Chap 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“A~~~~...” 

Tiếng rên kiều mị kèm theo đó là hình ảnh 3 cá thể, một nhỏ hai lớn___một đứa trẻ đang vui vẻ ngoan ngoãn ngồi chơi một mình, còn hai cá thể cũng là nơi phát ra âm thanh kiều mị kia đang quấn lấy nhau triền miên, cùng một chỗ mà dây dưa.

Hắn nhìn qua chỗ đứa bé đang chơi rất nghiêm túc, con trai đối với việc người lớn nói chuyện hoàn toàn không có hứng thú. Đưa lưỡi nóng liếm vành tai vợ: “Những ngày qua bận công việc mà bỏ quên anh ,anh thực ngủ không ngon"

Cô hô hấp nặng nề, đôi mắt như nước nhìn hắn: “Không phải có con ngủ với anh sao?”

“Ưm, anh chỉ muốn ôm em...” Giọng nói hắn tan biến giữ hai đôi môi đang quấn lấy nhau.

Vẫn cúi đầu nghiêm túc vẽ tranh, bé con Hamh gia Hamh Eunyeon giương mắt nhìn cặp đôi đang hôn đến mức khó có thể chia lìa kia, đôi mắt xinh đẹp giống hệt mắt cha nó tràn đầy bất đắc dĩ, xoay người quay lưng về phía hai người lớn đáng ghét kia, hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ, tiếp tục vẽ.

Đêm khuya yên tĩnh, trong phòng ngủ rộng rãi vang nho nhỏ tiếng rên rỉ khe khẽ nũng nịu như muốn thấm vào cốt tủy.

“Ưm! Ghét.” Một tiếng oán trách ngọt ngấy khiến người nghe sẽ càng muốn dùng thêm sức bắt nạt cô hơn.

Hamh Eunjung hết sức xâm lược nơi giữa hai chân cô, suồng sã đụng chạm, hưởng thụ nơi mềm mại xoắn xuýt lấy hắn, khoái cảm khiến cho hắn thở dốc nặng nề hơn. Bàn tay dùng sức đem hai chân cô càng quắp lên hông hắn, khiến cho hai chân càng mở thêm, như vậy hắn có thể đi vào vừa sâu lại vừa nặng nề.

“A...” Ngón tay Park Ji Yeon vội nắm lấy ga trải giường tuyết trắng, tất cả cảm giác bị ngưng tụ đến nơi riêng tư nhất, theo động tác của hắn, khoái cảm mãnh liệt bao trùm lấy cô. Ngón chân trắng như tuyết nhạy cảm co lại, cả người run rẩy.

Âm thanh từ nơi kết hợp của hai người truyền đến, tay hắn nắm lấy bộ ngực không ngừng nảy lên, nặng nề xoa lấy. Nụ hoa cũng đã sớm cứng và ngạo ưỡn lên hồng hào và ướt át khiến cho hắn phải cúi đầu há miệng mút chặt.

Bởi vì động tác cúi người của hắn, bắp đùi của cô bị ép mở rộng hơn làm cho hoa tâm cũng theo đó mà mở ra thêm. Mà ở phía dưới, tên tiểu tử này không chịu chậm lại chút nào, ngược lại vẫn càng lúc càng nhanh, ngày càng hung hăng như ngày nào.

Đại tiểu thư bị chồng cứ đè lên giường như vậy mà hung hăng bắt nạt, cứ trực tiếp đâm vào làm cho cô dần dần không thở nổi, khoái cảm như cơn điên loạn bổ nhào lấy cô, eo thon uốn éo như rắn, thân thể liều mạng co rút lại.

Hắn giống như là mãnh thú bị đói bụng lâu năm, tất cả lý trí đều biến mất, con ngươi đỏ lên như chỉ muốn cứ như vậy mà nuốt hết cô vào bụng, ngay cả xương cốt cũng không chừa.

Mãnh liệt đâm vào như vậy nhanh chóng khiến cơ thể cô co rút mà lâm vào cao triều, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha cô, hưng phấn thở dốc, hôn và vuốt ve, phía dưới động tác càng thêm cuồng dã hơn nữa. Cứ tiếp tục như vậy chắc xương cốt cô sẽ tan hết, vì thế cô ôm lấy cổ hắn, nhẹ hôn lên đôi môi ướt át, đưa lưỡi ra mặc cho hắn liều mạng mút lấy, thuận tiện ghé vào tai hắn thì thầm nói lời mật ngọt, kích thích hắn vài phen.

Hamh eunjung bị cô xoắn chặt một cái, eo tê dại, dùng miệng che kín môi cô, nặng nề tiến vào chỗ sâu nhất mà bắn ra.

Tiếng tim đập của bọn họ vừa nhanh vừa mạnh, ôm nhau thở gấp gáp, hôn ngọt ngào và vuốt ve, cản người mồ hôi đầm đìa, ôn tồn sâu đậm đến mức khiến người ta đỏ mặt.

Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài không nhịn được, động tác của bọn họ chợt cứng đờ.

Đồng thời quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt bé Hamh đang nghiêm túc nhìn chằm chằm bọn họ.

Gương mặt của tên tiểu tử này trắng trẻo non mềm, đôi mắt to trong vừa đen vừa sáng, đôi mày giống mẹ hơi nhíu, đôi môi hồng nhếch lên. Bé cứ như vậy nhìn cha mẹ đang dây dưa, trên gương mặt đáng yêu có nét...Không thể nhịn nổi! (tội nghiệp bé, ở nhà cha mẹ mê trò lăn qua lăn lại, sang nhà cậu chơi chắc cũng y chang vậy thôi :)

Đó thật sự là không chịu nổi đúng không? Hai vợ chồng không thể tin nổi vào mắt mình.

Eunyeon đột nhiên xoay người, cầm cái gì đó được đặt ở đầu giường ném qua cho cha mẹ, sau đó quay lưng về phía bọn họ, trực tiếp mà nằm ngủ.

Hai vợ chồng nhìn con trai ném đồ tới, đồng thời trợn mắt há hốc mồm.

Nó... Nó lại cầm hộp khăn giấy ném qua cho bọn họ!

Một đám quạ bay qua...

Trầm mặc một hồi lâu, Park Jiyeon nhỏ giọng hỏi thăm chồng mình: “Nó có ý gì đây?”

Luôn luôn thông minh vô cùng nhưng lần này Hamh eunjung cũng bị hỏi khó rồi, chần chừ một hồi lâu, không biết đến bao lâu mới trả lời: “Nó không phải để cho chúng ta lau...”

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về con trai, bé cưng, con thật sự trưởng thành sớm như vậy?

“Anh đã bảo em để con ngủ một mình từ lúc nhỏ, em không chịu bây giờ thấy chưa e nhìn đi!” Anh chàng họ Hamh nào đó lẩm bẩm oán trách một tiếng liền bị tiếng cười của Park Ji Yeon át hết.

Vệ sinh xong xui, cô nằm xuống đặt lên trán nhỏ một cái hôn nhẹ tránh bé con thức giấc:" xem ra mẹ phải cho con ngủ riêng rồi".

Một vòng tay từ sau khẽ ôm trọn lấy cô và bé con. Đưa môi sát vào gáy cô mà hôn nhẹ.

"Anh rất hạnh phúc khi có em và điều đó trở nên tuyệt vời hơn là bé con của chúng ta":hắn nhẹ giọng trầm ấm, không thiếu phần cưng chiều vô đối.

"Để có được hạnh phúc này anh đã rất vất vả rồi": cô xoay đầu mắt nhìn thẳng vào hắn,dùng môi mình áp lên môi hắn.

Nụ hôn kéo dài tưởng chừng vô tận, tưởng chừng sẽ một lần nữa đầy nóng bỏng,kiều mị __nhưng ngược lại nó không hề có một chút tạp niệm,không ham muốn_Chỉ đơn giản là cái hôn nhìn lại khoảng thời gian mà họ trải qua để có thể ở cạnh nhau và một kết thúc viên mãn sau bao thử thách.

Giờ đây còn gì hạnh phúc hơn khi họ được cùng 1 chỗ với người mình yêu__và được chờ đón kết tinh từ chính tình yêu đó.

"Em cũng đã rất vất vả": luyến tiếc rời khỏi bờ môi đỏ mọng kia,Hamh Eunjung lại nhỏ nhẹ rót mật vào tai Đại tiểu thư.

"Không vất vả, vì anh là NAM SỦNG CỦA EM": trán khẽ chạm nhau,môi khẽ mỉm cười. Hạnh phúc đơn giản chỉ là khi Tim họ có nhau,đặt mình là nhau và nhìn thấy nhau tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro