Chương 19: Động Phòng Chính Thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta yêu ngươi, Ân Tĩnh. Đừng rời khỏi ta."

Đôi tay mềm mại xen lẫn ấm áp vuốt nhẹ lên gương mặt thanh tú, đôi mắt này, sóng mũi cao kia và mùi hương lẫn giọng nói quen thuộc của nàng làm cho Ân Tĩnh đêm ngày nhớ nhung suốt đời củng không quên được. Nàng nói yêu ta, nàng thật sự nói yêu ta sao, là bản thân ta suy nghĩ quá nhiều sinh ra ảo giác hay đây chỉ là giấc mộng.

"Ngươi không phải mơ, chính ta đang đứng trước mặt ngươi"

Nàng ta biết được ta suy nghĩ gì sao. Rồi có một lực kéo nào đó kéo Ân Tĩnh cúi người xuống, một nụ hôn khác được đặt trên môi. Đang ngớ ngẩn một lúc Ân Tĩnh đã hiểu được chuyện đang xảy ra khi lưỡi của Trí Nghiên đã vượt ranh giới và đang quấn lấy lưỡi của Ân Tĩnh, cảm nhận được có chụt ngọt trên môi nàng làm cho Ân Tĩnh như muốn nuốt trọn đôi môi ấy.
Đôi tay không còn ôm lấy cổ của Ân Tĩnh nữa mà nàng từ từ đưa xuống thắt lưng của Ân Tĩnh gỡ ra, mới hoàn hồn tỉnh lại vội lấy tay nắm tay của nàng lại. Lưỡi nàng lui về, đôi môi cả hai dứt ra, mắt của nàng nhìn Ân Tĩnh ngạc nhiên.

"Dừng lại đi."

Nàng nhíu mi lại nhìn ý muốn hỏi vì sao, không lẽ ngươi đã thay lòng, không muốn bên ta nữa. Biết Trí Nghiên đang muốn nói gì Ân Tĩnh vội nói :

"Có lẽ tình cảm của nàng đối với ta chỉ là nhất thời. Ta không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà cướp đi sự trong của nàng. Ta chỉ là một nữ nhân, không thể mang lại những điều mà những nam nhân khác có thể làm."

Nói rồi Ân Tĩnh quay lưng nhưng có một vòng tay ôm lại. Cảm nhận trên vai hơi ướt, nghiêng đầu nhìn về phía sau thì ra nàng đang khóc, khóc rất nhiều.

"Ta làm sai điều gì sao ? Tại sao nàng lại khóc chứ, đừng khóc nữa, tim ta đau lắm."

"Ta không cần những điều mà nam nhân khác đem lại cho ta, ta không cần những bờ vai to lớn vững chắc ấy mà ta chỉ cần một bờ vai này nhỏ bé và đủ để cho chứa mỗi mình ta. Ngươi đừng đi được không. Ta cần ngươi Ân Tĩnh"

Tách.... Tách...........

Giọt nước mắt lắn dài từ đôi mắt, xuống gò má rồi đọng lại dưới càm và rơi xuống. Ta khóc không phải vì đau khổ, là vì ta quá hạnh phúc. Ta đợi được rồi, đợi được ngày nàng nói cần ta. Chỉ nhiêu đó đối với ta là quá đủ.

"Sao ngươi lại khóc, ngươi không muốn sự hiện diện của ta ở đây sao" Trí Nghiên bây giờ đang đứng trước mặt, đôi tay ấm áp khẽ lau giọt nước mắt còn vươn trên má của Ân Tĩnh. Bất ngờ từ cái ôm siết mạnh của Ân Tĩnh, siết đến nỗi không thể thở được.

- Không phải, ta muốn lắm, ta rất muốn gặp nàng lắm, nhưng ta sợ, sợ nàng chối bỏ ta."

Nàng vui lắm, nàng mỉm cười thật tươi, tay củng đáp trả lại cái ôm của đối phương, tựa đầu vào vai của Ân Tĩnh nhắm mắt tận hưởng cảm giác ấm áp đối phương mang lại. Thời gian như ngừng lại trong căn phòng chỉ riêng cả hai.

Đẩy nhẹ nàng ra Trí Nghiên như hụt hẩn mất đi cái ôm ấy mà thay vào đó là môi cả hai lại kề vào nhau, mút nhẹ môi đối phương. Nàng nghiêng đầu mở miệng để đẩy nụ hôn sâu hơn, trượt lưỡi vào miệng Trí Nghiên để tìm người bạn của nó.

Cơ thể bắt đầu cảm thấy nóng nực, khó chịu, Ân Tĩnh không làm chủ được bản thân nữa mà bế nàng lên tiến về phía giường trong khi đó nụ hôn của họ không rời nhau.

Cẩn thận đặt nhẹ nàng xuống, trườn xuống nằm ở phía trên, đôi tay củng lần mò xuống thắt lưng của nàng cởi ra. Vạt áo nàng lỏng dần, đưa tay cởi xuống vạt áo, luyến tiếc đôi môi ngọt ngào kia vì nàng đã thấy muốn nghộp thở, trải dài nụ hôn xuống cổ trắng mịn kia mà mút lấy tại thành những vết màu hồng. Trí Nghiên ban đầu cảm thấy nhột và thoải mái, hai tay nàng ôm lấy mặt Ân Tĩnh đưa lên để nối tiếp nụ hôn. Trong khi đó tay củng cởi bỏ xong lớp áo trung rồi quăng xuống đất. Bàn tay hư hỏng của Ân Tĩnh luồn vào trong lớp áo yếm thiêu hoa kia mà xoa nắn.

"Á....." Trí Nghiên giật mình vì hành động củng như cảm giác kích thích vừa rồi đưa mắt nhìn người kia, nhưng khi thấy nụ cười nham nhở ấy nàng lại hối hận khi đánh giá thấp sự ngây thơ của tên đáng ghét kia. Áo yếm của nàng củng nhanh chống bị cởi bỏ. Trí Nghiêm củng nhanh tay cởi luôn thắt lưng và vải quấn ngực Triệu Thiên ra ném xuống đất cùng với y phục của nàng.

Trải dài nụ hôn xuống xương quai xanh rồi nhanh chống xuống xuống ngực nàng. Hít nhẹ mùi hương trên cơ thể nàng rồi đưa miệng ngậm lấy nụ hoa trên ngực mà mút lấy.

Cảnh tượng xấu hổ vừa rồi làm Trí Nghiên ngượng đỏ mặt mà nhìn đi nơi khác. Ân Tĩnh ngóc đầu lên nhìn nhưng thấy nàng dám bơ mình liền cắn nhẹ vào nụ hoa kia.

"Đau thiếp". - Lúc này Trí Nghiên mới lên tiếng

"Nàng dám không nhìn ta, cho nàng chừa". - Nhe răng cười. Đôi lúc nàng củmg phải phục cái tính con nít này nên nàng củng chỉ mỉm cười

Nói rồi tiếp tục công việc, đôi gò bòng bên phải thì bị Ân Tĩnh đang chắm sóc, bên còn lại thì xoa nắn, hơi thở có phần gấp gáp của Trí Nghiên nhưng nàng không dám mở miệng mà chỉ biết bặm chặt môi để không phát ra âm thanh.

Thấy nàng cực khổ như vậy làm Ân Tĩnh phì cười.

"Nếu không chịu được thì nàng cứ rên lên."

Sao lúc này đây nhìn người trước mặt Trí Nghiên thầm nghĩ sao cái tên này lại đáng ghét đến vậy

Sau khi chăm sóc đôi gò bồng đã căng cứng kia Ân Tĩnh mỉm cười hài lòng, tiếp tục đưa tay cởi tiết khố ra rồi kéo dài nụ hôn xuống dưới. Bây giờ thì cả hai trần như nhộng. Trí Nghiên thì xấu hổ khi Ân Tĩnh cứ nhìn vào nơi tư mật của mình. Ôm lấy cái mềm che lấy khuôn mặt mình.

Cúi người xuống hôn nhẹ vào nơi tư mật của nàng làm nàng kích thích nảy người lên, hơi thở gấp gáp hơn. Đưa lưỡi của mình quét một đường dài và ngậm lấy hạt châu kia mà mút. Nước từ hang động kia cứ chảy ra nhiều hơn. Không hiểu sao thứ nước ấy lại ngọt và làm Ân Tĩnh càng muốn nhiều hơn nữa.

Lúc này Trí Nghiên không còn nhịn được nữa mà mở miệng rên lên và đôi tay ôm lấy đầu Ân Tĩnh ấn xuống. Ân Tĩnh mỉm cười hài lòng mà mút vào nơi tư mật nàng mạnh hơn. Lưỡi củng đã xâm nhập vào hang động ấy mà khám phá. Trí Nghiên như bị kích thích mà rên lớn hơn. Thấy Ân Tĩnh cứ ở ngoài nơi tư mật mình làm nàng càng khó chịu.

"Hãy làm thiếp trở thành người của ngươi đi"- Trí Nghiên khó nhọc nói

"Nàng có hối hận không ?- Ân Tĩnh muốn nàng khẳng định lại lần nữa. Ân Tĩnh trườn lên mặt đối mặt với Trí Nghiên

"Thiếp khômg hối hận. Thiếp muốn hoàn toàn thuộc về chàng"

Khi nghe nàng nói vậy trong lòng thấy vui lắm, hạnh phúc lắm. Vỡ òa trong nước mắt. Cúi người xuống hòa quyện vào nụ hôn để nàng củng cảm nhận được mùi vị nước của chính bản thân nàng. Cảm thấy mùi vị hơi khó chịu nàng tính đẩy ra nhưng lại cảm thấy nó ngọt làm nàng trở nên muốn nhiềuu hơn. Trong khi đó tay thì đang bắt đầu vào trong hang động kia, Ân Tĩnh thấy nàng đang nhíu mi chịu đựng, liền cúi người xuống ôm sát nàng .

"Nếu nàng đau thì cứ ôm vào lưng ta này, muốn cào hay cắn vào vai ta củngg được. Để ta củng cảm thấy cơn đau như nàng. "

Nàng đưa tay báu chặt vào lưng của Ân Tĩnh, thấy nàng đã sẳn sàng Ân Tĩnh đưa tay vào sâu hơn đến khi chạm vào tấm màng mỏng kia thì tay dừng lại. Biết Ân Tĩnh sợ làm mình đau nên Trí Nghiên vuốt nhẹ lấy tấm lưng đầy mồi hôi kia mỉm cười nhìn Ân Tĩnh ý muốn nói không sao đâu.
Liền không suy nghĩ nhiều nhắm mắt đẩy mạnh ngón tay phá vỡ tấm màng mỏng kia, Trí Nghiên cảm thấy như bị xé toạt ra, tay bấu chặt vào lưng của Ân Tĩnh.

- AAAAAAAA..........

Cảm nhận hơi thở của nàng có phần ổn định hơn, đôi tay không còn bấu mạnh vào lưng nữa, Ân Tĩnh bắt đầu mạnh dạn đưa tay ngón tay ra vào trong hang động kia. Cảm giác không còn đau như trước mà thay vào là sự thoải mái và sung sướng. Trí Nghiên ngày một rên lớn hơn.

Đưa thêm một ngón tay vào mà nhấp nhịp nhàng, khi hamg động kia co thắt hai ngón tay của Ân Tĩnh càmg chặt, biết nàng sắp đạt sự khoái cảm liền nhấp mạnh hơn, và cái thúc sâu cuối cùng làm nàng ưởn người rên lớn rồi ập xuống, mồi hôi đổ ra nhiều hơn trên trán của hai người. Mệt quá nên Ân Tĩnh củng nằm xuống kế bên. Khi cả hai ổn định lại hơi thở nàng lết qua nằm ôm Ân Tĩnh, gối đầu lên cánh tay nép sát vào lòng Ân Tĩnh mà ngủ. Đưa mắt nhìn người nằm trong lòng mà mỉm cười hạnh phúc. Lấy tay tém lại những sợi tóc trên gương mặt nàng rồi ôm nàng chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro