Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiếc Ferrari mới lướt nhẹ nhàng băng trên đường phố Paris. Park Jiyeon. ngồi ở ghế lái xe, ngón tay xinh đẹp bóng loáng để trên vô lăng, ngoài xe từng giọt mưa rơi tí tách, còn trong xe mở nhạc đầy mê hoặc của Sunmi "Gashina", cần gạt nước đều đều gạt qua kính chắn gió

Hôm nay tâm tình cô rất tốt, thiết kế trình diễn ở London được đánh giá cao và được chú ý nhiều, lần này thực sự cô đã làm rất tốt.

Sự thật chứng minh, không có hào quang của Park gia Đại tiểu thư cô vẫn hoàn thành xuất sắc. Tốn cả năm trời chuẩn bị, bao nhiêu đêm không ngủ để chỉnh sửa rốt cục cũng có thành công hôm nay. Cô biết lần này thành công đối với cô quan trọng đến mức nào, buổi trình diễn còn chưa kết thúc đã có nhiều công ty lớn liên hệ với cô.

Cô muốn sáng lập ra nhãn hiệu của chính mình, mở công ty, không cần phải làm cho người khác. Cô là Đại tiểu thư của Park gia, có thể lấy tiền Park Gia hoàn thành giấc mộng của mình,nhưg ko hiểu s cô lại ko muốn. Bỏ qua suy nghĩ đó.
____====______==__====_______
Khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, cô gọn gàng rẽ sang con đường bên phải.

Bắt đầu từ năm mười tuổi, trong mắt của cô cũng chỉ thấy thiếu niên trầm mặc quật cường kia. Trong tiếng cười vui náo nhiệt chỉ có một mình hắn ngồi trầm mặc ở đó, một mình yên tĩnh. Không giống như những đứa trẻ xung quanh cô cố. Hắn chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình không ai có thể vào được, mà hắn cũng không muốn ra ngoài, chỉ có thể thấy qua đôi mắt đen nhìn ra là người trưởng thành trước tuổi.

Trong nháy mắt cô thấy hắn, len lén quan sát hắn, cô phát hiện mình có cười ngọt ngào hơn nữa thì hắn vẫn không thèm ngước mắt nhìn 😒. Mặc kệ cô cùng bọn trẻ chơi vô cùng hào hứng, hắn vẫn thờ ơ. Đến khi phát quà tặng, tất cả bọn trẻ đều hưng phấn xếp hàng, thế nhưng hắn vẫn không thèm nhìn một chút.😒

Thế giới của hắn giống như chỉ có một mình hắn. Khiến cho người từ bé đến giờ hắn vốn là trung tâm không thể hiểu được, vì thế, thế giới của hắn cô cố tình muốn xông vào.

Lúc ấy, cô không hiểu vì sao cứ kiên quyết muốn nhất định là hắn, muốn hắn bên cạnh cô, muốn trong mắt hắn không chỉ có chính hắn mà có thêm cô,nhưng ai mà ngờ được đã kiên trì đến mười một năm 😓😅

Lúc ban đầu chẳng qua là thói quen, thói quen có hắn bên cạnh, yên lặng, ít nói, tùy tiện mặc kệ để cô phát cáu, phát giận. Chỉ cần không quá phận, hắn cũng không để ý, thậm chí thỉnh thoảng còn chọc hắn, để cho hắn bớt già đi, biểu hiện cho đúng với tuổi của mình, cô cũng thấy vui vẻ. Nhưng mặt khác cô biết, thái độ của hắn với người khác hoàn toàn không giống với cô, mặc dù nhỏ hơn cô 2 tuổi nhưng so với Nữ Vương phách lối như cô, hắn có vẻ trầm ổn hơn nhiều.

Nhưng trầm ổn thì sao? Dù sao vẫn là tiểu quỷ, nghĩ đến bộ dạng hắn thỉnh thoảng tức giận, giận dỗi buồn bực, trên môi cô nụ cười càng đậm, hắn cũng chỉ như vậy khi ở trước mặt cô, cô thích loại độc nhất vô nhị này.

Cảm giác ban đầu đối với hắn thì cũng chỉ là tò mò mà thôi, muốn hiểu biết hắn nên muốn cha mẹ nhận nuôi hắn, để cho hắn ở bên cạnh cô. Nhưng thời gian càng lâu, cô càng cảm thấy ở cùng hắn là chuyện hạnh phúc đến mức nào
(Au:hp theo nghĩa nào chế😅?
Yeon: 😒😒😒)

Lúc cô một thân một mình đến Paris du học cảm xúc này mới dâng lên đến tột cùng, lần đầu tiên xa hắn, sau khi rời đi mới thấy không có hắn làm bạn là một chuyện vô cùng đáng sợ.Nhiều năm như vậy hắn một mực bên cạnh cô, chưa bao giờ rời đi. Nhug rat may Cha đồng ý để hắn đi cùng với cô ở bên cạnh chăm sóc cô.

Thời gian hắn ngày càng trưởng thành mặt nẩy nở đường nét càng thêm rõ ràng, thanh tú nho nhã,góc nghiên thì ôi thôi quyến rũ chết ng vs xương quai xanh làn da trắng như con gái 😰 Nội tâm trầm ổn có vẻ khiêm tốn thần bí, hơn nữa vì thân thế nên trong mắt hắn luôn mang vẻ buồn. Chàng trai như vậy cực kỳ có sức hút, cho nên hắn thường bị những nữ sinh xinh đẹp chạy tới tỏ tình, yêu cầu qua lại. Không hiểu vì sao những chuyện như vậy khiến cô cực kỳ căm tức, mỗi lần thấy sẽ vô cùng tức giận 😠😡😤

Mắt lạnh cũng được, mồm miệng chua ngoa cũng được, cô đều sẽ nghĩ cách để đuổi đám nữ sinh kia đi. Sau đó giận dỗi với hắn, bắt hắn phải đảm bảo chỉ có nhìn cô, không được nhìn nữ sinh nào khác. Ban đầu cô cho rằng là mình bị nuông chiều quá mức, tính chiếm hữu mạnh, về sau cô mới hiểu được, thì ra cái cảm giác khó chịu không thoải mái kia là "GHEN"😑

Thật nực cười, thân là Park gia đại tiểu thư xinh đẹp mà lại biết ăn giấm chua như mấy cô nhóc kia, thực sự quá mất mặt, Đến Paris mới phát hiện hắn có ý nghĩa với cô, cho nên cô lại càng tùy hứng muốn hắn ở cùng, dù biết hắn không biết tiếng Pháp, tuổi lại nhỏ, chỉ sợ sẽ rất khổ cực nhưng cô vẫn kiên trì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro