Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy biết rằng bốn người họ chắc chắn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và Eunjung, nhưng không hiểu sao lòng tôi cứ thấp thỏm không yên mãi, không dám nhìn vào mắt họ, nên cách tốt nhất là cắm cúi ăn, không nên lo quá nhiều chuyện. Eunjung cũng không tốt hơn tôi chút nào, bình thường cậu ấy nói rất nhiều, hay kể những chuyện vui, hôm nay lại chẳng nói câu nào. Khi Eunjung nói tôi biết những vết đỏ trên cổ, tôi vội vàng kéo cổ áo cao lên, mà không nghĩ rằng chính hành động đó, tôi đã tự tố cáo bản thân mình. Cảm thấy lo sợ họ sẽ hỏi về nó, thì ba nuôi đột nhiên đưa ra ý kiến cả nhà cùng đi chơi khiến tôi có chút ngạc nhiên, đang suy nghĩ phải dùng lý do nào để từ chối thì Eunjung đã nhanh miệng nói trước, nhưng sự phản kháng của Eunjung trước mặt mẹ nuôi là hoàn toàn vô hiệu, mỗi lần hai người họ tranh luận thì Eunjung luôn là người phải thoả hiệp. Lần này cũng không ngoại lệ, nhưng nghĩ kĩ thì chủ ý này cũng không tệ lắm, từ khi tôi và Eunjung có sự nghiệp riêng của mình thì số lần đi chơi của hai gia đình ngày càng ít đi. Dù sao hôm nay mọi người đều rảnh, thời tiết lại rất tốt, tuy rất muốn đi chơi riêng với Eunjung, nhưng dù gì thì hai chúng tôi cũng đã ở bên nhau, sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội, lo gì chứ.

" Ham Eunjung, con xuống lầu lái xe ra cửa chờ mọi người đi" mẹ nuôi ra lệnh cho Eunjung.

"Mẹ, con vẫn chưa ăn xong mà" Eunjung trả treo.

"Đừng có ở đó mà nhiều lời, đi mau đi" mẹ nuôi.

"Trời, đối xử với con như vậy đấy, thật không biết con có phải là con ruột của mẹ không nữa" tất nhiên những lời đó chỉ có mình tôi nghe thấy, chứ mà để mẹ nuôi nghe được chắc Eunjung ...., cậu ấy vội vàng ăn miếng cuối cùng rồi đứng lên.

"Mình cũng ăn no rồi, để mình đi cùng cậu" tôi vội nắm lấy áo của Eunjung khi cậu ấy quay người rời đi, tôi có linh cảm mẹ nuôi cố tình đuổi khéo Eunjung nên tôi cảm thấy tốt nhất là nên đi chung để đỡ phiền phức.

"Jiyeon, sức khoẻ con yếu, với lại sáng sớm thời tiết hơi lạnh, để Eunjung đi một mình thì được rồi" giọng mẹ nuôi dịu dàng bao nhiêu thì tôi cảm thấy sự việc này không ổn bấy nhiêu.

"Nhưng mà...." tôi vẫn muốn tìm lí do khác để đi cùng Eunjung.

"Đừng có nhưng nhị gì nữa, mẹ nuôi còn muốn nhờ con chọn giúp một bộ trang phục để xuống phố nè" thấy không còn cách nào khác, tôi đành buông tay ra, mỉm cười với Eunjung để cậu ấy cảm thấy an tâm hơn.

Eunjung vừa mới đi khỏi, thì tôi đã bị kéo ra khỏi bàn ăn, mới bước chân đến phòng khách lại bị kéo ngồi xuống ghế sofa, sau đó bốn người họ cũng ngồi đối diện tôi, điều này thật sự khiến tôi cảm thấy không thoải mái chút nào. Tôi nhìn mẹ nuôi với ánh mắt hoài nghi, nhưng chỉ nhận dc nụ cười đắc ý trên khuôn mặt ấy, theo kinh nghiệm bấy lâu nay của tôi thì đó là một tín hiểu chẳng lành chút nào. Tôi liền quay sang cầu cứu mẹ, nhưng đáp lại là sự im lặng, tôi lại quay sang cầu cứu ba và ba nuôi, đáp lại chỉ là một nụ cười an ủi....

" Jiyeon ah, hôm qua ngủ có ngon không con?" rõ ràng chỉ là một câu hỏi thăm bình thường, nhưng sao cảm thấy rợn hết cả tai óc.

"Rất...rất ngon ạ" tôi trả lời một cách khó nhọc, đồng thời cảm thấy hai má mình nóng dần lên.

"Nếu con nói dối, mẹ nuôi sẽ không vui đâu đấy"

"Con đâu có...nói dối" tôi nuốt nước bọt trả lời.

"Mẹ không tin, thế vết đỏ trên cổ con là gì thế ?" quả nhiên mẹ nuôi đã nhìn thấy.

"Đó là...do...do con..." cảm thấy cổ họng khô ran, chẳng biết phải trả lời như thế nào, cứ nhìn xuống nền nhà lạnh ngắt.

Sau một phút yên lặng đến thấy sợ, thì nghe tiếng mẹ nuôi cười, lúc đầu chỉ là những tiếng cười khúc khích, sau đó là những tiếng cười ha hả. Mẹ nuôi càng cười lớn tiếng hơn khi thấy mặt tôi ngơ ra vì chẳng hiểu gì cả, trong khoảnh khắc đó, tôi như tìm thấy hình bóng Eunjung trên người mẹ nuôi.

"Được rồi bà đừng có chọc ghẹo con nó nữa" hên là nhờ có mẹ can thiệp.

"Con và Eunjung đó, thật là khiến ba mẹ lo lắng muốn chết, dù có chậm hiểu đến thế nào đi nữa thì vẫn có thể dễ dàng nhận ra tình cảm hai đứa dành cho nhau, vậy mà hai con cứ níu níu kéo kéo hoài, mãi đến bây giờ mới thổ lộ tình cảm của mình"

"Thì đó, thật là chưa thấy ai chậm hiểu như hai đứa, như khúc gỗ vậy ah, sự việc đơn giản như thế mà bị hai con làm cho phức tạp lên. Nhìn thấy hai đứa cứ đau khổ mà ba mẹ cũng chẳng hơn gì, nhìn mà trong lòng cứ quặn đau. Nếu không phải con ngốc Eunjung đòi đi Pháp, thật không biết hai đứa còn phải chịu đựng đau khổ đến bao giờ"

"Tôi đã nói rồi mà, dù cho hai đứa nó có làm gì đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau thôi" ba đắc ý nói như biết trước kết cục chắc chắn sẽ như thế.

"Thôi đi ông, không biết ai vừa nghe tin Eunjung phải sang Pháp thì lo đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên" cuối cùng mẹ nuôi cũng đã khắc phục được cơn cười của mình.

Người này một câu, người kia một câu, nghe nhức cả cái đầu, cảm thấy trước mặt có rất nhiều ngôi sao, sao Thuỷ, sao Mộc, sao Kim... sao gì cũng có. May sao lúc này một vòng tay ấm áp đã kéo tôi ra khỏi " bầu trời sao lấp lánh" ấy, mẹ vỗ nhẹ vào vai tôi ngụ ý đừng lo lắng, rồi nói.

"Được rồi, mọi người cứ nói mãi như thế, đến khi nào thì mới nói rõ mọi chuyện cho con nó hiểu đây"

"Con yêu"

" Dạ?" tôi cẩn thận đáp, giông tố đã đi qua, k biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"Tình cảm giữa con và Eunjung sâu đậm như thế nào ba mẹ đều hiểu cả, hai đứa con đều xem đối phương còn quan trọng hơn cả bản thân mình, kẻ mù còn có thể nhận ra, cho nên con không cần phải giấu ba mẹ nữa" mẹ nhìn tôi với ánh mắt trìu mến nói.

"Con...nhưng....nhưng ba mẹ không phản đối sao ?" tôi hỏi trong lo sợ.

"Ba mẹ không những không phản đối, mà còn nhiệt liệt tán thành nữa là khác, ngược lại nếu một trong hai đứa mà phải gả cho người khác, ba mẹ mới cảm thấy đau lòng đấy" mẹ nuôi nói.

"Nhưng tại sao, con không hiểu, con và Eunjung đều là con gái..." lúc tôi và Eunjung còn học trong trường nữ sinh, tình yêu đồng tính là một điều cấm kị đối với mọi người, sẽ bị người khác xem thường, nói này nói nọ, kết cục đều là bi thương, chính vì thế mà tôi và Eunjung mới không dám nói lên tình cảm của mình, nhưng không ngờ thái độ của ba mẹ đối với chuyện đồng tính lại dễ dàng như thế, tôi thật sự không lí giải nổi.

"Nguyên nhân sao, rất đơn giản, vì ba mẹ cũng như các con thôi, đều trải qua những chuyện như thế, giờ con hiểu rồi chứ"

"Giống con ? Trải qua những chuyện như thế ?" tôi lặp lại với vẻ mặt nửa hiểu nửa không hiểu.

"Chẳng lẽ trước giờ con không nghi ngờ tại sao mối quan hệ giữa hai gia đình chúng ta lại thân thiết đến như vậy sao, và tại sao ba mẹ lại có tấm thẻ VIP của bar Les Genie sao"

Tôi cố gắng ghép từng cái từng cái thông tin lại với nhau.

"Có lẽ như thế con sẽ dễ hiểu hơn" mẹ nuôi đột nhiên đứng dậy bước đến trước mặt mẹ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro