Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mới bước ra khỏi phòng của Jiyeon thì gặp mẹ nuôi.

"Eunjung, sao con k ngủ thêm chút nữa, chắc hôm qua Jiyeon gây cho con k ít phiền phức nhỉ " tính cách giữa mẹ và mẹ nuôi khác nhau một trời một vực. Tính khí của mẹ nuôi rất tốt, dù gặp phải chuyện gì cũng luôn luôn mỉm cười. Tôi nghĩ điều này cũng giải thích tại sao Jiyeon lại dễ thương, hiền hậu dc nhìu người yêu mến đến như vậy.

"Dạ, không có gì đâu ạ, Jiyeon về thì ngủ liền, k có phiền gì con hết" tôi xấu hổ nói.

Đang suy nghĩ có nên về nhà trước khi Jiyeon thức hay k thì đột nhiên cửa phòng tắm mở ra, tôi bị sốc khi người trong đó bước ra.

"M...Mẹ ! " tôi gần như là hét lên, khi nhìn thấy tôi, mẹ cũng ngạc nhiên k kém, nhưng vấn đề là mẹ đang mặc bộ đồ ngủ, trên đầu còn quấn khăn tắm, trông như vừa mới tắm xong, lại còn ở trong phòng của Park mama nữa chứ...

"Ham Eunjung! mới sáng sớm mà con la hét om sòm gì hả! "

"Sao...sao mẹ lại bước ra từ phòng tắm, lại...còn...còn mặc đồ ngủ của mẹ nuôi nữa ! " âm lượng của tôi vẫn k giảm vì tôi vẫn còn bị sốc mà.

"Àh, hôm qua mọi người đều uống say, cho nên vào nhầm phòng đấy mà " hix chuyện động trời như vậy mà mẹ nói nghe sao nó bình thường dữ.

"Vào vào vào....vào nhầm phòng ?! " có ba mẹ như vậy hỏi sao mà k lo lắng chứ.

"Cậu cứ thích nói bừa, xem kìa, cậu làm con nó sợ rồi kìa " mẹ nuôi nhìn mẹ trách.

"Là như vầy Eunjung, ba con và ba Jiyeon ở nhà hàng đã ngà ngà say, về nhà lại đòi uống tiếp, cho nên mẹ con mới qua đây ngủ chung với mẹ " thì ra là vậy, lí do của mẹ nuôi thì vẫn còn chấp nhận dc, nhưng mà "Mẹ nuôi àh, sao mặt mẹ đỏ thế ? " tôi có chút hiếu kì hỏi.

"Hả ?ha..ha..ha.. có sao ? " mẹ nuôi k trả lời mà nở nụ cười gượng gạo.

"Ah, Jiyeon con tỉnh rồi sao " đột nhiên mẹ nuôi nhìn về phía sau tôi và hỏi, tôi miễn cưỡng quay đầu về phía sau thì nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Jiyeon.

"Chào mẹ và mẹ nuôi "

"Hở ? còn mình đâu ? "

"Haha, đã lâu rồi chúng ta k cùng nhau ăn sáng, hôm nay lại đầy đủ như vậy, chúng ta cùng nhau ăn sáng thôi " mẹ nuôi vui mừng vào bếp chuẩn bị bữa ăn sáng.

Bữa ăn sáng chỉ có thể diễn tả bằng hai từ "ngượng ngùng " ánh mắt của mẹ và mẹ nuôi rất kì lạ, lâu lâu nhìn chúng tôi rồi lại mỉm cười hài lòng, lại còn gắp thức ăn cho chúng tôi nữa chứ.

Mặc dù từ nhỏ đã biết hai gia đình chúng tôi có tình cảm đặc biệt với nhau, tôi và Jiyeon đều cảm thấy mình như có hai người ba, hai người mẹ vậy. Nhưng chúng tôi rất ít hỏi những chuyện hồi còn trẻ của họ. Tôi chỉ biết rằng mẹ và mẹ nuôi là hai người bạn thân nhất của nhau, ba và ba nuôi cũng vậy, sau này họ đều kết hôn, nên mối quan hệ giữa hai gia đình mới tốt đến như vậy.

Vốn dĩ định hỏi Jiyeon xem sao 2 người họ sao lại kì lạ như thế, nhưng k ngờ cậu ấy cứ cúi xuống ăn, k thèm để ý đến tôi gì hết, chẳng lẽ đang giận mình sao ? nhưng mà mình đâu có làm gì, cũng đâu chọc ghẹo gì cậu ấy đâu, trừ phi...trừ phi sáng nay cậu ấy dậy sớm hơn mình, k phải chứ, k lẽ cậu ấy biết hôm qua xảy ra chuyện gì sao, tôi đang cảm thấy bất an, đứng ngồi k yên thì đột nhiên điện thoại tôi reo lên, làm tôi giật cả mình.

"Alo "

"Là tôi "

"Có chuyện gì sao "

"Ok, Lát gặp vậy "

Tôi cúp máy, rồi nói "con ăn no rồi, con đi trước đây. "

"Sao nhanh vậy, ăn thêm chút đi con, chưa tới giờ đi làm mà" mẹ nuôi nhìn đĩa thức ăn vẫn chưa ăn hết mà tôi đã vội vàng đứng dậy nên nói.

"Con thật sự ăn no rồi mẹ nuôi"

"Ai gọi đến mà khiến con phải đi gấp gáp như vậy hả?" mẹ hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Mẹ àh, con đã lớn như vậy rồi, sao mẹ cứ quản con như con nít vậy chứ" tôi nhìn mẹ thở dài.

"Mình đi trước đây" tôi nói nhỏ với Jiyeon.

"Uhm"

Sau khi nhận dc sự đồng ý của cậu ấy, tôi mới yên tâm mà đi.

Người gọi điện thoại là Seung Ho, lúc đầu tôi còn tưởng anh ta gọi nhầm số nữa chứ. Nhưng sau cuộc nói chuyện, tôi mới hiểu ra là anh ta muốn gặp riêng tôi để nói chuyện. Bạn trai của bạn thân đột nhiên gọi điện thoại đến muốn gặp riêng, tôi không ngốc đến nỗi tưởng rằng anh ta có ý gì với tôi đâu.

Khi tôi đến nơi hẹn thì Seung Ho đã ở đó rồi, anh ta hút thuốc, k biết đang suy nghĩ chuyện gì mà rất chú tâm, tôi đến đứng kế bên thì anh ta mới phát hiện ra.

"Đến rồi hả" anh ta dập tắt điếu thuốc trong tay nói.

"Uhm" tôi đứng cạnh anh ta và nhìn biển đang chơi đùa cùng những ngọn sóng.

Anh ta chỉ đứng nhìn k nói gì, tôi cũng k hối thúc, chỉ muốn tận hưởng âm thanh của tiếng sóng.

"Cô k muốn biết lí do tôi hẹn cô ra đây sao?"

"Tôi k nghĩ anh hẹn tôi ra để nói người mà anh thích thật ra là tôi" tôi biết anh ta hẹn tôi ra là để nói về Jiyeon, chứ ngoài Jiyeon ra thì còn gì để nói nữa chứ.

"Hahahha" Seung Ho cười lớn.

"Lần đầu tiên tôi thấy cô, thì đã cảm thấy cô là một người tài giỏi, Jiyeon cũng thường hay khen cô trước mặt tôi" k ngờ Seung Ho lại nói những lời khách sáo như thế, nhưng câu cuối cùng làm tôi cảm thấy rất vui, tôi rất muốn biết Jiyeon nói về tôi như thế nào trước mặt người khác, nhưng tôi đã cố gắng kiềm chế sự tò mò đó.

"Anh quá khen" tôi trả lời.

"Thời gian mà tôi và Jiyeon quen nhau, những điều em ấy nói đều xoay quanh cô, em ấy hay kể về những chuyện lúc nhỏ của hai người, rồi những chuyện xảy ra khi đi học. Mỗi lần mà em ấy nhắc đến cô đều cười vui vẻ như đứa con nít dc kẹo vậy. Tôi nghĩ, đối với Jiyeon mà nói, cô là người rất đặc biệt với em ấy, cô ở trong tim của Jiyeon giữ một vị trí rất quan trọng, không, đáng lẽ nên nói, cô luôn giữ vị trí số một trong tim của Jiyeon, ai cũng k thể thay thế điều đó, kể cả tôi" Khi Seung Ho nói ra những điều này, trên mặt anh ta luôn giữ vẻ điềm tĩnh, điều này làm tôi rất thán phục hành động của anh ta, nên biết cần k ít dũng khí để thừa nhận những điều này. Dù gì Seung Ho cũng là bạn trai của Jiyeon mà bắt anh ta thừa nhận rằng anh ta k quan trọng bằng tôi, chuyện này thật k dễ dàng chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro