Chương164: Hoài niệm hương vị của nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ham Eunjung cố gắng kiềm chế xúc động, mới không đem nàng đặt dưới thân mà dùng phương thức kịch liệt cùng bạo ngược nhất để hôn nàng.

Hắn hôn thật lâu, cho đến khi hương vị của nàng cùng cảm giác thỏa mãn một lần nữa tràn ngập khoang miệng cùng lồng ngực hắn, nếu nàng không ngủ, hắn thật sự rất muốn ôm nàng vào trong lòng mà yêu thương.

"Jiyeon." Hắn nhẹ giọng "Jiyeon,Jiyeon"

Ngón tay vuốt nhẹ những sợi tóc mềm mại, đây là lần đầu tiên Ham Eunjung cảm giác được mình yêu cô gái này biết bao, hắn khao khát giờ phút này nàng tỉnh lại ôm lấy cổ hắn, vô cùng thân thiết giữ lại hắn, giống như trước đây, khao khát nàng có thể thừa nhận nàng cũng thích được hắn sủng nịch cùng âu yếm, mặc kệ quá khứ ra sao, những yêu thương này đều là thật.

Nhưng hiện tại thực đã không có khả năng xảy ra sao?

Bàn tay ở bên cạnh nàng nắm chặt, muốn ôm chặt lấy nàng nhưng lại sợ đánh thức nàng. Thật tốt, nàng vẫn còn có thể vì hắn ở lại nơi này, thật tốt, nàng không có hận mà ngủ không được. . . . . .

"Jiyeon . . . Ngủ ngon." Nhẹ nhàng rời khỏi môi nàng, Ham Eunjung hạ thấp giọng. Thân thể trầm trọng ngã vào bên cạnh nàng, thân thể hắn ngửi thấy hương vị trên người nàng mà bình yên nhập mộng.

Sáng sớm.

Giấc ngủ đêm qua cũng không tốt lắm, khi Park Jiyeon đứng dậy, mắt bị ánh mặt trời chiếu vào làm cho đau đớn. Nàng nâng tay lên che, ngón tay trắng nõn ngăn cách ánh sáng chói mắt kia lại.

Qua một lúc mới có thể thích ứng với ánh sáng mạnh như vậy hướng chiếu vào trong phòng, Park Jiyeon dời ngón tay đi muốn chống thân thể xuống giường, tay lại tiếp xúc với một vật gì đó bằng tơ mềm mại, lạnh thấm vào ruột gan.

Mắt nàng nhìn xuống, là một chiếc cà vạt màu xanh thẫm đẹp đẽ quý giá, nằm yên ổn ở bên người nàng.

Ngón tay run lên, nàng nhận ra đây là cà vạt của Ham Eunjung.

Tối hôm qua hắn ở chỗ này sao?

Đầu hơi choáng, tối hôm qua rất khuya mới ngủ, nàng nhớ rõ là chị Tuệ ở bên cạnh nàng, luôn kể về chuyện tình của mình, như vậy Park Jiyeon mới có thể buông tâm sự chậm rãi ngủ. . . . . . Nhưng là, điều đó cũng không có nghĩa là khi nàng ngủ sẽ không có người tới đây, không phải sao? ?

Cả người mệt chết đi, cũng là tình cảm mệt mỏi. Park Jiyeon chọn một bộ áo ngủ từ trong ngăn tủ để thay, ngẩng đầu nhìn gương nháy mắt mới phát hiện, kể từ khi đi vào nơi này, đồ dùng hằng ngày cùng quần áo giầy dép của nàng cơ bản đều là do Ham Eunjung mua, thậm chí lấy luôn cả phong cách cùng sở thích của hắn, mà nàng sáng sớm nay đã đưa ra một quyết định.

Không bao giờ nữa sẽ dựa vào hắn, quyết định không bao giờ nữa dây dưa với hắn.

Nhớ tới những chuyện đã phát sinh, Park Jiyeon nhắm mắt, ngửa đầu để cho nước mắt cùng những chua xót đều quay lại chôn giấu trong lòng mình. Lẳng lặng đi xuống lầu, Park Jiyeon nhìn thấy sáng sớm người hầu đang bận rộn ở phòng khách.

"Phu nhân, cô đã dậy!" chị Tuệ thực vui vẻ, đi lên chào nàng.

Bây giờ chị Tuệ như một người chị bình thường của nàng, thân thiết hòa ái, Park Jiyeon rất thích cô ấy, ở trong nhà cũng chỉ muốn nói chuyện cùng cô: "Jung trở về trễ lắm sao?"

Chị Tuệ ngẩn ra, biết nàng hỏi chính là tiên sinh, cười cười nói: "Có trở về, nhưng mà rất khuya, ngủ chưa được hai giờ liền dậy đi làm, sợ làm phu nhân tỉnh nên không tạo ra nhiều tiếng động."

Ngủ chưa tới hai giờ.

Park Jiyeon cảm giác thái dương của mình giật giật vài cái, rất không thoải mái.

"Chị Tuệ, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, hơn nữa có thể. . . . . . Tôi đi ra ngoài sẽ không trở về." Nàng không có gì muốn giấu diếm, quyết định cùng nơi đi của mình, đều chỉ nói cho một mình chị Tuệ.

Nhưng rõ ràng trên mặt chị Tuệ dâng lên biểu tình lo lắng, nhìn chung quanh nói: "Phu nhân, lời này vẫn là không nên nói lung tung, tiên sinh thực sự đã ra lệnh cho toàn bộ mọi người trong biệt thự, không cho phép cô một mình đi ra ngoài, đi ra ngoài thì ít nhất cũng phải có ba người theo tiên sinh mới yên tâm, phu nhân, cô làm vậy là làm khó chúng tôi rồi."

Ngụ ý như vậy, chính là thật sự đem nàng nhốt ở chỗ này, đi đâu làm gì cũng không được ?

Hốc mắt Park Jiyeon hơi phiếm hồng, lại hờ hững che lấp, tiếp tục hỏi: "Vậy tôi có thể gọi điện thoại không? Có phải hay không gọi điện thoại cũng bị cấm? Các người muốn hỏi tôi là gọi cho ai, là nội dung gì mới cho phép tôi gọi phải không?"

Lòng nàng không có ý nghĩ thù địch, nhưng mà gặp phải gông xiềng như vậy, nàng còn có thể duy trì trấn định như vậy thì thật sự là kì lạ.

Biểu tình trên mặt chị Tuệ cũng rất khó coi, quyết trụ nàng, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, cô vì cái gì nhất định phải đối đầu với tiên sinh, không qua được đâu? Tiên sinh rõ ràng rất tốt với cô, không nhất thiết phải ương ngạnh như vậy, hơi yếu thế một chút tiên sinh mới có thể nhận, phải biết rằng ngài ấy thật sự yêu cô. . . . . ."

"Chị đừng nói nữa" , Park Jiyeon không muốn nghĩ đến, ngay cả bản thân mình nàng còn không biết hắn có yêu nàng thật không, hay là chỉ là một cách lợi dụng vô sỉ khác, làm sao người khác lại có thể nói, "Chị nói cho tôi biết, rốt cuộc anh ta quy định như thế nào? Còn không cho phép tôi làm gì?"

Chị Tuệ giật mình, nói thực: "Tiên sinh nói, nếu phu nhân nhất quyết gọi điện thoại thì phải gọi cho ngài ấy, còn nữa, có vấn đề gì ngài ấy cũng có thể giải đáp, mà hiện tại, cảm xúc của cô không tốt cần nghỉ ngơi, cho nên tiên sinh mới không cho cô ra khỏi nhà."

A. . . . . . Buồn cười!

Park Jiyeon nghĩ ra lý do của hắn thật quá kém mà lại quá bá đạo, ánh mắt bắt đầu hồng, trong lòng cũng đau nhói.

"Tôi có thể không đi ra ngoài, chị giúp tôi liên hệ với luật sư Lee Hongki, tôi có việc tìm anh ta, mời anh ta đến đây." Nàng nắm chặt hai tay, giọng nói mềm đi một ít, nói với chị Tuệ.

Đúng vậy, nàng không thể gọi điện thoại, nhưng không có nghĩa là người hầu không thể gọi.

Chính mình không thể đi ra ngoài, không có nghĩa là người khác không thể đi vào.

Vẻ mặt chị Tuệ vẫn khó xử như trước.

Nhưng ngẫm lại việc này cũng không vi phạm quy định của tiên sinh, chị thỏa hiệp, chị cũng không muốn nhìn thấy phu nhân không vui như vậy.

"Vậy? Là Lee luật sư phải không?" chị Tuệ sử dụng điện thoại của phòng khách để gọi, lên tiếng nói với người đàn ông ở đầu dây bên kia. "Phu nhân chúng tôi muốn gặp ngài, ngài có tiện để đến Ham trạch một chuyến không? Vâng vâng, tốt, tôi biết rồi."

Cõi lòng Park Jiyeon đầy chờ mong, đôi mắt trong suốt nhìn chị.

"Phu nhân, Lee luật sư nói ngài ấy lát nữa sẽ đến."

Trong lòng Park Jiyeon vui vẻ, đôi mắt phát ra ánh sáng, lúc này mới nhận thấy tính tình của mình vừa rồi có chút lãnh đạm, dù sao địch ý của nàng không nên đối với chị Tuệ, cho nên nhẹ giọng nói: "Cám ơn chị, chị Tuệ."

Chị Tuệ có một chút đau lòng, tối hôm qua cô gái nhỏ này kể giản lược về sự tình mà mình đã trải qua cho chị, ngay cả chị dù là người ngoài nhưng cũng cảm thấy được là việc tiên sinh làm hơi quá đáng, việc làm này một người đơn thuần thiện lương như phu nhân làm sao có thể chấp nhận đây?

"Không cần cảm ơn, phu nhân, cô nếu có thể cùng tiên sinh hòa hảo như lúc ban đầu, là không gì bằng ."

Chị cảm nhận được đối phương đã bình tĩnh một chút, tiên sinh giải thích, thái độ lạnh nhạt như vậy của phu nhân hẳn là sẽ phai nhạt, cả hai người rõ ràng là cùng yêu nhau, làm gì so đo nhiều như vậy?

Đôi mắt của Park Jiyeon có một tia ảm đạm, chỉ trầm mặc ôm lấy vai.

Chốc lát sau Lee Hongki đã đến, đi thẳng đến phòng khách, vẻ mặt của hắn tựa hồ cũng có chút khẩn trương, cho đến khi thấy được Park Jiyeon không có việc gì mới hơi khẽ thở ra, khóe miệng nhếch. . . một cái: "Cô tìm tôi?"

"Lee luật sư. . . . . ." Park Jiyeon như thể gặp được cứu tinh, đứng dậy chào hắn. Lee Hongki lại cười cười, đem túi công văn đặt ở bên cạnh: "Tôi đã nói rồi, gọi tôi Hongki là được rồi."

Ở trong đại sảnh sáng sủa, hai người cùng ngồi xuống , tuy rằng đã đoán được nàng vì cái gì gọi mình đến đây, Lee Hongki vẫn giả vờ hỏi: "Jiyeon, cô tìm tôi có chuyện gì không?"

Park Jiyeon nghiêm mặt nói: "Hongki, anh là luật sư đại diện cho hiệp nghị kia, về pháp luật anh có trách nhiệm phải cam đoan hiệu lực hết hạn của hiệp nghị này, nói như vậy anh cũng rõ ràng điều kiện bên trong, hiện tại thu mua Lee thị thực đã thành công, toàn bộ đã thuộc về danh nghĩa của Bác Viễn, tôi cũng đã khai ra một chút về hiệp nghị cho phóng viên biết nên như vậy là xong đúng không?"

Chuyện gì tới cũng tới, trốn cũng không giải quyết được gì.

Trong lòng mặc niệm những lời này, Lee Hongki biết chuyện này rồi sẽ đến, hắn trốn không được.

"Jiyeon. . . . . ." Lee Hongki gọi một tiếng, thấp giọng nói, "Tôi là có trách nhiệm về pháp luật cam đoan để hiệp nghị kia được thực hiện, mà hiện tại, hiệp nghị đúng là đã hoàn thành, hơn nữa, thực đã không còn trên tay tôi nữa."

Park Jiyeon cả kinh: "Cái gì?"

Lee Hongki nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hơi hơi đau lòng, kiên nhẫn giải thích cho nàng: "Có lẽ là lúc trước thời điểm khi cô ký kết hiệp nghị không xem kĩ, và đó cũng lý giải cho sai lầm của cô, nhưng sự thật là cô thực đã ký, và sẽ phân chia nghĩa vụ dựa theo điều ước bên trong đúng là cô hiện tại đã quên, tôi có bản copy, cô có thể xem."

Hắn nói xong cũng lấy công văn trong túi kia ra đưa cho nàng.

Park Jiyeon có một chút nghi hoặc tiếp nhận nó, lật xem nội dung bên trong. Quá khứ hết thảy đều rõ ràng trước mắt, nàng cũng không muốn nhớ lại, chỉ là lật từng tờ nhìn đi nhìn lại, nhưng vẫn thấy không có gì sai.

"Hiệp nghị chấm dứt thì cũng có thể chấm dứt quan hệ hôn nhân, không phải là nói chúng tôi phải ly hôn sao?"

Lee Hongki dừng lại một chút, đứng lên đi đến bên cạnh nàng, thân thủ thay nàng chỉ vào câu bên trong, nhẹ giọng giải thích: "Lúc đó hiệp nghị là do cô bàn bạc, kết quả của hiệp nghị không bao hàm hiệu lực pháp luật của hiệp nghị trong vòng một năm gần nhất. Là nói quan hệ hôn nhân của các người thực đã chứng thực, có hiệu lực theo pháp luật Hàn Quốc, các người là vợ chồng thực sự, nếu hiệp nghị chấm dứt mà muốn giải trừ, cần thỏa thuận của hai bên, đương nhiên, nếu cảm thấy cuộc sống như thế này không tồi có thể tiếp tục, tự nhiên cũng liền bớt đi được phiền toái."

Kinh ngạc một hồi lâu, Park Jiyeon mới nâng mắt nhìn hắn: "Đến tột cùng là có ý tứ gì?"

Trong lòng Lee Hongki căng thẳng, thấp giọng giải thích: "Ý là, muốn ly hôn, cô cũng không hẳn là tìm tôi, bởi vì trong hiệp nghị không có ghi. Theo quy định các người phải ly hôn, chính là nói có thể giải trừ quan hệ, nhưng là nếu cô muốn ly hôn, hẳn là đi tìm Ham Eunjung! ! Hiệp nghị là một chuyện, chia tay là một chuyện, hôn nhân, ly hôn là chuyện của hai người, Jiyeon tôi nói vậy cô có hiểu không?"

Mặt Park Jiyeon ban đầu còn có vài phần huyết sắc nhưng dần dần cũng biến trắng, nàng rốt cục đã hiểu rồi.

"Nói cách khác, nếu anh ta không đồng ý, tôi sẽ không thể ly hôn. Là như vậy phải không? " nàng hỏi có vẻ châm chọc. Lee Hongki có chút chột dạ, lại cố lấy dũng khí nhìn nàng: "Phải.". Không khí trở nên yên tĩnh, cả phòng khách không một thanh âm.

Park Jiyeon xem xét hiệp nghị kia một lúc lâu, miệng hé ra nụ cười tái nhợt trào phúng đến cực điểm, thân thể gầy yếu tựa vào sofa, âm cuối phát run, nhẹ giọng hỏi: "Vì cái gì không nói sớm cho tôi biết?"

Người đàn ông đối diện trầm mặc không nói gì.

Park Jiyeon nhìn hắn, ánh mắt lạnh như nước, ánh mắt thương cảm lộ ra làm cho người ta đau lòng : "Hongki, anh biết việc này phải không? Anh là luật sư, ngay từ đầu là biết câu đó có ý nghĩa gì, nhưng là không nói cho tôi biết, chờ tôi tự mình mắc mưu. . . . . . Lee Hongki, ngay cả anh cũng câu kết với anh ta lừa gạt tôi phải không?"

Một câu của Nàng đã đi vào trọng điểm, từng lời lên án thật tàn khốc.

Cả người Lee Hongki ngồi đó cứng đờ, hôm nay hắn dám đến, tức là đã chuẩn bị tốt phương án, chính là không nghĩ tới vào lúc này, cư nhiên lại cảm thấy được sự lạnh lẽo nơi sóng lưng, hết sức hại người.

Có ai nói cho hắn biết hắn làm vậy là đúng hay sai không? Có sai đến tội ác tày trời hay không?

"Jiyeon. . . ." Lee Hongki chân thành nhìn nàng, thanh âm trầm thấp. "Thực xin lỗi."

Gần đây, thật sự có nhiều người nói thật có lỗi với nàng, "Thực xin lỗi, Jiyeon tôi không phải cố ý."

Mỗi một câu giải thích này đều như một lời châm chọc nàng, nàng xóa một lần, lại bị thêm một lần, chật vật của nàng hết thảy lộ ra ở trong mắt mọi người, tất cả mọi người rõ ràng hiểu được, chỉ có nàng một người bị xoay vòng.

Nàng mệt mỏi quá.

Khăn giấy trong tay bị xé ra bay bay dưới chân, nàng không rảnh bận tâm bản thân mình bị lừa, nàng thật sự mệt mỏi quá. Thân thể nhỏ xinh dựa hẳn vào sofa, cánh tay nâng lên, day day cái trán, giống như tiêu hóa sự lừa gạt này.

"Anh ta vì cái gì phải bắt tôi kết hôn?" thanh âm tê liệt phát ra từ miệng nàng, một bàn tay Park Jiyeon nắm chặt lấy sofa, nhìn hắn như một đứa nhỏ đang cầu cứu, cầu mong có một đáp án, "Anh có biết không? Anh ta vì cái gì phải bắt tôi kết hôn?"

Lee Hongki mím môi, suy nghĩ thật lâu mới nói: "Để tôi giải thích, cậu ấy thích cô, đã thích rất lâu rồi. Từ trước đến nay có cơ hội sử dụng, cậu ấy sẽ không bao giờ bỏ qua, cho nên khi cô cầu cậu ấy, cậu ấy đương nhiên sẽ đưa ra điều kiện mà mình muốn. Giống như bây giờ, cô muốn rời xa nơi này, nhưng quan hệ vợ chồng thì vẫn còn tồn tại, cậu ấy là chồng của cô, sẽ có quyền lợi của một người chồng đối với cô, quan trọng hơn là quan hệ này đã được pháp luật bảo hộ, cô không chịu cũng vô ích."

Thì ra là từ lâu ngay từ thời điểm bắt đầu hắn đã muốn trói buộc nàng rồi phải không?

Có lẽ là vì hắn biết được sai lầm của hai năm trước cho nên sợ nàng cự tuyệt, sợ nàng phủ nhận, và vì vậy mới tạo ra một cái bẫy sâu như vậy để cho nàng sa vào phải không?

"Cám ơn.", lời nói của Park Jiyeon nhẹ nhàng. "Chỉ là, phiền anh đi một chuyến đến đây, vất vả rồi." Một câu bâng khuâng nhưng như một cái tát trên mặt Lee Hongki.

"Jiyeon. . . . . Không cần nói như vậy, tôi sẽ cảm thấy càng có lỗi với cô." Lee Hongki có lẽ là người nắm rõ tình hình của họ nhất? Park Jiyeon không biết việc này còn có thêm bao nhiêu người biết nhưng là chưa bao giờ nghĩ tới muốn nói về chuyện của mình.

Nàng cười cười, dịu dàng giống như một đóa hoa bách hợp.

"Các anh không cần xin lỗi tôi, là tôi nên xin lỗi chính bản thân mình . . . . ." Nhẹ nhàng đứng lên, đem những mảnh giấy hỗn độn đi vào nhà, nàng xoay người lên lầu, "Quả thật người ngu ngốc nhất chính là để mình bị khi dễ, thật sự là xứng đáng đúng hay không. . . . . ."

"Cám ơn anh, sau chuyện kia, tôi bị cấm túc không thể ra khỏi cửa, nhờ chị Tuệ tiễn anh vậy . . . . . Tạm biệt."

Nàng cũng không quay đầu lại, bước chân nhẹ nhàng mà ưu thương, thanh âm lại dị thường êm tai dễ nghe, khi nàng đi lên cầu thang hắn có thể thấy mặt của nàng, đẹp thật kinh thiên động phách, chính là đôi mắt trong veo nhưng không có sinh khí, cô đơn làm cho người ta thương cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro