17🌻

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                                             

Trời càng tối, càng cảm giác có gì đó xôn xao, Pete hơi mở mắt, theo bản năng bắt lấy cái gì.
                                                

Vegas vừa bị nắm lấy cánh tay ngồi dậy, ý bảo chính mình muốn đứng lên

"Tôi đi khóa cửa một chút."

                                                        
Bằng không ngày mai bị cha mẹ bắt gặp thì không hay.
                                                       
Lúc hắn nằm lại xuống giường, Pete còn tròn mắt, chui vào lồng ngực hắn thấp thấp gọi một câu, "Vegas."                                                       
"Ừ?" Hẳn vì vừa triền miên một hồi khiến thân thể hắn còn kẹt giữa trạng thái hưng phấn, Vegas không buồn ngủ lắm.
                                                    
"Anh từng có mấy..." Ngữ khí cậu không quá thẳng thắng, há ra vài lần sau mới mở miệng, "Ừm... tôi là... bạn giường..."

                                                        
Mấy ngày qua, đây lần đầu tiên nghĩ đến vấn đề này, hiện tại rốt cuộc có cơ hội hỏi một chút cậu mới phát hiện cái từ bạn giường này rớt từ trong miệng mình ra thấy rất kỳ quái.

                                                           
"Vì cái gì hỏi chuyện này?" Ngón tay hắn lướt qua má Pete, không lý giải nổi suy nghĩ của cậu.
                                                        
"Chỉ muốn hỏi một chút..." Cậu bắt đầu khó chịu, kéo bàn tay Vegas trên mặt xuống, nói cứ như lẩm bẩm, "Coi chừng nhét đầy một toa xe lửa đều không đủ đâu."
                                                        
"Nói quá," Hắn líu lưỡi, lời này của Pete thật không dễ nghe, "Tôi với cô ta giỏi lắm nửa năm."

                                                          
Nhắc tới người nọ, hắn dừng một chút song lảng qua chuyện khác rất nhanh

"Tôi cũng không phải dạng người nhớ mãi không quên."
                                                         
"Ừ..." Pete lay lay đầu, mái tóc mềm mại cọ lên cằm hắn, rốt cuộc vẫn hỏi tới, "Vậy đến cùng nhiều ít bao nhiêu."                         
                             
"Một trăm."

                                                        
Cứ như lừa cậu vậy, Vegas nói thế, nắm tay Pete dừng trên eo hắn, thở phì phì nói, "Anh tưởng lừa con nít sao."
                                                      
"Ừ." Hắn ra vẻ đứng đắn chọc Pete càng thêm tức giận, Vegas rốt cuộc thành thật nói, "Không tính cậu thì bốn người."

                                                         
Tính thời gian nửa năm thì bốn người có vẻ hơi lạ, vì thế Pete hỏi, "Vì sao muốn đổi."
                                                     
"Không biết," Tay Vegas cọ cọ trên cằm hắn, sau đó tỏ ra hung ác một chút, "Nếu cậu chọc tôi tức giận, tôi nhất định đuổi cậu ra."

                                                           
Chuyện phiếm càng nói càng dài, cuối cùng trước hừng đông mới quyết định ngủ. Pete hôn một cái lên môi hắn, "Năm mới vui vẻ."

                                                                      
Vegas nhắm mắt, một tay ôm cậu sát lại, lẩm bẩm nói, "Năm mới vui vẻ"

Ngày hôm sau bị tiếng mẹ gõ cửa đánh thức, Pete nằm trên giường có chút nhảy dựng lên, túm lấy Vegas đang chết giấc nói, "Mẹ anh tới gõ cửa."

Vegas mở mắt, nói vọng ra ngoài cửa, "Con dậy liền."

Sau đó, lần nữa nhắm mắt lại.

Pete nhìn di động một cái, rõ ràng mới bảy giờ, tính ra mới ngủ có ba bốn tiếng, vì thế ngả đầu kéo chăn, tiếp tục ngủ nướng.

Song đến mười giờ rưỡi là thời điểm không thể không dậy, người nhà người ta muốn mời anh ăn cơm thì anh cũng nên chuẩn bị.

Pete nói là muốn dậy, song giờ phút này càng hy vọng có thể ngủ chết luôn trên giường.

"Mắt có phải hơi sưng rồi không."

Pete nhìn hắn đứng trước gương đánh răng, lại dí mặt vào xem. Cũng không có sưng, chỉ là mấy ngày nay quầng thâm dưới mắt có chút trầm trọng

"Mắt ngày càng đen." Ngón tay đặt dưới mắt Vegas di di, sau đó tiện tay nhéo nhéo mặt hắn.

"Chậc." Vegas miệng đầy bọt kem phát ra cảnh cáo đầy bất mãn, sau đó ý bảo cậu về phòng rửa mặt.

Làm xong xuôi hết cũng không thấy thần thanh khí sảng, lúc bốn người lên đường vẫn là Vegas lái xe, người ngồi bên cạnh cũng đã tiến vào một giấc ngủ mới.

"Vegas tối hôm qua ngủ cùng Pete à." Mẹ Vegas đột nhiên mở miệng nói cho chồng nghe, đối phương cũng có chút kinh ngạc, ngay sau đó cảm thán một câu, "Cảm tình với Pete xem ra sâu ha."

"Ừ..." Hắn giả bộ đáp như thật, nhưng phản ứng của phụ huynh cũng không lạ, trừ năm trước mang bạn gái về nhà, hắn dường như cũng không để ai qua đêm trên giường mình.

"Pete là một đứa nhỏ ngoan." Mẹ hắn thật lòng nói, Vegas dời mắt qua, nhìn cái tên đang dựa vào cửa kính ngủ say sưa sắp ngã kia.

"An phận một chút."

Lúc ngồi trước bàn ăn Pete gõ gõ ly thủy tinh, Vegas nhịn không được nhắc nhở.

"Hở." Cậu ngượng ngùng thu tay lại, ngoan ngoãn ngồi xong, lại quay đầu hỏi hắn, "Khi nào có thể ăn á?"

"Chờ một chút đi." Vegas trấn an để tay lên đùi cậu, sau đó ngồi một bên.

Rốt cuộc chờ đến khi khách mời đều vào bàn, Pete hưng phấn cầm đũa chuẩn bị ăn một bữa no nê.

"Gắp cho tôi một cái." Vegas vừa gắp miếng sườn định ăn, nghe thấy cậu ồn ào yêu cầu, miếng sườn liền rơi xuống chén của cậu.

"Tôi cũng muốn ăn cái kia." Lúc hắn ăn hải sâm, giọng Pete lại vang lên.

"Ai, cái kia ngon không, cho tôi ăn chút."

Ăn đến cua tiếp tục nghe cậu nói như vậy, Vegas cơ hồ muốn mắng người, rốt cuộc vẫn hư hư thực thực, khách khí gắp cua đặt trên chén cậu. Trong lòng khó chịu —— có ngon không cậu bị kẹp một cái biết ngay.

Tựa như không cảm giác được lửa giận của người bên cạnh, Pete ăn cực kỳ yên tâm thoải mái, ngay cả rượu cũng không ngại phiền kêu Vegas rót đầy.

Lúc tiệc sắp tan, Vegas đi cùng cha mẹ tiễn khách khỏi cửa xong lại quay về tìm Pete.

"Đi thôi." Hắn không ngồi xuống, đứng một bên chờ cậu đi.

"Tôi còn chưa ăn xong"

Miệng cậu nhai nhai cái gì, hàm hàm hồ hồ nói, sau đó vẫy vẫy tay ý bảo hắn ngồi xuống, "Anh ngồi đó ăn với tôi chút đi."

Vegas muốn cười, đã như vậy còn ăn nữa, nhưng rốt cuộc vẫn ngồi xuống, cười trêu chọc, "Cậu ăn luôn cái bàn đi cho rồi."

Gần đây hắn bắt đầu nói giỡn, nhưng một chút cũng không buồn cười, Pete hừ hắn, đưa nửa bàn tôm đến trước mặt hắn, mặt đầy nghiêm khắc nói, "Lột."

Vegas không so đo với cậu, song trước hết vẫn móc di động báo cho mẹ biết Pete kêu hắn ngồi lại một chút, sau đó xắn tay áo, ngồi lột tôm.

Ngón tay chuyển động, hai mắt lại nhìn chằm chằm cậu, tên kia vẫn không hề hay biết ngồi ăn bào ngư, tương rõ là không ngon.

"Này." Vegas đưa tôm đã bóc vỏ qua, ý muốn để cậu lấy tay cầm, kết quả cậu nghiêng đầu lại đây, một ngụm ăn luôn.

"Chút nữa chấm thêm tương nha."

Pete liếm liếm khóe miệng, không chút khách khí yêu cầu.

Vegas khó chịu, nhưng chỉ muốn cậu ăn nhanh rồi cùng đi.

"Ăn đi." Hắn duỗi tay, Pete há mồm.

Nước tương dính vào bờ môi của cậu, Vegas có chút nhìn không nổi, giật tờ giấy cho cậu lau, nhưng người nọ không an phận, chỉ nghiêng đầu.

"Dính nè."

Tay Vegas khẽ nâng cằm cậu.

Khăn giấy cọ qua đôi môi mọng của cậu.

Hai mắt Pete không biết lại lạc tới chỗ nào rồi.

           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vegaspete