Chap 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phòng dạ hội lúc nào cũng chật ních người. Trang phục và những ánh nhìn của mọi người lên tôi thỉnh thoảng lại làm tôi cảm thấy nặng nề.

Hôm nay đặc biệt lại là một trường hợp khác.

Ngay lúc bước chân vào phòng dạ hội mà không ai chú ý đến sự hiện diện của tôi, tôi kéo mở tấm rèm của sân thượng. Khoảnh khắc tôi bước ra đây, không khí bên ngoài tiếp xúc với da thịt, tôi cảm thấy tốt hơn hẳn.

Sẽ cực kì liều lĩnh nếu đứng đây chờ cho đến khi tiệc tàn. Rõ ràng với thời tiết se lạnh như thế này sẽ làm buổi dạ hội kéo dài hơn cả bình thường. Sự cao quý của giới quý tộc là vậy.

Ngay lúc này, tâm trạng tôi đang rất tốt. Tôi nhắm mắt lại.

Rồi ánh đèn chiếu rọi vào sân thượng tối đen.

Thật thô lỗ khi bước vào sân thượng khi rèm còn đang đóng, và rõ ràng còn ai khác lại làm một hành động mất lịch sự như vậy đâu.

"Nocton?"

Sao anh ta biết mình ở đây?

Một khuôn mặt không ngờ tới khi tôi quay lại.

Cô ấy có mái tóc màu nâu. Một cô gái với chiếc váy trắng tinh bước vào và kéo rèm cửa lại thật chặt.

"Không phải—"

"Tớ xin lỗi, Roa. Tớ muốn lịch sự một chút, nhưng tớ có chuyện cần nói với cậu."

"Sao vậy Alice?"

Là Alice Limorand. Một người bạn gắn bó với tôi đã 10 năm. Cô ấy là nữ anh hùng của tiểu thuyết này, đứa con gái quý giá của Công tước, người từng là một Nam tước*, người được hứa hôn với người bạn thuở nhỏ của tôi, Nocton Edgar.

Tôi không có ẩn ý gì đâu. Tuy là một câu chuyện khó mà tin được, nhưng tôi được tái sinh trong một thế giới trong sách và cô ấy là nữ chính.

Khuôn mặt thiên thần xinh đẹp, nhân cách tốt, và những thay đổi bất ngờ trong gia cảnh đã chứng minh cho thân phận của Alice. Không nghi ngờ gì khi cô ấy là người hùng trong truyện này.

Nhưng sao Alice lại tìm tôi với vẻ mặt do dự như vậy?

Mọi thứ tôi nghĩ chỉ là suy đoán vui đùa, và tôi mỉm cười nhẹ. Tôi không yêu Nocton nhưng có quá nhiều người trên thế giới này lại hiểu nhầm. Thật buồn là người bạn quý giá nhất của tôi lại là một trong số họ.

Chúng tôi đã bên nhau hơn 12 năm, và tôi đã cố gắng rất nhiều để thân với anh ta hơn, nên không ai thực sự tin tôi khi tôi phủ nhận điều đó.

"Alice, tớ nói rồi, tớ—"

Nhưng những gì từ miệng Alice lại là điều tôi không ngờ tới. Đó không phải là lời xin lỗi rằng:
Tớ xin lỗi nhé, tớ không ngăn được.

"Tớ biết chuyện này nghe điên khùng lắm, nhưng tớ có thể nhìn trước tương lai."

"Hả?"

Cậu đang nói gì vậy?

Trước khi tôi kịp thông những gì cô ấy đang nói, Alice thốt lên với vẻ mặt cực kì kiên định.

"Công tước Edgar là một phản diện khủng khiếp!"

Ừm, h-hả, gì cơ?

-----

Khi nào tôi nhận ra mình được tái sinh trong thế giới của một cuốn sách nhỉ?

Tôi cũng không nhớ chính xác nữa nhưng phải tốn một khoảng thời gian thật lâu.

Cái này phải nhờ đến cái sở thích đọc tiểu thuyết lãng mạn của tôi. Những ký ức mơ hồ về kiếp trước làm tôi nghi ngờ về bản thân mình.

Có lẽ tôi đã tái sinh vào một tiểu thuyết rồi.

Nghi ngờ bắt đầu khi tôi lớn lên và nhìn vào bản thân phản chiếu trong gương.

Những lọn tóc đỏ uốn cong như hoa hồng, đôi mắt âm u như màu của cánh hoa hồng, và—

"Carol."

"Vâng thưa tiểu thư."

"Nhìn tôi trông ích kỉ hết sức."

— một đôi mắt sắc xảo, dù là ai nhìn vào.

"Nhìn tôi còn tệ hơn cả đồ họa của những phù thủy trong tiểu thuyết nữa."

"Ừm—trông đẹp mà, nhìn tiểu thư rất cuốn hút."

"Đừng dối tôi nữa mà."

Quá trễ để có thể nói rằng tôi xinh đẹp, vì đôi mắt tôi trông dữ tợn đến bất ngờ. Không phải nói dối khi nói rằng tôi đáng yêu như một bé mèo con. Tuy nhiên những người trong gia đình lại có đôi mắt dịu dàng. Thật lạ khi tôi lại sở hữu đôi mắt kiêu căng như vậy.

Dù tôi đổ lỗi cho bản thân nghĩ quá nhiều, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu khi nhìn vào gương.

Nhưng cho đến khi, tôi có chút lo lắng.

Rồi, khoảnh khắc tôi thấy một đứa con trai ở bữa tiệc tôi tham dự với cha mẹ, cảm giác deja vu đó trở lại.

"Ôi trời ơi, là Công tước Edgar!"

Vẻ đẹp của chàng trai, chỉ mới 10 tuổi, đã hoàn toàn hoàn thiện. Mái tóc đen với những lọn tóc xoăn, một khuôn mặt đẹp đẽ như búp bê bằng sứ, và một đôi mắt màu tím nhạt; cậu ta tạo ra không khí tựa như buổi đêm vậy.

Dù cậu ta không phải là người kế nhiệm của Công tước, nhưng vẻ ngoài đó cũng đủ để thu hút ánh nhìn.

Trong lúc tôi đang ngưỡng mộ khuôn mặt đẹp kia, không hiểu sao tôi lại cảm thấy quen với mái tóc đen đó.

Một trong những bộ tiểu thuyết tôi đọc trước khi chết, có một nhân vật nam tên là Edgar. Dù nội dung có chút mờ nhạt, nhưng hình ảnh người đàn ông tóc đen ôm một người phụ nữ với mái tóc nâu đã ăn sâu vào trí nhớ của tôi.

Dù vậy, tôi tự cười nhạo sự ảo tưởng của mình, nghĩ rằng Mình nghĩ nó không thực sự như vậy đâu.

Nhưng sự thật đã vả tôi một cú thật đau.

Đó là ngày tôi đến một khu đất trống để nghỉ ngơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro