đừng sợ, nhất định sẽ không có chuyện gì." Ham EunJung chỉ có thể an ủi cô, thật ra anh cũng sợ, anh vừa chuẩn bị làm một người ba tốt, lại đột nhiên xảy ra tình huống như thế, anh cũng hơi luống cuống chân tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro