6🌻

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                 

"Vào đây đi, tôi ngủ không được."

                     
Pete mơ hồ nghe được thanh âm của người nọ, nhưng cậu làm lơ, cố tình quay lại vào trong không để ý tới.

                     
Phản ứng rõ ràng như vậy khiến người phải bước lui. Vegas lần nữa nghe tiếng cửa phòng đóng chặt, có chút hả giận, lại thấy cô đơn không biết từ đâu ra.

                     
Ngày hôm sau Vegas không có bữa sáng vì người kia cố ý ngủ nướng, hắn chỉ có thể mua chút đồ ăn bên ngoài.

                     
Cái này cũng tiện để mang đi, Vegas nghĩ thầm lúc xếp hàng tính tiền chỗ đồ ăn sáng.

                     
Nơi bị dùng đến ngày hôm qua, bây giờ vẫn còn chút ửng đỏ...

                     
Vì thế Vegas bất đắc dĩ lái xe trở lại nhà, định lấy lòng người kia bằng bữa sáng trên bàn cạnh sofa

                     
Nhưng giữa trưa khi hắn về mới phát hiện Pete không hề động vào, ngược lại đem cái túi đồ ăn kia đẩy ra xa.

                     

"Cơm trưa trong lò vi sóng. Tôi ăn rồi."

Lúc tìm bữa trưa, nghe Pete ngồi trên sofa, thản nhiên nói.

                     
Hắn đành cầm đồ ngồi vào bàn ăn trước. Vegas như đang nén giận. Từ trước đến nay chưa bao giờ hắn cảm thấy bị khinh bỉ tới vậy, chuyện hắn làm quá đáng tới thế sao?

                     

Song dù khó hiểu hay thậm chí phẫn nộ, Vegas cũng không tỏ ra.

                     
Hắn ăn xong cơm liền leo lên giường. Nghỉ trưa là điều mỗi cần thiết mỗi ngày, huống chi tối hôm qua hắn còn không thể yên giấc.

                     

Vegas thấy may khi Pete không nằm  bên cạnh. Nếu người kia ở đây, cậu ta sẽ ầm ĩ ít nhất hai mươi phút, có khi còn quấn lấy Vegas đòi làm tình, cướp sạch giờ nghỉ trưa của hắn không còn một mảnh.

                     

Ngay cả lúc Vegas sắp đi làm, Pete cũng không nói gì. Cậu nằm trên sofa, hai chân nhàn nhã đung đưa qua lại.

                     
Bất mãn của Vegas dồn nén tới ngày thứ ba rốt cuộc bùng nổ.

                     
Ngày hôm đó Vegas đi xã giao, uống rượu có chút say, lúc về đến nhà đã gần nửa đêm.

                     
Vừa mở cửa, hắn liền đưa mắt nhìn về chỗ Pete nằm ở trên sofa, cậu ta hình như đang ngủ.

                     
Không hiểu sao thấy phát cáu. Pete giận cũng mấy ngày, lãnh đạm một cách khó hiểu.

                     
Hơn thế, hắn còn ăn một tát.

                     
Nghĩ vậy Vegas liền thấy không cam lòng, duỗi tay kéo chăn ra khỏi người Pete, sau đó cõng cậu ta trên lưng.

                     
Mùi rượu từ Vegas khiến Pete bừng tỉnh. Cậu lập tức mở to mắt, cổ họng phát ra mấy âm thanh lười biếng, lúc sau đã bị Vegas đặt xuống giường.

                     
Hắn chẳng nói gì, chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào người đối diện.
                   

Dù buồn ngủ tới mấy thì tình huống hiện tại vẫn khiến Pete tỉnh cả người.

                     
"Làm gì vậy?"

Vẫn là sự lạnh nhạt quen thuộc, Pete cất tiếng hỏi.
                  

"Sao cậu có thể vô cớ gây rối lâu như vậy?"

Vegas thẳng thắn nói ra được, dần nguôi đi cơn nóng giận. Pete trông thấy hắn tới gần cũng theo thế lui về phía sau, cuối cùng ngã lên trên giường, mặt đối mặt người kia.

                     
"Tôi không có..."

Ban đầu Pete còn có thể kiểm soát, nhưng gặp tình huống này lập tức không còn chút khí thế, Vegas áp sát cơ thể vào gần một chút đã làm cậu cảm thấy sợ hãi.
                     

"Tôi trước giờ luôn thật lòng tôn trọng cậu."

Vegas tiếp tục nói

"Hơn nữa tôi chưa từng bị ai tát một cái nào."
                                         
"Chuyện đó tôi có thể xin lỗi... Chỉ là, tôi xin anh..."

Cả cơ thể Pete khẽ run rẩy, thanh âm thoát ra khỏi cổ họng cũng không khác

"Thực sự xin anh... Đừng chạm vào tôi như vậy..."

                     

Trừ ngày hôm trước, còn lại chưa từng nghe cậu ta cầu xin mình bằng ngữ khí thế này, Vegas tự thấy rùng mình, nhưng tiếp theo đặt tay xuống bụng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.

                     
Sự nghi hoặc lướt qua trong ánh mắt Pete

                     
Bàn tay ấm áp của Vegas hướng lên trên một gang tay, nắm lấy dây quần của cậu, nhẹ nhàng kéo xuống, dịu dàng để hơi thở lả lướt qua vành tai mẫn cảm nói

"Cậu thử trải nghiệm qua loại cảm thụ này trước, sau đó chắc chắn không còn muốn đi ngược lại với kiểu yêu cầu này của tôi nữa."

                     

Hắn đúng là từng suy nghĩ như thế, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa làm, hiện tại có lẽ đã mất hết lý trí rồi.

                     
Đến khi tay hắn chạm đến tay Pete, phản ứng của cậu vẫn chẳng khác ngày hôm ấy, mãnh liệt phản kháng

"Đừng đụng vào tôi..."                   

"Đừng chạm vào mà... Buông ra..."

Cả cơ thể cậu tiếp tục nổi lên từng đợt run rẩy mạnh mẽ hơn trước, lần này không gian không hề bị bóng tối bao phủ, Pete nhờ vậy có thể ra sức chống trả. Vegas đồng thời nhận ra mặt cậu tràn đầy khổ sở đến lạ kì.

                     
Sau đó lại thấy khóe mắt cậu ửng đỏ tưởng chừng sắp tràn nước mắt.

                     
"Cậu rốt cuộc là làm sao vậy?"

Hắn ngừng tay, nhìn chằm chằm phản ứng thái quá của Pete.
                   

"Không có gì..."

Pete nhíu mày, khe khẽ khịt mũi, sau đó kéo một bên chăn trùm kín cả cơ thể

"Chỉ là, tôi buồn ngủ rồi."                   

"Thân thể cậu có vẻ không ổn lắm?"

Vegas cảm thấy sự khác thường rõ ràng, tuy chính bản thân hắn lần đầu tiên yêu cầu cậu ta làm chuyện này, nhưng cách phản ứng của Pete có phần cực đoan quá rồi.

                     

"Đừng hỏi tôi... Chẳng có vấn đề gì hết..."

Pete nằm im trong chăn rầu rĩ đáp, Vegas thấy thế liền chui vào nằm ngay bên cạnh cậu.

                     
"Có thể nói cho tôi nghe không, Pete?"

Nếu là ngày thường hắn đã không dịu dàng đến mức này, chắc chắn là do hôm nay hắn đã say rồi.

                     
Nhẹ nhàng đặt môi hôn lên vành tai cậu hắn mới nghe thấy Pete lí nhí cất tiếng hỏi

"Anh thật sự muốn biết?"                    

"Ừ."

                     
               

                                 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vegaspete