Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên cùng Jiyeon ở trong một không gian nhỏ như vậy, hix, sao tự nhiên mình lại đỏ mặt, tim đập nhanh vậy chứ, như vậy thì có gì là ghê gớm đâu chứ, dù gì hôm qua cũng làm chuyện đó rồi, bây giờ cảm thấy xấu hổ cái quái gì nữa chứ. Mà cũng không biết Jiyeon đang nghĩ gì mà cứ nhìn chằm chằm mình hoài.

"Lẹ lên đi ! chậm như rùa ah ! " Jiyeon hối thúc.

"Xong rồi nè, làm gì mà hối dữ vậy" tôi quay lưng lại với cậu ấy, nhanh chóng mặc áo vào, Jiyeon giúp tôi kéo cái khoá ở đằng sau.

"Xong rồi, đi ra thôi " tôi định mở cửa thì bị Jiyeon nắm lại.

"Sao vậy nè " tôi quay lại hỏi.

Jiyeon kéo tôi lại gần, hai tay vòng qua eo ôm chặt, đầu dựa vào vai, chỉ những động tác như thế thôi cũng khiến trái tim tôi một lần nữa lại đập loạn xạ cả lên.

"Không phải cậu muốn biết mình sẽ chọn loại người nào sao" làn hơi nóng ấm của cậu cứ phả vào tai tôi mãi, thật sự không thể chịu đựng nỗi.

"Uhm, cậu vẫn còn nhớ sao ? mình chỉ giỡn thôi, cậu không cần phải quan tâm quá " mặc dù tôi cũng rất muốn biết câu trả lời của cậu là gì.

"Cậu hỏi lại đi " Jiyeon quả quyết nói.

"Hả ? Oh, có 4 chọn lựa : A chín chắn, trưởng thành ; B có tài ăn nói ngọt ngào ; C tao nhã, lịch sự ; D thô lỗ nhưng lại hào phóng ; cậu chọn cái nào " lặp lại xong, tôi hiếu kì nhìn cậu ấy đợi câu trả lời.

Jiyeon nhìn tôi rồi nói ra 4 chữ mà tôi không thể nào quên được.

" MÌNH CHỈ CHỌN CẬU " rồi áp môi mình vào môi tôi.

" Cấm cậu lại suy nghĩ lung tung đấy " sau khi tách nhau ra vì cả hai cần không khí để thở, cậu ấy bĩu môi trách móc.

"Mình...mình đâu có "

"Cấm nói dối " xong rồi kéo tôi ra khỏi phòng thử đồ.

Cậu ấy đã nhận ra sự bất an của tôi nên mới cố ý làm vậy để tôi cảm thấy tự tin hơn với quyết định của mình. Bao lâu nay cứ nghĩ rằng Jiyeon là người cần được tôi bảo vệ, nhưng thật ra Jiyeon cũng đang âm thầm che chở, bảo vệ tôi. Lúc tôi muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, cậu ấy sẽ ngoan ngoãn để tôi thực hiện vai trò của mình, khi tôi thành kẻ chạy trốn, cậu ấy lại trở nên mạnh mẽ để bảo vệ tôi.

Sau một buổi trời shopping mệt mỏi, cuối cùng cũng đến buổi trưa, cả nhà đến một nhà hàng gần ở khu thương mại, trang trí theo phong cách cổ điển lại rất yên tĩnh, rất thích hợp cho những bữa ăn gia đình. Trong lúc đợi thức ăn lên, tôi đi vệ sinh, bước ra thì gặp mẹ nuôi, dường như mẹ nuôi đang có ý đợi tôi ở đây thì phải.

"Mẹ nuôi, có chuyện gì sao?"

" Eunjung, sao hôm nay nhìn con không vui lắm " mẹ nuôi cười rồi nói.

"Có đâu mẹ nuôi "

"Có phải cảm thấy không thoải mái khi đi chung với ba mẹ không "

"Làm gì có ! con cảm thấy rất vui nữa là đằng khác " đó đều là những lời nói thật lòng chứ không phải tôi khách sáo nên mới nói vậy.

"Eunjung thật là giỏi, rốt cuộc mẹ cũng nhìn thấy nụ cười của Jiyeon như ngày xưa rồi, mẹ nghĩ đây nhất định là nhờ vào công lao của Eunjung "

"Dạ, không phải đâu" tôi gãi đầu, ngượng ngùng trả lời.

"Từ nhỏ Jiyeon đã thích Eunjung rồi, chỉ cần có con bên cạnh thì nó sẽ rất ngoan ngoãn, cũng không khóc nhè nữa " câu nói của mẹ nuôi khiến tôi cảm thấy rất vui và tự hào, đôi má cũng tự nhiên mà ửng hồng cả lên.

"Thật ra bấy lâu nay mẹ nuôi rất muốn hỏi con một chuyện "

"Dạ, chuyện gì vậy?" tôi tò mò hỏi.

"Nếu như không xảy ra vụ tai nạn đó, con vẫn sẽ đối xử tốt với Jiyeon như bây giờ không " mẹ nuôi nghiêm túc hỏi.

"Vậy nhất định mẹ nuôi cho rằng lúc còn nhỏ con rất ghét Jiyeon phải không " có lẽ mọi người đều nghĩ tôi rất ghét Jiyeon nên mới thường chọc ghẹo, ức hiếp cậu ấy.

"Tại lúc đó con cứ ăn hiếp, chọc cho nó khóc mãi "

"Haha, phải nói sao đây, lúc đó con cũng nghĩ như thế, Jiyeon luôn nghe lời, luôn nhận được rất nhiều lời khen của người khác, đáng lẽ con nên cảm thấy ghét cậu ấy mới phải, nhưng không hiểu sao chỉ cần không có cậu ấy bên cạnh thì con lại muốn đi tìm cậu ấy, hoặc khi thấy cậu ấy ngồi đó ngoan ngoãn chơi trò chơi của mình, vì muốn để cậu ấy chú ý đến mình mà giật đồ chơi của cậu ấy. Rõ ràng là thích cậu ấy, muốn bảo vệ nhưng lại không muốn thừa nhận, nên chỉ còn cách là cứ chọc ghẹo cậu ấy mãi " hàng loạt những hình ảnh lúc nhỏ hiện lên trong đầu khiến tôi cứ cười tủm tỉm như một đứa ngốc.

"Hahaha, không ngờ lúc nhỏ Eunjung đã dễ thương như thế" mẹ nuôi cũng bật cười khi nghe tôi kể lại.

"Đây là bí bật của con đó, ngay cả Jiyeon không biết, mẹ nuôi phải giữ bí mật đấy nhé " tôi nháy mắt tinh nghịch, ra hiệu với mẹ nuôi.

"Uhm, quân tử nhất ngôn, bí mật chỉ có hai ta mới biết " mẹ nuôi cũng nháy mắt lại.

" Eunjung phải yêu thương Jiyeon cả đời đấy nhé "

"Dạ, con hứa"

"Nói! hai người nói xấu gì sau lưng chúng tôi đấy" tôi và mẹ nuôi vừa mới đi đến bàn ăn thì đã bị mẹ chất vấn.

Tôi không còn tâm trí đâu mà trả lời câu hỏi của mẹ vì tôi phát hiện ra tự nhiên ở đâu xuất hiện thêm một người, anh ta ngồi kế bên Jiyeon, vốn dĩ chỗ đó là của tôi, Jiyeon nhìn tôi với ánh mắt bất lực, tôi cảm thấy hoảng sợ, những điều cần đến cũng đã đến, khỏi hỏi cũng biết anh ta là người mà mẹ muốn giới thiệu cho Jiyeon.

"Con gái mà cứ nhìn chằm chằm vào người khác như vậy mà được àh? còn không mau ngồi xuống đi" mẹ đột nhiên la lên khiến tôi cảm thấy lúng túng, tôi ngồi vào chỗ đối diện với anh ta.

"Hồi nãy hai người không ở đây nên chắc là chưa biết, đây là Ok thiếu gia Ok Taecyeon. Nhà họ kinh doanh về nhà hàng, nhà hàng này cũng thuộc quyền sở hữu của họ"

" Đây chắc là cô Ham đúng không, chào cô " anh ta chủ động chào.

"Chào anh "

"Ba mẹ Taecyeon rất thân thiết với gia đình mình, nên cũng không phải là người ngoài gì cả không cần khách sáo như thế, được rồi, ăn cơm nào " ba nuôi nói.

Hức, thấy ghét, mới gặp Jiyeon lần đầu mà làm như quen thân lắm, cứ gắp thức ăn rồi nói chuyện rôm rả như bạn thân lâu năm. Đã biết rõ là do mẹ cố ý sắp đặt buổi hẹn này vậy mà Jiyeon vẫn cười nói vui vẻ với anh ta.

" Taecyeon ah, chiều nay nếu không có bận công việc gì thì đi đánh Tennis với bác nhé " mẹ mời anh ta một cách nhiệt tình.

Đương nhiên là anh ta đồng ý rồi, ngu sao mà từ chối, tôi thì thấy giống như đang diễn kịch vậy.

Đúng như tôi dự đoán, tất cả đều là nằm trong kế hoạch của mẹ, nhưng tôi không nghĩ rằng nó sẽ khiến tôi khổ sở suốt buổi chiều như thế. Sau khi rời nhà hàng, đến sân Tennis, dưới sự sắp xếp của mẹ, Taecyeon chở Jiyeon, đương nhiên là tôi kịch liệt phản đối rồi nhưng nó chẳng có tác dụng gì đối với mẹ tôi cả. Nghĩ rằng dù gì cũng là đi chơi chung với gia đình chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi đã lầm, tất cả chỉ là mới bắt đầu mà thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro