ewgqwke

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đam mỹ - Đoản văn] Những câu chuyện thú vị đáng xấu hổ [Phần 2]

20/06/2012 | gaubeodainhan

3 Votes

[Phần 2]

.

8. Khốn khiếp.

Trương Nghệ Hưng (ai oán) : “ Lộc Hàm có bề ngoài thu hút đủ hết, từ các em gái đến mấy bà già…”

Hoàng Tử Thao (gật đầu đồng ý) : “Anh ấy cùng Ngô Phàm không biết gần đây mua bán cái gì, em cứ có cảm giác trong mắt có tinh quang hiện lên ….”

Trương Nghệ Hưng (cắn tay) : “Ngô Phàm cũng không phải là có ý nghĩ tốt đẹp gì!”

Ngô Phàm (mất hứng) : “Làm sao?”

Trương Nghệ Hứng (ánh mắt như phun lửa): “Ông đây đêm qua bị tên khốn kiếp Lộc Hàm kia Bá Vương ngạnh thượng cung!”

Hoàng Tử Thao (miệng có thể nuốt trứng chim): “Gì! ?”

Trương Nghệ Hưng (nắm tay): “Hừ, ở tư thế số 8 Lộc rất sáng tạo nên tạo ra thành tích tốt. Lộc ở tư thế số tám, Lộc ở tư thế số tám. Tại sao cảm thấy hắn như hồn ma!”

Hoàng Tử Thao (còn chưa kịp tiêu hoá được thông tin vừa rồi): “( ⊙ o ⊙ )”

.

.

9. Con đường phản công thực dài lâu (Phần 3): Ngô Phàm say rượu thật đáng yêu.

Ngô Phàm (đứng không vững): “‰€@&#@#&**^&…”

Hoàng Tử Thao (kéo) : “ Em nói anh nghe, ra ngoài cao hứng mấy cũng đừng có uống say đến mức này chứ!”

Ngô Phàm (bỗng nhiên kéo quần áo của chính mình) : “ Assi, nóng chết mất ~ ”

Hoàng Tử Thao (vội vàng che lại, cố sức kéo trở về phòng) : “ đợi một chút rồi tiếp tục cởi”

—————————— Ở trên giường trong phòng  ————————-

Ngô Phàm (liếc mắt, ngẩn người, sững sờ nhìn chằm chằm Tử Thao gọi) : “Oppa ~ ”

Hoàng Tử Thao (giật mình) : “ Má ơi…”

Ngô Phàm (ở trên người Tử Thao cọ tới cọ lui) : “Tử Thao của chúng ta là đáng yêu nhất kekekekekeke ~”

Hoàng Tử Thao (hoảng sợ) : “ Má ơi…”

Ngô Phàm (mắt nước mắt lưng tròng): “Tử Thao không thích anh sao?”

Hoàng Tử Thao (vội vàng xua tay): “Không đúng không đúng.”

Ngô Phàm (đi đến gần hôn): “…”

Hoàng Tử Thao (nội tâm báo hiệu đây là thời cơ tốt để phản công!): “^ ^ “

Ngô Phàm (ôm lấy Tử Thao để mặt ở cổ cọ tới cọ lui): “Kekekekeke~”

Hoàng Tử Thao (run rẩy run rẩy cởi quần áo): “Thánh Jesus, Như Lai Phật Tổ ,Thái Thượng Lão Quân ở trên cao phù hộ~ ta thật là không làm được. Mẹ nó chứ…”

Ngô Phàm (bỗng nhiên buông tay ngã xuống giường, đầu ngả về một bên): “Anh mệt quá, ngủ!”

Tử Thao nhìn thấy người nào đó uống rượu say chơi đùa đến phát điên lập tức đi vào giấc ngủ, hung hăng trừng mắt một cái sau đó thay anh đắp kín mền, chính mình yên lặng chạy đến phòng tắm, dội nước lạnh để tắm…

.

.

10. Con đường phản công thực dài lâu (Phần 4): Đi quyến rũ người ai ngờ lại bị quyến rũ ngược.

Hoàng Tử Thao (đến gần người nào đó tự xưng phản công thành công khiêm tốn xin chỉ giáo) : “Nghệ Hưng ca a, anh làm thế nào phản công lại Lộc ca?”

Trương Nghệ Hưng (có chút chột dạ): “Cố gắng chuốc cho say đi!”

Hoàng Tử Thao (nghĩ lại kinh nghiệm say rượu): “ Vô ích a…. Cái khác đi~”

Trương Nghệ Hứng (hùng hồn): “Tiếp cận hấp dẫn, trực tiếp hành động.”

Hoàng Tử Thao (YY(tự sướng) Ngô Phàm mồ hôi đầm đìa, môi khẽ nhếch lên, phập phồng thở gấp): “Chính là làm sao bây giờ. . . Nói thì như thế … Thông thường đều là em bị hấp dẫn trước, ôi chao!”

Trương Nghệ Hưng: “…”

Hoàng Tử Thao: “…”

Trương Nghệ Hưng ( thở dài ): “Vậy chịu làm thụ đi…”

.

.

11. Máy tính của Tử Thao. Máy tính của Tử Thao không cho ai động đến bởi trong đó có chứa hai bí mật cực kì quan trọng.

Cái thứ nhất là đặt ở trong thư mục trong thư mục trong thư mục của hình ảnh nhóm trong ổ E – toàn là ảnh tình cảm thân mật . Toàn bộ đều do Hoàng Tử Thao mất rất nhiều công sức mới tìm được để lấy kinh nghiệm thực tế để phản công.

Cái thứ hai để ở trong mục dowload ẩn có tên là “Ngô Diệc Phàm bị Tao tổng tấn công ăn cho lên bờ xuống ruộng”. Mỗi lần bị ức hiếp, Tử Thao liền lấy chúng ra khỏi đó YY rồi một mình ngồi trút giận vẽ linh tinh lên trên bức ảnh. Sau đó lại vụng trộm lén lút để nó lại bên trong folder ẩn.

Chính là …..Vì phải mở quá nhiều thư mục cho nên con đường phản công thật là vất vả. Vì luôn để trong mục ẩn cho nên YY từ đó không thể thực hiện được.

Đáng thương Tử Thao, đạo lý cơ bản như vậy mà còn không biết ….

.

.

12. Ta đã phát hiện ra thân phận của ngươi.

Ngưu Đào không biết vì cái gì mà cãi nhau một cách vô cùng quyết liệt.

Hoàng Tử Thao : “Ngươi là đồ mặt than.”

Ngô Phàm : “Còn ngươi thì vô cùng ẻo lả.”

Hoàng Tử Thao: “Ngươi tưởng ta đui mù như mắt chó nhà ngươi sao?”

Ngô Phàm : “Ngươi tức giận túi mắt dường như trông giống cái gì đó ấy.”

Hoàng Tử Thao: “ Đó là tơ lụa đó! Ngươi Ngô người xuất chúng cũng là tên Ngô hạ tiện.”

Ngô Phàm (không vui) :“Ngươi có tức giận cũng có điểm dừng, cả ngày chỉ biết bám sau mông Biện Bạch Hiền giễu võ giương oai.”

Hoàng Tử Thao (nói lảng sang chuyện khác): “Còn làm bộ lạnh lùng, còn ra vẻ thần thánh, căn bản không biết cãi thế nào nên phải thế.”

Ngô Phàm: “…”

Hoàng Tử Thao (một tấc lại muốn tiến một thước): “Ngươi ngoài nhan sắc ra thì chẳng có cái gì!!!”

Ngô Phàm (hoàn toàn nổi giận) : “Còn người thì thậm chí đến nhan sắc cũng còn không có! Công ty như thế nào mà để cho một người chỉ biết chơi trò gậy gộc tỏ vẻ hào hiệp, bề ngoài ngực nhỏ không não, hay tỏ ra khó chịu, mặt than dọa người, là tổng hợp của sự yếu kém mà thành.”

Hoàng Tử Thao (không thốt lên lời): “Ngươi….”

Ngô Phàm (đắc ý): “Ngươi ngay cả cãi nhau đều ồn muốn chết chẳng qua ta!”

Hoàng Tử Thao: “…”

Ngô Phàm: “Trong lòng lúc này còn muốn phản công? Nằm mơ đi!”

Hoàng Tử Thao (bỗng nhiên đầu nhập tình cảnh kịch): “Nói đi…”

Ngô Phàm: “???”

Hoàng Tử Thao (vẻ mặt nghiêm túc giả vờ giơ súng): “Kỳ thật ta sớm đoán được thân phận của ngươi.”

Ngô Phàm (lại có thể phối hợp. . .): “Không thể nào! Làm sao ngươi biết?”

Hoàng Tử Thao (cố nén cười nghẹn giả vờ  hừ lạnh): “Nói lầm bầm, thật ra ngươi chính là hội trưởng hội anti fan!”

Ngô Phàm (thật sự nhịn không được): “Phốc ~ “

Hoàng Tử Thao (đánh Ngô Phàm trong lòng khanh khách cười): “Kekekekekekekekeke~ “

Cứ như vậy 10 giây sau…

Hoàng Tử Thao (lấy tay để trước ngực): “Ôi trời! Chúng ta vì cái gì cãi nhau đấy nhỉ?”

Ngô Phàm: “Quên rồi…”

Hoàng Tử Thao: “Em cũng vậy…”

Và cứ như thế mọi việc lại trở nên bình thường, hai người lại hòa thuận (?).

.

.

13. Người đóng vai phóng viên tuyệt nhất.

Ngưu Đào ngồi khoanh tròn trên sofa xem TV, Trương Nghệ Hưng (bỗng nhiên hắng giọng): “Khụ… Hiện tại nhóm EXO đã đạt được nhiều thành công trên khắp thế giới. Qua bao vất vả mới đạt được thành công như ngày hôm nay, bạn thấy biết ơn người nào nhất?”

Hoàng Tử Thao (ngoan ngoãn cùng anh trai đóng kịch tình cảm, cúi đầu trầm tư) : “”Ở trong mấy năm này, đối mặt các loại khó khăn, tôi đã nhiều lần từng có ý muốn buông tha cho suy nghĩ trong đầu. Thế nhưng, bởi vì có người giúp đỡ ,tôi cuối cùng cũng kiên trì tới cùng. Bất kể là làm cái gì, người ấy luôn ủng hộ tôi, an ủi tôi, cho dù tôi có nhiều điều làm quá , người ấy đều tha lỗi cho tôi. Người ấy là bạn tốt của tôi, cũng là người tôi yêu nhất…”

Ngô Phàm (làm bộ hết sức chuyên tâm xem TV nhưng tai vẫn vươn ra hóng) : “…”

Trương Nghệ Hưng (làm bộ ra vẻ chờ mong) : “ Người kia là ai vậy?”

Hoàng Tử Thao (quay đầu ẩn tình nhìn Ngô Phàm) : “Người kia, là nam giới.”

Ngô Phàm (ánh mắt mềm mại, đưa tay xoa đầu Tiểu Đào): “Ngoan ~ “

Hoàng Tử Thao (cười đến run rẩy hết cả người): “Người ấy… Là cha của tôi!”

Trương Nghệ Hưng (giống như phá hoại): “Phốc ha ha ha ha ha ha, Ngô Phàm à~ Anh rồi cũng có ngày hôm nay sao?!”

Ngô Phàm (da mặt đen như than): “A… Ha ha a… Ha ha ha ha…”

.

.

14. Ngô Diệc Phàm phát “sốt”.

Lộc hàm (đứng ở cửa): “Đã trở lại?”

Hoàng Tử Thao (thay giày): “Ân.”

Lộc Hàm (chỉ vào phòng Ngô Phàm): “Ngô Diệc Phàm sinh bệnh.”

Hoàng Tử Thao (nhíu mày bước đi vội vàng): “Để em đi xem.”

——————— Ta là Ngô Diệc Phàm nằm trên giường, mặt đỏ hồng khó chịu ————–

Hoàng Tử Thao (xem nhiệt độ ở trán): “ôi chao! Như thế nào nóng như vậy? Anh không uống thuốc à?”

Ngô Phàm (giả bộ đáng thương): “Nào có người chăm sóc anh… cái này không phải là chờ em trở về đâu…”

Hoàng Tử Thao (biến thân thành mẹ hiền): “Ai ya nằm đi, em đi lấy thuốc hạ sốt.”

Ngô Phàm (một phen túm lên giường, ôm lấy): “Ôm rồi thì sẽ đỡ rồi.”

Hoàng Tử Thao (mặt đỏ hồng): “Cũng không sợ lây bệnh cho em…”

Ngô Phàm (trộm vén quần áo lên sờ tới sờ lui): ” Đến gần lây bệnh cho em làm sao được . Chậc chậc chậc, Hoàng Tử Thao, em lại gầy đi.”

Hoàng Tử Thao (đánh vào tay, giãy dụa đứng lên): “Em đi lấy thuốc!”

Ngô Phàm (nhíu mày): “Không cho anh ôm anh sẽ không uống thuốc ~ “

Hoàng Tử Thao: “Anh có thích uống hay không thì em có quan hệ gì!”

Ngô Phàm: “Được, em đi đi.”

Hoàng Tử Thao: “…”

Ngô Phàm: “…”

Hoàng Tử Thao (ngoan ngoãn nằm xuống): “Quên đi… Nhanh một chút chấm dứt em còn đi lấy thuốc…”

Ngô Phàm (mắt sáng như đèn ô tô): “Được rồi ~ “

——————– Ta là Ngô Diệc Phàm có sinh bệnh cũng rất dư thừa “Tinh” lực ————–

Lộc hàm (nhìn thấy cả khuôn mặt đỏ bừng cùng với bộ quần áo đã được thay ra của Tiếu Đào): “Ngô Phàm có chỗ nào không khỏe không ?”

Hoàng Tử Thao (yếu ớt + hung tợn): “Không có việc gì! Chính là phát ‘Tao’!”

Lộc hàm (vẻ mặt rõ ràng): “…”

       ___ END___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro