Chương 86: Có muốn bị người khác bắt nạt không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




  IU nhất thời luống cuống, tay cô cũng bỏng rát đau đớn, căn bản không biết làm sao lại đánh ra được cái tát kia.

"Beak Gu, em...." Nước mắt chất chứa trong hốc mắt chảy ra, IU căn bản không biết nói lên ủy khuất của mình như thế nào!

Ở Hàn Quốc đều là như vậy sao? Cô mới là bạn gái của Beak Gu, nếu có người phụ nữ khác quyến rũ hắn, vì sao cô không thể giáo huấn một chút, trong phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao?

Tuy rằng vừa mới đánh ra một cái tát kia cô liền hối hận, cô rất thích Park, cô cũng thật đã xem nàng làm bạn!

"Xin lỗi, Park, rất đau có đúng không? Tôi.. tôi không phải cố ý.." IU luống cuống, cô nhìn đến ánh mắt Beak Gu biết hắn rất bực, hơn nữa là hơi thở lạnh đến tận xương, vội vàng xin lỗi.

Tay của IU xoa mặt Park Jiyeon,đôi mắt chứa lệ, giống như đứa trẻ làm sai chuyện chạm đến mảnh đỏ rực trên mặt nàng.

Park Jiyeon run lên, cũng hít một ngụm khí lạnh.

Cũng không phải thật đau, mà là cái tay vừa hung hăng đánh vào mặt, hiện tại lại tới an ủi, nàng có chút đề phòng, không có cách nào bình tĩnh tiếp nhận giống như chưa có việc gì xảy ra.

Hơn nữa tình cảnh vừa rồi, đối với bất kì người nào cũng sẽ kích động không phải sao? Một cái tát này cũng là chuyện đương nhiên.

Bàn tay ấm áp xoa nhẹ gương mặt, Park Jiyeon ngước mắt nhìn IU, chịu đựng xấu hổ cùng khó khăn, nhẹ giọng nói: "Tôi không sao."

IU cắn môi, biết nàng đang nói dối.

Làm sao có thể không việc gì, cô đánh mạnh như vậy, tay mình còn đau, Pảk Jiyeon lại nói không có sao?

Áy náy trong ngực, không cam lòng, phẫn nội, ủy khuất, nhào thành một khối, chính IU cũng không biết phải đối mặt như thế nào!

Ham Eunjung giảm bớt sự lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy nhìn IU trong chốc lát, thản nhiên nói: "Trưa nay sẽ có chuyến bay về Anh, đi chuẩn bị đi, đừng bỏ quên đồ đạc."

Cả người IU chấn động!

Hắn nói cái gì?... Về nước? Hắn bảo về nước?

"Không...Beak Gu! Không được, em không muốn về!" IU cơ hồ lập tức rút tay trên mặt Park Jiyeon, nhào lên ôm Ham Eunjung nước mắt vừa mới dừng lại trong nháy mắt lại rơi xuống, "Beak Gu, cầu xin anh, đừng bắt em trở về, em muốn ở đây cùng anh, em không làm khó, em đảm bảo không bao giờ...náo loạn nữa, anh đừng bắt em về nước.."

Cô khóc thê thảm, ôm hắn, vẫn run rẩy.

Thân hình cao ngất của Ham Eunjung không chút cảm động, trong đôi mắt thâm thúy có ánh sáng trằn trọc, nhàn nhạt vỗ đầu cô, kéo vòng ôm của cô ra khỏi người mình.

"Không cần đợi nữa.." Tiếng nói du dương của hắn có lực không thể kháng cự, cũng lộ ra lạnh lùng không chút nào thương tiếc, "Trở lại tìm Lan phu nhân, bà ấy biết cách an bài cho em, em tự do rồi."

IU sững sờ bị ép buông hắn ra, hiểu ý tứ từng câu từng chữ của hắn, sắc mặt trở nên trắng bệch!

Không cần. Cô không cần tự do.. cô không cần!

Đôi mắt Ham Eunjung dịu đi, kéo tay Park Jiyeon qua bên cạnh, đi ra phía ngoài.

"Beak Gu!" IU lần nữa xông lại ôm lấy hắn, thanh âm khàn khàn vỡ tan, cánh tay như dây leo đem hắn cuốn chặt lấy, "Không được, cầu xin anh đừng như thế! Em không muốn rời khỏi anh, cầu xin anh đấy.... Em không phải cố ý muốn đánh cô ấy, em để cô ấy đánh lại là được chứ. Beak Gu, em thật lòng xin lỗi! Đừng bỏ em, em yêu anh Beak Gu..."

Chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, Park Jiyeon suy sụp giật mình, cảm giác trái tim bị xé rách, có chút đau đớn.

Nếu thật là yêu, cũng có thể giống như vậy, ném tất cả tự tôn tới cầu xin, có phải hay không?

Sắc mặt Ham Eunjung vẫn như thường, đem tất cả tuyệt vọng đều thu vào đáy mắt, trầm giọng nói: "Tôi không thích dây dưa, em phải hiểu rõ chứ."

"Beak Gu!..." Giống như là ôm hi vọng cuối cùng, bả vai IU kịch liệt run lên, thống khổ khàn giọng mà kêu lên một tiếng.

Ham Eunjung chỉ là lùi lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại trong lòng bàn tay, kéo nàng đi ra ngoài.

Trong ngực Park Jiyeon có chút đau đớn, tránh khỏi tay Ham Eunjung, đôi mắt trong suốt nhìn hắn, run giọng nói: "Xin lỗi, là lỗi của tôi...các người từ từ nói chuyện, tôi đi ra ngoài trước."

Nói xong nàng chạy nhanh mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài, rất sợ lại có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Mặt nàng ửng hồng thật lâu.

Dùng khăn mặt lạnh đắp lên nửa ngày nhưng vẫn sưng như cũ, Park Jiyeon ở trong phòng trà ngây người thật lâu cũng không dám đi ra ngoài.

Thẳng đến khi Hyomin tiến vào.

"Jiyeon" hắn vừa tiến lên liền thấy nàng cầm khăn che mặt, nhíu mày một cái, nắm tay nàng chậm rãi kéo ra, "Em bị sao thế?"

Park Jiyeon cũng không muốn giải thích, chẳng qua đắp khăn lại lần nữa, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì."

Hyomin nhíu mày sâu hơn, nắm chặt cổ tay tới gần nàng, nhìn kỹ vệt đỏ trên mặt nàng một chút, lạnh lùng nói: "Ai đánh?"

Cổ tay bị hắn nắm, vết thương cũng lộ ra, ánh mắt mát lạnh của Park Jiyeon liếc hắn một cái, nhất thời nghẹn lời.

"Nói, ai đánh?" Hyomin ép hỏi.

Park Jiyeon không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ muốn nói, nàng cùng Ham Eunjung dây dưa không rõ, bị IU thấy cho nên bị một cái tát, loại chuyện này, nói ra cũng là nàng vô lý, cho dù như thế nào, phá hư tình cảm của người khác cũng không phải là chủ ý của nàng.

Lắc đầu một cái, Park Jiyeon nhẹ nhàng tránh sự kiềm chế của hắn: "Đừng hỏi được không? Tôi không sao, đắp khăn một chút là ổn thôi."

Ánh mắt nàng nhìn hắn dịu dàng, cho hắn sự yên tâm.

Hyomin biết cố hỏi cũng không ra, chân mày nhíu sâu hơn, trong đôi mắt vướng mắc hai loại tâm tình: đau lòng cùng phẫn nộ, nhìn dáng vẻ như không có chuyện gì của nàng, xem nhiệt độ khăn mặt của nàng lần nữa, đem khăn từ trong tay nàng kéo ra.

"Không nên dùng khăn lạnh để đắp, không hiệu quả." Hắn có chút tức giận nói một tiếng, cầm lấy nước nóng đun sôi ở bên cạnh, rót ra một chút, chờ nhiệt độ hơi giảm lại giúp nàng đắp lên.

"Cảm ơn." Park Jiyeon nhìn động tác của hắn, nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

"Em xảy ra chuyện gì thế?" Hyomin không nhịn được nhìn nàng phát giận, "Park Jiyeon, em trời sinh thích bị khi dễ hay là như thế nào? Em không quen tôi sao? Không quen Eunjung à? Công ty này ai dám đánh em?"

Park Jiyeon là lần đầu tiên thấy trong cặp mắt đào hoa mê người của Hyomin tràn đầy tức giận, không có chỗ trút sự căm phẫn.

Nàng bị hắn rống nên có chút luống cuống.

Hyomin phát cáu xong, nhìn dáng vẻ ngẩn ra của nàng càng đau lòng, đi tới đẩy tay của nàng ra, sờ nhẹ vào vị trí có chút nóng rực.

Hít sâu một hơi thấp giọng nói: "Nói cho tôi biết, ai làm?" Cô gái này, hắn có lẽ không có biện pháp lấy được cũng không có biện pháp bảo vệ, nhưng ít nhất hắn cũng có thể giúp đỡ trong phạm vi nào đó, không cho phép có người động vào nàng.

Ngón tay ấm áp của đàn ông lướt qua mặt, Park Jiyeon run lên, cảm giác thân thiết này vượt qua phạm vi nàng có thể tiếp nhận.

"Tôi....." Nàng né một cái, lui về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn thoáng qua một tia xấu hổ xúc động lòng người, "Tôi không sao, cũng không phải là rất nghiêm trọng, anh đừng ép tôi được không?"

Nắm tay Hyomin chậm rãi nắm chặt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro