Chương 394: Ngoại Truyện Ngọt Ngào 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ham EunJung vẫn không để ý tới, chuyện ban nãy đánh chết anh cũng không nói, chỉ lựa chọn im lặng.

Park JiYeon híp mắt nhìn khắp người anh, ánh mắt dừng lại ở chổ còn ẩm ướt trên người, lại nhớ tới vừa rồi mặt ông xã đen lại, đột nhiên hiểu rõ.

"Ha ha. . . . . . Em biết rồi." Cô cười trộm như con mèo tinh quái.

"Em thì biết cái gì?" Ham EunJung hỏi lại, anh không tin nai con biết được, nhất định là cô ấy đang lừa mình.

"Trên ngực anh. . . . . ." Park JiYeon ghé vào sát tai ông xã

Nhỏ giọng thì thầm, âm thanh chỉ có hai người nghe được.

Trong chớp mắt mặt người nào đó đen lại, hung hăng nói: "Dám chê cười anh, xem buổi tối em có tốt hơn không!"

Nói xong, liền trở về phòng, để lại Park JiYeon đứng ở đó"Ha ha" cười to, không thể không vui, đây chắc chắn là nhược điểm, sau này có thể dùng để uy hiếp EunJung.

Buổi tối, người nào đó nói chuyện giữ lời, thừa dịp khi hai đứa con im lặng ngủ, mạnh mẽ cưng chiều bà xã triệt để mọi mặt từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, lâu rồi hai người không có buông thả như vậy.

"A! Anh nhẹ một chút thôi. . . . . ."

Trong đêm tối đen như mực, trên giường tiếng nũng nịu của người phụ nữ bay bỗng khắp phòng, làm cho người ta yêu.

"Trứng thối nhỏ, em rõ ràng thích anh như vậy. . . . . ."

Đây là giọng nói khàn khàn ẩn đầy ham muốn tình dục của người đàn ông, tiếng thở dốc thay thế tất cả, một phòng kiều diễm, dập dờn tình cảm dịu dàng và suy nghĩ ngọt ngào vô tận.

Sau đó, Ham EunJung vuốt ve tấm lưng bóng loáng của bà xã: "Khủng long con, JiJung và EunJi được một trăm ngày tuổi, em đã đồng ý với anh rồi."

"Một trăm ngày! Đúng rồi, ngày mai anh liên hệ với thợ chụp hình, để chụp cho JiJung và EunJi vài tấm ảnh, làm ra một tập ảnh đẹp lưu lại làm kỷ niệm." Park JiYeon nói tiếp.

"Uh, nhưng em không được né tránh vấn đề." Ham EunJung dần buông tay.

"Em đâu có trốn tránh vấn đề, không phải đã trả lời anh sao?"

"Lại muốn đánh trống lãng sao?" Ngón tay thô vân vê quanh quẩn một chỗ ngay khe đùi.

"Ông xã, em nghĩ là đợi đến khi chúng ta kết hôn được một năm thì đi du lịch như vậy cũng có giá trị kỷ niệm mà! Được không?" Park JiYeon để mặc ngón tay của anh làm điều xấu trên người mình, giọng nói mềm mại nũng nịu.

Đôi mắt Ham EunJung khép hờ: "Đã từng nghe chuyện ' sói đến đây ' chưa?" Rõ ràng là không tin lời cô nói.

Hai cánh tay mềm mại của Park Jiyeon vòng quanh cổ anh: "Ông xã, em cũng rất nhớ anh, muốn cùng anh trải qua thế giới của hai người, nhưng mà JiJung và EunJi mới ba tháng tuổi, nhỏ như vậy làm em không nỡ bỏ lại!"

Cô thay đổi dùng tình cảm dịu dàng kết hợp với thân thể tấn công, cũng không tin ông xã không đáp ứng.

"Tốt, vậy nghe theo em một lần." Ham EunJung cảm thấy cô nói rất có đạo lý, mình cũng không nỡ bỏ JiJung và EunJi lại, xem ra phải lên kế hoạch về lộ trình chặt chẽ hơn mới được.

"Ông xã, anh thật tốt." Park JiYeon chuyển động cơ thể tới gần gò má của anh rồi hôn, môi còn chưa rời đã bị anh đè ép trên giường, tình cảm mãnh liệt lại tuôn trào.

"Chán ghét! Ngày mai anh. . . . . . Còn phải đi làm!"

"Bà xã, em phải tin tưởng sức khỏe của anh."

"Trứng thối! Rất. . . . . . Nặng. . . . . ."

"Vậy. . . . . . Anh nhẹ một chút. . . . . ."

" Anh. . . . . . Cố ý . . . . . ."

"Ngoan, thích không?"

". . . . . ."

Mùa thu mát mẻ, mà trong phòng, nhiệt độ càng cao, nồng nàn làm say lòng người.

*****

Khi JiJung và EunJi được một trăm ngày, nhà họ Ham bận rộn chúc mừng hai đứa nhỏ, chỉ mở tiệc chiêu đãi người nhà và bạn bè, chỉ có ông bà ngoại của JiJung và EunJi cùng với mẹ Haracũng như người nhà.

Còn Lee JiYeon, cô vẫn còn du học ở Italy; nhân dịp này Choi SiWon cũng quay về công ty tiếp nhận công việc, cho nhau không gian, không quấy rầy nhau, chờ đợi tới khi gặp lại.

Ham EunJung có ba người anh em kết nghĩa, lúc này mỗi người đều có phiền não, ví dụ như người em thứ hai Park SoYeon, đang buồn rầu giải quyết về những việc rối loạn trong quan hệ gia đình; người em thứ ba Park HyoMin, thật sự đã rơi vào hố sâu tình yêu, người con gái mà anh ta vừa ý cũng không phải người dễ bắt nạt, chơi trò trốn tìm với anh tới khắp nơi trên thế giới; bốn người không ai hơn ai,đều lấy lòng bà xã và con cái, lại có ý định tiếp tục sinh con, anh ta bị kích thích khi thấy anh hai có đầy đủ trai gái, vì thế mà luôn muốn sinh thêm môt đứa con gái.

Xét thấy sáu người này cũng không có ở trong nước, người thì đang sống rất ung dung ở nước Anh, người thì có đời sống vợ chồng tươi sáng nhiều màu sắc ở Hồng Kông, vì vậy mà không mời bọn họ tới dự tiệc mừng trăm ngày, đợi khi JiJung và EunJi được một tuổi thì mời tất cả bạn bè tụ tập lại với nhau.

Đã quên giới thiệu về cục cưng của gia đình Hara, cô không sinh được con gái như mong muốn nên cảm thấy chán ngán thất vọng, để chấm dứt sự việc này ông xã Kwon YuRi của cô đành phải an ủi, dỗ dành cô, thuyết phục cô lần này không được thì giờ sinh thêm đứa nữa như thế sẽ được như ý.

Cô dĩ nhiên mặc kệ, sinh một đứa thì mình đã bị giày vò mệt mỏi, còn muốn sinh thêm chẳng phải là muốn mạng người!

Con trai thì con trai! Tất nhiên cô sẽ giáo dục tốt, nếu không tới khi có vợ lại quên mất mẹ! Khi đặt tên cho con, cô bị đau đầu , một quyển tự điển bị cô lục lọi hết mà vẫn không thấy được tên nào làm cô vừa lòng, cuối cùng, cô rất có trách nhiệm đặt tên đơn giản nhất chỉ có một chữ cho con trai-- Kwon Tae

Cha mẹ hai nhà đều không thích, nói đây là tên gì vậy! Qúa đơn giản, không được, tuyệt đối không được!

Hara cũng không hề mạo phạm, nói tên con trai phải do mình đặt, ai nói cũng không tốt, khi hai bên giằng co còn chưa xong, Kwon YuRi mở miệng : "Nếu không, ở phía sau tên thêm một chữ' Hyun ' đi? Kwon Tae Hyun."

May mà hai bên đều đồng ý tên này, vì thế liền quyết định tên là Kwon Tae Hyun.

"Hara, bạn đặt tên như vậy thật không có trách nhiệm đó? Bạn không lo lắng khi con trai lớn lên sẽ trách bạn sao?" Park JiYeon nghe xong lời giải thích của cô, kinh ngạc há mồm.

"Nó dám! Mình mang thai mười tháng mới sinh ra nó, vậy dễ dàng thôi! Đứa nhóc hư nếu không nghe lời xem mình trừng trị thế nào!" Khuôn mặt Hara hung dữ nói.

"Khụ. . . . . .Bạn đã làm mẹ rồi, có thể dịu dàng chút hay không! Cốt nhục của mình sinh ra mà cũng đánh được?" Park JiYeon biết cô là người nhanh mồm nhanh miệng, nhất là miệng lưỡi khoe khoang.

"Mình. . . . . . Nếu nó không nghe lời, dĩ nhiên mình phải đánh."

"Bà mẹ bạo lực." Park JiYeon tức giận liếc mắt cô.

"Thật không đúng, mình nghĩ có thể đã nhận nhầm con." Bỗng nhiên Hara nói ra làm người ta kinh ngạc.

Khóe môi Park JiYeon run rẩy: "Phốc! Chắc không phải đâu?"

"Con của mình rất ngoan, không giống mình chút nào, ngay cả mẹ mình cũng nói nó không giống mình trước đây rất nghịch ngợm, bạn nói có phải đã bế nhầm rồi không?"

"Tae Hyun mới 3 tháng, mỗi ngày không ăn thì là ngủ, có thể nghịch ngợm như thế nào? Ít nhất cũng phải chờ tới khi một tuổi đi." Park JiYeon tức giận quát lên.

"Mình thấy EunJi nhà bạn rất nghịch ngợm, nếu không phải bạn sinh sớm hơn mười ngày, mình vô cùng nghi ngờ EunJi mới là con gái của mình." Vẻ mặt Hara rất nghiêm túc. .

"Cút! Không được đánh chủ ý gì với con gái bảo bối của mình, sao bạn không đi hỏi mẹ chồng, nói không chừng Tae Hyun giống như ba."

Nghe được lời nói của bạn tốt, Hara nghiêm túc cắn môi suy nghĩ: "Không phải đều nói con trai giống mẹ? Làm sao có thể giống ba?"

Park JiYeon bị cô đánh bại, cô ta là người hồ đồ ngu xuẩn chính là hồ đồ ngu xuẩn!

"Hara, mình đề nghị bạn sinh thêm đứa nữa, thực hành càng thêm đáng tin hơn so với lý thuyết, tin tưởng mình đi." Bàn tay vỗ lên vai bạn tốt, không hề có ý đùa giỡn.

"Không sinh, cùng lắm thì mình không quan tâm tới, bây giờ quan trọng nhất là chăm sóc đứa nhỏ." Hara lắc đầu.

. . . . . .

Hiển nhiên làm mẹ rồi thì không có biện pháp nào để được rảnh rỗi lâu, mới nghỉ ngơi được một lát thì tất cả đứa nhỏ đã đói bụng đến nỗi phải khóc "Gào khóc" lên.

Điều may mắn duy nhất của Park JiYeon là JiJung và EunJi chưa bao giờ kêu đói cùng một lúc, nêú không cô cũng không thể nào phân thân cả, đoán rằng những ngày tốt đẹp như vậy cũng không còn kéo dài lâu, đứa nhỏ càng lớn, lượng thức ăn sẽ càng nhiều, như vậy cô cũng chịu không nổi, phải nghĩ cách cai sữa cho chúng.

"Nhưng mà, mình rất thích EunJi của bạn." Trong mắt Hara bộc lộ rõ ràng sự yêu thích.

"Thích thì tự mình sinh."

"Ôi chao, gả EunJi nhà bạn cho con trai mình đi."

"EunJi lớn hơn Tae Hyun." Giọng nói Park JiYeon không biết làm sao.

"Không sao, con gái lớn hơn mới tốt."

"Người nhà của mình rất quan tâm việc của EunJi, con bé mới một trăm ngày tuổi, mình không thể gả đi sớm như vậy, hơn nữa, xã hội bây giờ cũng không như xã hội cũ còn phổ biến việc ước định hôn nhân cho con trẻ."

Hara tha thiết mong chờ nhìn đứa con gái nhỏ đang bú mẹ ở trong lòng Park JiYeon: "Nhưng mà, bạn tạm thời đồng ý mình đi! Sau khi lớn lên việc này sẽ tính tiếp!"

"Bạn thích EunJi như vậy, vậy nhận con bé làm con gái nuôi đi?" Park JiYeon tha thiết đề nghị.

"Không được, vậy Tae Hyun nhà mình làm sao bây giờ?" Hara mặc kệ.

"Bạn cũng không hỏi ý kiến Tae Hyun nhà bạn, quyết định qua loa hôn nhân cả đời của nó, sau này nó sẽ hận bạn."

"Nó sẽ phải cảm ơn mình."

"Phụ nữ ngoan cố, muốn con gái thì tự mình sinh, đừng đánh chủ ý lên Tae Hyun của mình!" Cái mũi Park JiYeon hừ hừ, chính là không đáp ứng.

"Thôi mà! Không cần như vậy mà!" Hara tươi cười sáng lạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro