Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap sau koa H+ Ai thik H+ bơi vào 😅😅😅
_=________________________________
Về tới nhà mùi thức ăn thơm phức xong thẳng vào mũi.Tiến về phía nhà bếp ngồi xuống.Nào gan ngỗng cho vào miệng là tan đi, tôm hùm thơm ngọt, cùng với mùi hương hoa quả và rượu trắng làm hương vị món ăn thêm đậm đà, khiến cho Park jiyeon tròn mắt khen ngợi: "Tay nghề của Jungie nhà ta ngày càng tốt nha." Trọng điểm là chọn rượu để phối hợp cũng rất hoàn mỹ.

Hắn mỉm cười múc cho cô một chén súp măng tây: "Cẩn thận nóng."

Cô liền uống xong bát súp, bữa tối của hai người cũng không nhất định là những đồ ăn xa xỉ hay quá nhiều đồ ăn, chỉ cần ở bên người yêu cũng đã đủ hạnh phúc rồi.

Trò chuyện phiếm, từ từ thưởng thức rượu ngon và thức ăn, hai tiếng sau, sau khi ăn xong bánh putdinh ngọt ngào thì bữa tối mới kết thúc.

Sau đó hắn thu dọn chén đĩa trên bàn mang vào phòng bếp rửa, còn cô ôm lấy chiếc gối mềm ngồi trước lò sưởi ấm áp, lười biếng thỏa mãn không muốn động đậy.

Eunjung dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ xong mới bưng ra một đĩa táo đỏ lớn đặt bên cạnh cô.

"Jungie, ngồi cạnh đi." Cô vỗ vỗ vào chỗ tấm thảm bằng lông cừu trắng như tuyết ở bên cạnh.

Hắn vui vẻ tuân theo, hắn vừa ngồi xuống thì Jiyeon lập tức ngả người ngay vào ngực hắn, nằm ở trên đùi hắn, ngước mắt lên nhìn: "Nhắm mắt lại đi."

Hắn rất nghe lời nhắm mắt lại.

Cô kéo tay trái của hắn, rồi cầm hộp quà để vào lòng bàn tay hắn. Hắn mở mắt ra, cô mỉm cười nói với hắn: "Giáng Sinh vui vẻ."

Hắn nhìn quà tặng này, trầm mặc.

Cô thúc giục: "Mở ra xem có thích không?"

Mở ra, là chiếc Áo sơmi màu xám tronằm gọn trong hộp. Hắn cầm lên, tỉ mỉ mơn trớn lớp vải thượng đẳng.

"Đây chính là người ta tự mình làm đó." Cô cầm lấy đưa đến người hắn ướm thử, cười cười: "Quả nhiên rất hợp nha. Ừm, Jungie nhà ta càng lớn càng đẹp trai rồi." Thật là làm cho cô thêm kiêu ngạo mà lại càng phiền não nha.

Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt cô: "Khổ cực như vậy, còn phải tốn thời gian làm cái này."

Trong khoảng thời gian này cô rất gầy, mỗi ngày chạy đi chạy lại đến thời gian ngủ cũng không có. Điện thoại gọi chưa đến một phút liền tắt máy vậy mà còn tự tay chuẩn bị quà cho hắn.

"Có gì mà khổ cực." Cô cười đến rất thỏa mãn "Người ta thích làm vì cậu mà.

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

"Nói cho người ta xem, có thích nó không?"

"Thích." Làm sao có thể sẽ không thích chứ? Chỉ cần là cô đưa cái gì hắn cũng sẽ thích, huống chi còn là vật cô tốn nhiều tâm huyết và thời gian chuẩn bị như vậy.

"Vậy quà tặng của người ta đâu?" Thẳng thừng đòi hắn đáp lễ.

Đôi mắt đen láy lóe lên giống như đang do dự.

"Đừng bảo là không chuẩn bị đó." Cô rất hiểu rõ, chắc chắn không thể không có, liền xòe tay ra: "Nhanh lấy ra đi, người ta muốn..."

Một cái hộp nhỏ rất xinh đẹp được thả vào tay cô, mở ra là một sợi đây chuyền mang cô được chạm khắc tỉ mĩ đến hoàn hảo cũng như con người cô hiện ra, sắc mặt của cô chợt trầm xuống: "Cậu lại đi làm, đúng không?"

Chỉ cần nhìn một cái cũng biết sợi dây chuyền này tuyệt đối không rẻ, mà tiền của hắn bao nhiêu cô hoàn toàn biết. Cái người này cốt khí mười phần, ngoại trừ học phí, tuyệt đối không lấy của Park gia thêm một phân một hào. Ngay cả phí sinh hoạt cũng muốn dùng chính sức lao động của mình để đổi lấy. Quà tặng xa xỉ như vậy chắn chắn là do hắn lén lút đi làm thêm.

Cô không thích như vậy, vô cùng không thích.

Bỗng chốc từ trên đùi hắn ngồi dậy cầm lấy hộp quà dùng sức ném vào ngực hắn: "HAM EUNJUNG, cậu vì cái gì mà cứng đầu không chịu nghe lời?"

Cô tức giận, vô cùng tức giận, cô không thích hắn vẫn còn đang đi học mà đi làm thêm, rất vất vả mà kiếm thì không được nhiều, muốn cốt khí hay chí khí thì ít nhất tốt đại học rồi hãy nói đến? Nhưng cái người này lại rất bướng bỉnh, lần đầu tiên biết hắn dối cô đến cửa hàng tạp hóa bán hàng cô đã phát hỏa, cuối cùng hắn phải thỏa hiệp đồng ý không tiếp tục đi làm nữa mới trở lại bình thường.

Ai ngờ hiện tại lại như vậy! Châu báu, đồ trang sức đối với cô mà nói chẳng quan trọng chút nào, chỉ cần cô muốn, bao nhiêu đồ hoàn mỹ đắt giá đều có. Cô không muốn hắn vì tặng quà cho cô mà cực khổ như vậy, hắn rốt cục có hiểu?

"Tôi chỉ dạy kèm giúp em đứa bạn học, rất đơn giản mà cũng không tốn nhiều thời gian." Hắn nhặt cái hộp bị ném trên mặt đất, hắn đã rất kì công đi học chính tay mình chạm khắc tên cô. Muốn mua cho cô nên mới đồng ý bạn học đã ba bốn lượt nhờ cậy hắn dạy thêm cho đứa em. Mỗi ngày hai tiếng, thù lao cũng không tệ lắm.

"Bạn học? Là Gyuri?" Đôi mắt xinh đẹp hơi cau lại, chau mày.

"Không phải, là con trai." Đưa tay cầm cái hộp lần nữa đưa cho cô.

"Hừ." Lạnh lùng lướt mắt nhìn hắn, đôi tay khoanh ở ngực cũng không chịu cầm.

Hắn yên lặng nhìn cô mỉm cười, biết cô chỉ là đau lòng vì hắn đã khổ cực mà thôi, trên đời này cũng chỉ có mình cô thật lòng quan tâm đến hắn.

"Cô không phải không thích nó đúng không? Tôi nhìn qua liền cảm thấy cô sẽ thích nó."

Cái người này! Thở phì phò cầm lấy, mở ra rồi ra lệnh: "Đeo cho người ta."

"Được."

Sợi dây chuyền mỏng tinh tế nhưng lại đơn giản và thuần khiết được áp làn da trắng của cô. Hắn tỉ mỉ ngắm nhìn, vẻ mặt cực kì vui vẻ. Jiyeon đưa tay vuốt sợi dây trên cổ mình, khóe môi khẽ cong lên. Cô thích quà tặng của hắn, chỉ cần hắn lựa chọn là cô thích huống gì đó là hắn tự tay làm. Ngước mắt nhìn hắn: "Xem được không?"

"Đẹp lắm."

"Người ta đẹp hay là nó đẹp?"

"Cô."

Người này, miệng lại ngọt rồi, trong lòng Nữ Vương cực kỳ vui vẻ liền tiến tới tặng cho hắn một cái hôn, tay ôm lấy cổ hắn vùi mặt vào trong hõm cổ khẽ nói: "Jungie, không cần phải vất vả, được không?"

"Ừ." Hắn ôm chặt cô, "Tôi không khổ cực ,Yeonie là thật."

Đáy lòng cô khẽ thở dài, nếu hắn muốn làm thì cứ để hắn làm vậy. Hắn đã là người lớn sẽ biết mình làm gì, dù mình có thương hắn, thích hắn cũng không nên hạn chế hắn quá nhiều. Huống chi ở đây hắn còn cực khổ vì cô thì cô còn đòi hỏi gì nữa? Chàng trai này mặc dù trẻ tuổi, dù không có tiền nhưng lại quá tốt với cô, không có lời ngon tiếng ngọt nhưng lại rất thật lòng, chỉ cần mở lòng với cô là đủ rồi.


Yàhú chap sau H+ mí man.... 😙😙😙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro