Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt đẹp của Park jiyeon trừng lên sắc như dao nhìn Hamh eunjung. Ba ngày nay hắn đi kiếm tiền, sao có thể? Làm cách nào có thể biến 500 đôla thành mười vạn đô?

“Con gái của Park gia chúng ta muốn gả cho người có tiền thì quá dễ dàng, nhưng có tiền thì sao nào? Ông cha có tiền thì hắn sẽ là người có tiền, quan trọng phải gả cho người có năng lực. Hamh eunjung đã chứng minh với chúng ta hắn có năng lực. Cho nên con mới quyết định đồng ý chuyện hắn và Jiyeon, không được sao ạ?”

Điều hắn nhìn nhận khác với cha mẹ, chỉ cần là người có năng lực, xuất thân không quan trọng.
Ông Park rất tức giận: “Jiyeon nhà chúng ta có thể kiếm được một người có gia thế tốt, hơn nữa còn có năng lực.”

“Nhưng là đó không phải là người nó thích.” Park hyomin nói trọng điểm, “Từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi nó không ai không có địa vị cả. Nếu nó đã thích thì cần gì phải đợi đến hôm nay?”

Quả nhiên anh trai là người hiểu rõ cô, Park jiyeon liền quên mọi oán giận trước đây với anh, cảm động đến thiếu chút nữa muốn nhào vào ngực ôm lấy anh.(khoan mừng sớm cưng àh, hắn là gian thương đó :)

“Tóm lại chuyện này, cứ quyết định như vậy, chúng ta không có quyền can thiệp vào chuyện của bọn họ, bọn họ thích sống cùng thì cứ sống, tùy ý.” Tuôn ra một tràng xong thở phào. Vì chuyện tình cảm của em gái hắn tốn nhiều thời gian cũng đã đủ rồi.

Quay đầu nhìn về phía người vẫn trầm mặc nãy giờ, Hamh eunjung: “Hiện giờ coi như xong,cậu có thể làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi một chút, cậu làm sao có thể kiếm được số tiền kia vậy?”

Hắn chỉ là một học sinh cấp ba, không hiểu về tài chính, càng không có ai thân thích mà trong ba ngày ngắn ngủi có thể biến 500 đô thành 10 vạn đô thì quả là chuyện không đơn giản. Vấn đề này đại thiếu gia thật sự muốn biết.

“Tôi đi Las Vegas một chuyến.” Hắn rất vững vàng đem đáp án nói ra.
Las Vegas? Lúc trước hắn đã nói với cô, cô cau chặt chân mày, song bài, thì ra là đi đánh bạc.

“A?” Tên tiểu tử này thật thú vị làm Park hyomin vô cùng hứng thú: “Cậu đi sòng bạc?”
Câu chuyện càng ngày càng hay, hôm trước lúc đi, Park hyomin mở ví đưa cho hắn thẻ chỉ có 500 đô. Nếu hắn đi sòng bạc chứng tỏ tính trừ cả vé máy bay nữa thì Hamh eunjung thực tế chỉ dùng chưa tới một trăm đô để đánh bài. Nếu so với dự tính của hắn chắc chắn Hamh eunjung còn có thể kiếm nhiều hơn nữa.

“Vâng”

“Tại sao cậu phải đi đánh bài?”

“Muốn trong vòng ba ngày kiếm mười vạn, tôi nghĩ chỉ có thể trừ chơi cổ phiếu thì chính là đánh bạc. Mà cổ phiếu thì tôi sẽ không chơi, vì thế không còn sự lựa chọn nào khác.”

“Cậu tin chắc vận may mình tốt sao?”

“Tôi không phải dựa vào vận khí.”

“Vậy dựa vào cái gì?”

“Tôi tính toán.”

“A?”

“Tất cả các trò đánh bạc hay đánh cược đều là trò chơi xác suất, nếu như tính toán chính xác thì phần thắng sẽ rất lớn.”
Park jiyeon thật sự giật mình, cô biết tài học của Jungie là thiên phú, thành thích có thể tốt đến khiến người ta có thể giật mình. Nhưng cô không nhờ đầu óc hắn có thể linh hoạt đến như vậy.

“Hơn nữa trí nhớ của tôi cũng không tệ lắm, nhớ bài cũng được.”

Park lão gia nãy giờ hoàn toàn trầm mặc.

“Hơn sáu mươi giờ, cậu đều ở sòng bạc?” Hyomin tiếp tục hỏi.

“Vâng”

“Đều là thắng?”

“Dĩ nhiên không phải.” Hắn không phải có thần bài phù hộ, “Có thua cũng có thắng.”

Đã là xác suất thì có thua có thắng, hắn chỉ khiến xác suất thắng lớn hơn thôi.
“Cậu đã thông minh như vậy sao không đánh lớn một chút, một lần hốt trọn luôn, không cần tốn sức như vậy.”

“Không thể, không thể thắng một lúc mười vạn, tôi sẽ không làm như vậy vì thua tôi sẽ gánh không nổi.”
Cho nên hắn mới mất nhiều thời gian như vậy, từ từ thắng từng chút một vì hắn biết rõ thua quá lớn sẽ không thể trả nổi.
Lời này rất đáng được tôn vinh,

“Ừm...” Park hyomin xoa cằm suy nghĩ sâu sắc rồi nói: “Tôi nghĩ cậu không chỉ thắng mười vạn đúng không?”

Hamh eunjung trầm mặc, vấn đề này không cần phải trả lời.

Park hyomin cũng không trông chờ hắn sẽ trả lời, lòng hiếu kỳ đã thỏa mãn, liền đứng dậy: “Mục tiêu cậu đã hoàn thành, Park gia chúng tôi không phản đối. Nhưng yêu thì có thể, nhưng kết hôn thì phải chờ đến khi cậu tốt nghiệp đại học mới được.

“Được.”

"Tất cả cứ quyết định như vậy đi."

😪😪😪Haizzz thở phào mí đứa ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro