Chap 31 (xém H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được đám hoa vây quanh thật tốt...Ưm..Ưm..." Âm thanh châm chọc bị chặn ngay, hắn đưa tay đè cô lên cánh cửa hôn cô kịch liệt.

Cô không nên để mặc hắn hôn, nhưng mà đáng chết, bọn họ đã bao lâu chưa được hôn rồi? Cô nhớ môi hắn, lưỡi hắn, còn nhiệt độ hơi thở quen thuộc.

Park jiyeon ôm lấy cổ hắn, đôi chân dài kẹp lấy hông hắn, ngón tay cắm sâu vào mái tóc đen nhánh của hắn vô cùng nhiệt tình đáp lại.

Khát vọng lẫn nhau quá lâu, đôi nam nữ chỉ biết hôn kịch liệt không ngừng. Cô cúi xuống nức nở, ngón tay vội vàng cởi nút áo hắn, "Xoạt" một cái, rút sạch cà vạt của hắn ném thẳng xuống mặt đất. Áo sơ mi bị cô mạnh mẽ kéo ra, "Jungie, em nhớ anh." Cô lướt nhẹ bên môi hắn thì thầm: "Thật rất nhớ anh."

Sau khi rời nhau mới phát hiện, thì ra tình nhân ôm ấp lại ấm áp như vậy, thoải mái như vậy. Thì ra không có hắn bên cạnh thì sẽ rối tung lên hết cả, sao có thể thích hắn đến vậy? Chàng trai này nhỏ hơn cô ba tuổi, tình cảm mỗi năm càng sâu thêm, càng mặn nồng hơn. Cô không thể nào tưởng tưởng, cuộc đời cô không có hắn sẽ sống như thế nào.

Môi hắn ở vai cô tận tình hôn mút lấy, thật nhớ hương vị của cô, không thể nào dừng lại được. Cô rõ ràng gần trong gang tấc mà so với chân trời còn xa. Thấy đám đàn ông vây quanh cô hắn sắp nổi điên, nhưng chưa đến lúc. Hắn không thể làm cô khổ được, nếu không nắm chắc trăm phần trăm hắn sẽ không ra tay.

"Ôm em, Jungie, giờ hãy ôm lấy em ngay." Cô đưa tay thăm dò phía dưới hắn, sờ tới nơi cứng rắn nóng rực, ngón tay linh hoạt buông thả dục vọng của hắn, cầm lấy nó.

"Jiyeon..." Hắn chần chừ, thời gian như vậy, lại ở nơi này, sẽ thuận tiện sao?

"Em mặc kệ, em muốn anh, ngay bây giờ, nhanh một chút." Đại tiểu thư không nhịn được thúc giục, cúi đầu nhẹ liếm ở cổ hắn rồi vội vàng mút.

Hắn cũng sớm bị dấy hỏa, nếu Đại tiểu thư đã có lệnh thì tất nhiên sẽ tuân theo. Đưa tay dò vào trong váy cô, quần lót chữ T quả nhiên dễ dàng, không tới một phút cô đã rò rỉ ngọt ngào như suối tuôn.

Môi lưỡi cùng quấn quýt với nhau, gấp không thể chờ, cô luôn miệng thúc giục hắn, hắn kéo quần lót của cô xuống, đưa vật đó đến gần chuẩn bị đi vào.

Cô thở hổn hển, nuốt nuốt, đang mong đợi sẽ cùng kết hợp. Toàn thân vì khát vọng mà phát run...

Cốc... Cốc...

(Trời địu 😑😑😑khúc cao trào ai quởn háng vợi)

Cốc cốc" tiếng gõ lần hai dứt khoát vang lên cắt dứt mọi kích tình trong phòng, "Tiểu thư, bữa tiệc sắp kết thúc, phu nhân mời đi xuống." Giọng nói nghiêm túc của quản gia xuyên qua cánh cửa dày vô cùng rõ ràng.

Cả người bọn họ cứng nhắc, tất cả nhiệt tình cũng đông lại thành khối băng.

Trộm không tới hai mươi phút, thời gian quả nhiên còn xa xỉ, chuyện bọn họ cần phải vượt qua vẫn còn đó. Nhưng trong lòng Park jiyeon rất rõ, mấu chốt vẫn đề vẫn còn chưa tới, tất cả sẽ được xử lý sau khi bữa tiệc này xong mới chính thức đối mặt.

Dự cảm này quả nhiên là chính xác.

Đúng mười giờ sáng ngày hôm sau, người giúp việc nhà họ gõ cửa phòng cô.

"Tiểu thư, đại thiếu gia mời cô mười lăm phút sau đến thư phòng một chuyến."

Đã đến rồi, quả nhiên là tới thật.

Park hyomin là một người sống rất có quy luật, hắn nói mười lăm phút thì đúng mười lăm phút, thời gian của hắn rất quý báu, không ai được phép lãng phí của hắn, ngay cả cô em gái được yêu quý cũng không ngoại lệ.

Lúc Jiyeon đang mặc đồ ngủ xuất hiện ở thư phòng thì thấy cả cha mẹ và Eunjung ngồi đó cũng không cảm thấy bất ngờ. Liếc nhìn Eunjung thật sâu một cái, trông vẻ mặt của hắn rất bình thản.

Park hyomin đưa tay chỉ vào ghế sofa bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng: "Ngồi."

Cô không dị nghị đi đến và ngồi xuống.

Park hyomin nhìn đồng hồ: "Tôi chỉ có ba mươi phút để xử lý chuyện này."

Hắn nhìn về phía em gái: "Đầu tiên tôi có lời muốn hỏi Park jiyeon , em có thể giữ yên lặng được chứ?" Người hắn muốn hỏi là Ham eunjung. Thấy đối phương gật đầu đồng ý, hắn hài lòng gật đầu tiếp tục hỏi Park jiyeon: "Em đối với Jungie là nghiêm túc?"

"Vâng, hơn nữa cực kỳ nghiêm túc." Cô gật đầu một cái.

"Nếu anh cũng phản đối, em vẫn muốn sống cùng hắn?"

"Đúng."

"Hai bàn tay trắng cũng không vấn đề gì?"

Park jiyeon sửa lại mái tóc dài một chút, nói rất đơn giản: "Em sẽ không phải là người chỉ có hai bàn tay trắng, ít nhất tiền ông nội, bà nội để lại cho em không ai có thể đụng đến được."

Anh trai của cô mắt thoáng một nụ cười nhưng không phản bác.

___Căn như dây đàn rồi 😓😓😓___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro