Chương170: Đừng sợ Jung lập tức trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi được một lúc, khi mà đôi bên đang trầm ngâm không biết làm thế nào cho phải thì chị Tuệ đi đến, ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, điện thoại của tiên sinh."

Park Jiyeon có chút chấn kinh, khuôn mặt thoáng qua một tia tái nhợt, giơ tay đón lấy ống nghe, nhẹ nhàng áp vào tai. Nhỏ nhẹ nói: "Alô."

Phía bên kia trầm lặng một lúc lâu, lát sau mới nghe thấy thanh âm có chút uể oải của hắn: "Thế nào? Đã tỉnh?"

"Dạ..." Nàng bỗng nhiên nghẹn giọng không biết tiếp theo nên nói gì với hắn, hắn cũng im lặng. Nhớ tới cảm xúc tối qua của hắn, nàng có chút rét run, cuối cùng cũng áp chế mọi cảm xúc, phá vỡ không khí yên lặng: "Ở đây .... Có hai người khách mới đến, họ giới thiệu .... Là người thân của Jung, nhưng .... Em cũng không có quen biết họ .... Jung, Jung ....trở về được chứ ...." Nàng cố gắng nói ra suy nghĩ của mình, không gian trầm mặc áp lực lại nổi nên.

Ở một nơi khác, ngón tay thon dài của Ham Eunjung đặt lên tay lái, tập trung lắng nghe động tĩnh của nàng. Hắn phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người: "Đừng sợ, Jung lập tức trở về."

Park Jiyeon đột nhiên nghẹn lời, không biết có thể nói điều gì nữa, chẳng qua là nàng không thể thân thiết như trước với người đàn ông kia, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, lông mi thật dài cụp xuống, nàng không nói được lời nào.

"Để cho họ tiếp điện thoại đi.", Ham Eunjung có thể cảm nhận được tâm tư của nàng, tiếng nói vẫn nhu hòa săn sóc như trước, dịu dàng nói.

Park Jiyeon dừng một giây, chăm chú nhìn người đàn ông tóc vàng mắt xanh đối diện, đưa ống nghe trong tay qua cho hắn.

Colin cũng ngạc nhiên một lát, tiếp theo cười rộ lên, tinh thần sáng láng lóa mắt, cũng nhẹ giọng nói: "Alo? Anh trai thân yêu của em."

Nghe cách xưng hô vừa thân mật lại xa lạ, Park Jiyeom cảm thấy trong lòng có một tia phức tạp, đôi mắt trong veo vẫn luôn theo dõi Colin.

Quen biết lâu như vậy, thế nhưng đối với gia đình Ham Eunjung nàng hoàn toàn không biết gì cả, gia đình là cái gì? London Anh quốc với hắn mà nói có ý nghĩa như thế nào? Xuất thân. . . . . . . . . . . . hắn là người thế nào?

Bầu không khí buổi sáng có chút lành lạnh, nàng chậm rãi ôm lấy hai cánh tay, cảm thấy cảm giác an toàn trong thân thể bị rút đi một chút.

"Ha ha ha. . . . . . . .", lại cười rộ lên, ngón tay thon dài tì vào trán, tựa vào sôfa nhướn mắt chăm chú nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp kia, âm điệu dịu đi, "Yên tâm đi anh trai, em đương nhiên không dám bắt cóc cô ấy đâu, nếu làm vậy nhất định anh sẽ giết chết em."

Lại đơn giản nói vài câu, cúp điện thoại, thứ tiếng Anh chính thống bao trùm cả phòng khách cũng bỗng nhiên thoát ra âm cuối cùng.

Park Jiyeon khó có thể tưởng tượng được, Ham Eunjung tại sao có thể giao tiếp bằng tiếng Anh thuần thục hơn cả tiếng mẹ đẻ được, hay là đối với bọn họ, tiếng Anh mới chính là thứ tiếng mẹ đẻ?

Tiếp xúc da thịt thân mật, linh hồn tương giao, giờ phút này mới phát hiện thì ra khoảng cách giữ bọn họ xa xôi đến vậy.

"Phu nhân xinh đẹp. . . . . . . . Cô là người Hàn Quốc chính gốc phải không?", Colin cân nhắc rồi mới hỏi.

Park Jiyeon nâng mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

Ý cười càng thêm sâu, ngón trỏ bấm vào sofa co chặt lại, tao nhã mà êm ái nói: "Bây giờ tôi có thể nói cho cô biết rốt cục thân phận thực sự của Beak Gu là gì."

Cả người hắn tản ra khí phách lãnh liệt, ánh mắt thêm u tối, âm điệu rõ ràng vang dội, từng chữ từng chữ nhẹ nhàng chậm chạp: "Anh trai hoàng hậu, công tước tôn kính chính là cha đẻ của chúng tôi. Người Hàn Quốc các cô nhất định có nghe qua người được thừa kế sẽ không tính là trưởng hay thứ, như cô thấy đấy, tất cả bọn tôi đều có quyền thừa kế như nhau. Ba tháng sau sẽ có cuộc tuyển chọn trong gia tộc, mà thân phận của anh ấy lại đặc biệt hơn mọi người, anh ấy rất có cơ may giành được quyền thừa kế của cha. Cô nghe hiểu được hết chứ?"

Giọng nói tuyệt vời tựa như đem năm tháng biến thành làn gió thoảng qua lại đây, Park Jiyeon kinh ngạc lắng nghe, đôi mắt trong veo che dấu nội tâm kinh hãi của chính mình. Nhẹ nhàng gật đầu, nàng cúi đầu lên tiếng: "Cám ơn, tôi hiểu."

Chẳng qua nàng có chút khó khăn tìm kiếm hô hấp của chính mình, xuất thân của Ham Eunjung sâu xa mà khổng lồ, nàng quá bất ngờ, kia chính là người đàn ông ngày đêm cận kề bên mình sao?

Ngoài cửa có tiếng bước chân.

"Tiên sinh, phu nhân cùng hai vị khách đang ở trong phòng khách. . . . . . . . . . . .", người hầu dẫn người đàn ông cao ngất kia một đường đi vào. Hô hấp của Park Jiyeon cũng trở nên căng thẳng.

Colin cũng có chút chấn kinh, ngay sau đó đã lấy lại phong độ nở nụ cười ngọt ngào đepj trai đứng dậy, giương ánh mắt trong sáng nhàn nhạt nhìn về phía người đàn ông kia "Anh trai thân yêu của em. . . . . . . . . . Đã lâu không gặp."

Ánh mắt thảm nhiên không chút gợn sóng, đôi mắt thâm thúy của Ham Eunjung đảo qua phòng khách, dừng lại ở thân ảnh mềm mại ngồi trên ghế sofa một lát, mắt mới chuyển hướng về phía trước nhìn người đàn ông có chút rắn chắc mà tuấn lãng bức người kia.

"Không thông báo trước mà cứ tới đây, học ai vậy?", hắn vỗ vỗ vai, thản nhiên nói.

"Đừng trách em, là do bản thân anh không chịu trở về nước. . . . . . . .", Colin nhíu mi, mắt nhìn thân ảnh của hắn vòng qua người mình, lập tức đi về phía Park Jiyeon, khóe miệng vì thế mà nổi nên ý cười nồng đạm giễu cợt, "Chắc là do lực hấp dẫn của phụ nữ quá lớn! Beak ca ca, cô ấy thật sự rất đáng yêu."

Park Jiyeon cả kinh, chăm chú nhìn hắn, ánh mắt trong veo như nước.

Thân ảnh cao ngất của Ham Eunjung che lấp tầm mắt của nàng, lông mi của nàng run rẩy, cảm giác được hắn cúi người, bàn tay vuốt ve tóc nàng, hai cánh tay đặt bên người nàng hiện ra một loại tư thế bảo vệ cùng chiếm đoạt.

"Jung đã nhắc nhở em đừng có trêu chọc cô ấy, em không nghe sao?", thanh âm của Ham Eunjung vẫn lãnh đạm như trước, nhưng người phía sau lại có thể nghe ra một tia lãnh liệt bên trong.

Sự ngạc nhiên trên mặt hắn rút đi, không khỏi tự giễu một chút, quả nhiên, lắm lời động đến đàn bà thì hậu họa thật là khủng khiếp.

"Thật xin lỗi" hắn nhún vai, đơn giản thỏa hiệp, ánh mắt tinh quái nhìn Park Jiyeon, "Không cẩn thận hù dọa chị rồi, chị dâu", dứt lời quay đầu lại nháy mắt hỏi trợ lý, "Người Hàn Quốc xưng hô như vậy phải không?"

Mặt trợ lý bỗng đen xì, mặc kệ hắn.

Park Jiyeon cũng hơi hơi nhăn mặt, nàng thật không muốn thừa nhận những điều này, nàng không có chút phản ứng nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro