Chương 14: Dọn Qua Nhà Của Ai Kia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn JiYeon giận dữ như vậy bộ dạng dễ thương đến vậy, tâm tình có chút thích thú không lẽ lâu lâu cũng nên chọc giận cô một chút để có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu này.

JiYeon không thể nguội cơn giận này, gì mà kẻ tội đồ kia lại làm cái mặt thản nhiên đến như thế, xem chuyện này là không liên quan đến chị như vậy. Được thôi, từ nay đừng hòng ngủ chung với cô nhé. Hắc hắc, để xem ai là người phải chịu khổ.

"A! JiYeon, ăn xong chúng ta cùng nhau thu dọn đồ nhé!" HyoMin tâm trạng vui vẻ, cô bạn ngày thường không tìm ra được khuyết điểm nay lại có nó liền đi vào khắc dấu trong tim cô. Sau này còn có thể chọc nữa chứ, nói chuyện 1 lúc HyoMin nhớ đến chuyện chính đại.

"Dọn đồ? Dọn đồ đi đâu?" JiYeon có chút ngỡ ngàng, cô còn đang quanh quẩn trong cái thù hận kia, khi nghe nói chợt tỉnh lại dời ánh mắt qua nhìn cô bạn trẻ con của mình.

"Dọn qua nhà của chị hai chứ đâu!" HyoMin rất hưng phấn khi nói đến điều này, đây lại là điều cô bé luôn mơ mà chẳn bao giờ có.

"Sao... sao... sao lại dọn qua nhà EunJung unnie?" JiYeon đang có ý định tối nay khóa trái cửa để chị không thể vào phòng cô được, nào ngờ lại nghe một hung tin khiến mặt của JiYeon tái mét.

"Chị bảo! bên đó không có ai, sắp tới chị lại đi công tác nước ngoài nên muốn hai đứa mình qua đó để coi nhà. hời... mà JiYeon này, giờ mình nghĩ lại, sao giống như chị coi tụi mình là giữ nhà thế nhỉ?" HyoMin tự luyến tự nói tự hưng phấn rồi tự vạch trần ý định xấu xa của chị mình.

Nói đến đây mới nhớ, sáng sớm chị tỉnh dậy liền thấy cô gái bé nhỏ đang nằm gọn trong lòng mình, khuôn mặt đáng yêu của cô làm chị say chết vì tình. Lại nghĩ sắp đến chị phải đi công tác, liệu có nên mang cô theo hay không? Nhưng muốn mang theo cô thì lại phải cho theo cái đuôi kia nữa. Thời gian còn lại là 28 ngày, chị đi công tác 5 ngày là còn 23 ngày, 23 ngày này hắn sẽ dành hết thời gian cho cô bé này được rồi.

Trước nhất là rinh bảo bối này về nhà mình trước cái đã, ở đây tai mắt quá nhiều lại còn sáng nay bị phát hiện, thế nào bảo bối cũng sẽ trút giận lên người chị cho mà xem. Nên để cô tránh xa mắt thiên hạ thì chỉ có thể lôi cái đuôi kia đi trước thì cái đuôi đó mới lôi cô theo ( cái đuôi đó chính là HyoMin đáng yêu của chúng ta).

Buổi trưa, đích thân EunJung lái xe chở hai cô gái nhỏ về biệt thự của mình, biệt thư của chị nằm khá cách xa, một mình nằm trên đồi, con đường hai bên dẫn vào đẹp đến mở người, cảnh từ trên đồi nhìn xuống thật làm người ta choáng ngộp, cứ như là nguyên cái thành phố đều nằm hết trong lòng bàn tay.

Xuống xe, con mắt của HyoMin trợn tròn hết cở không biết chớp mắt là gì, cứ trợn tròn mắt hả hết miệng mà đi vào. JiYeon thì lại chẳn phản ứng gì nhiều vì cô biết rõ, kiếp trước căn biệt thự này là nơi giam lõng cô, cô đã tìm mọi cách để có thể trốn ra khỏi nơi đây như tất cả đều bất thành. Lúc đó cô không bao giờ ngắm nhìn biệt thự này cho kỹ, đến kiếp này cô mới thật sự thấy rằng biệt thự này quả thật rất đẹp, càng chua xót cho mình ngu ngốc có mà không biết hưởng.

Cả hai cùng nhau bước vào, hai hàng bông sao đủ màu chào hai cô gái nhỏ nhờ ngọn gió bất chợt thổi qua thật là biết lấy lòng người mà.

Bên trong biệt thự thật xa hoa lộng lãy, hình như tất cả những thứ quý giá đều nằm trong căn biệt thự này. HyoMin không biết anh mình có bao nhiêu tài sản nhưng được giao công ty của ba lại nhìn biểu hiện của căn biệt thự này làm cô thật kinh ngạc, nếu không phải bà chị này tự dưng trở nên hiền lành có lòng tốt cho cô đến ở biệt thự này thì không biết đến khi chết cô có được đến căn biệt thự mà luôn chỉ nghe qua lời nói của ba mẹ, lại là căn biệt thự do chính chị mua chứ không hề dùng tiền của ba mẹ. Chị cô quả thật rất giỏi nha.

EunJung vì bận việc công ty sau khi đưa hai cô nhỏ đến biệt thự liền giao phó hai cô cho quản gia và người làm, tự mình lái xe đến công ty một chuyến.

JiYeon và HyoMin được quản gia chỉ dẫn, theo dặn dò của đại tiểu thư mà phân phó mỗi người một phòng. Chỉ là khi dẫn JiYeon đến phòng quản gia không khỏi nhìn JiYeon một cái, cặp mắt này rất nhanh nhưng cũng bị JiYeon phát hiện.

Trước kia, Han quản gia rất thương cô bên cô ngày đêm khi chị không có nhà, chăm sóc cô khi chị làm cô bị thương dù rằng ông không thể làm gì nhiều nhưng cũng cố tìm ra câu nói để an ủi cô và xai người nấu những món cô thích để có thể làm tâm trạng cô tốt hơn.

Han quản gia sáng nay được đại tiểu thư giao phóng, để nhị tiểu thư ở phòng khách riêng cô gái JiYeon này lại để cô ở phòng thông qua phòng của đại tiểu thư. Ông có chút khó hiểu nhưng sớm đã kêu người chuẩn bị thật tốt trong đầu có chút tò mò về cô gái này, ông ở đây cùng đại tiểu thư từ khi đại tiểu thư mới lập nghiệp nên cũng hiểu rõ, đại tiểu thư nhà mình không gần nữ sắc nhưng nay lại để lòng thông qua là thế nào. Ông cũng chong đứng chong ngồi muốn nhìn mặt nữ tử này xem.

Quả thật người đẹp tuyệt trần như đại tiểu thư thật có mắt nhìn người, cô tiểu thư trước mặt này càng nhìn càng thích, lại toát ra vẻ thánh thiện rất thuận lòng người chứ không kêu căng hay khinh người như những cô gái khác.

JiYeon thấy quản gia nhìn mình, cô lại nhớ đến kỉ niệm xưa nhưng cô không thể nói được là mình là người trở về từ 10 năm trước nên cuối đầu mà đi vào phòng .

Căn phòng trước mắt của JiYeon thật đẹp, nó có màu xanh biển lại phối thêm chút hồng nhìn ra đây là phòng của một cô gái, rất đáng yêu, rất hài lòng .

Quản gia để cô nghĩ ngơi, cô gái nhỏ cũng lại tò mò đi dòm ngó, cũng là một cánh cửa JiYeon lại hiện lên cái phòng tối ở khách sạn kia thông qua phòng của chị, không lẽ lại là như vậy? Vừa nghĩ trong đầu, JiYeon đưa tay đến nắm lấy cánh cửa mở ra.

Vừa mở cánh cửa ra, thật làm cho JiYeon cười đến chết sao chị lại có thể vô sỉ như thế cơ chứ, kiếm cớ bắt cô qua biệt thự này, lại còn để cô ở phòng thông với chị như vậy được chứ hả. Đến đây JiYeon ôm bụng ngồi xuống cười đến không thở được phải mất một hồi cô mới có thể ngậm được mồm.

JiYeon nhìn tới nhìn lui xem xung quanh xong liền quay ra ngoài phòng đi kiếm quản gia.

"Sao? Park tiểu thư cần chìa khóa phụ?" Ông không hiểu lại nhìn JiYeon một chút.

"Đúng chính là chìa khóa phụ của cửa phòng bên trong căn phòng con ở, và cả cửa chính luôn ạ, bác Han mau đưa cho con đi" JiYeon vẫn không quên chuyện sáng nay bị bắt gặp khiến cô giận rung người nên vẫn giữ nguyên muốn trừng phạt chị một hai ngày cho chị nhớ đời.

Han quản gia không thể làm trái được, nhìn bộ dạng của đại tiểu thư đối sửa với cô tiểu thư này chắc hẳn sau này sẽ là thiếu phu nhân tương lai rồi, nên quay người đi kiếm chìa khóa phụ giao cho cô rồi lại tiếp tục công việc của mình .

Hai cô gái cùng nhau dạo vườn hoa quanh biệt thư đến trời chạng vạng mới chịu vào nhà. Xe của EunJung cũng đã về đến biệt thự, cả ba cùng ăn cơm, tuy chỉ có hai cô gái người nói nhiều người lâu lâu đáp nhưng cũng khiến cho căn biệt thự lạnh lẽo này đã ấm lên rất nhiều. Tâm trạng của EunJung cũng đã tốt hơn.

Buổi tối EunJung lại vào thư phòng mà sử lý tiếp công việc, HyoMin lôi JiYeon vào phòng cả hai cùng luyện ngôn tình hắc hắc.

Đến 10h HyoMin mới chịu rời khỏi phòng JiYeon trở về phòng mình ngủ một giấc ngon lành. JiYeon ở lại, thật có chút hồi hộp, sau khi để HyoMin rời đi JiYeon đã nhanh tay khóa chặt hai cái cửa lại rồi leo lên giường trùm mền ngủ với lòng tin là "Chị ta sẽ không thể vào được, chìa khóa chính và phụ đều đã bị ta giữ đây rồi hắc hắc ".

EunJung sau khi làm xong công việc trở về phòng, nhìn tới cách cửa biết rằng bảo bối chắc đã ngủ. Chị hôm nay tâm tình vui vẻ lại có lòng tốt tha cho cô đêm nay không đến tìm cô. Tự mình thu xếp rồi cũng lên giường đi ngủ.

Đến ngủ đêm, JiYeon vẫn không ngủ được cô khó chịu chằn chọc bực bội.

Chị còn làm việc sao? Sao không thấy đến tìm mình? Mà mình sao lại chờ chị? hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu của JiYeon khiến cô tức giận vô cùng với cái mong muốn này, cũng chính cô không muốn gặp chị, cũng chính cô lúc này lại muốn chị tìm tới cô.

Liếc nhìn 4 chiếc chìa khóa đặc trên bàn, JiYeon không khỏi thở dài. ngồi một hồi rồi tự rủa mình một tiếng lấy cái chìa khóa của cánh cửa kia mở nhẹ nhẹ ra, đưa đầu sang phòng bên kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro