Chapter 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chrollo thấy mình đang ở ngoại ô Thành phố Sao Băng, và không biết phải bắt đầu từ đâu. Hắn có quen biết một số cư dân trước khi rời đi, nhưng hầu hết trong số họ đều là những đứa trẻ trạc tuổi hắn và không có gì đảm bảo rằng họ vẫn còn ở đây. Hắn cố gắng nghĩ đến những người khác, bất cứ ai có thể cho hắn bất kỳ manh mối nào dẫn đến những bí ẩn đang dày vò quá khứ của hắn. Không phải hắn tin thủ lĩnh Phantom Troupe, không, hắn chỉ muốn chứng minh rằng cậu ta đã sai. Và để làm được điều đó hắn cần bằng chứng, nhưng hắn thậm chí còn không biết bắt đầu từ đâu. Chắc chắn rằng Chrollo đang ở Thành phố Sao Băng, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn biết phải làm gì ở đây. Và hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác thôi thúc muốn đến đây.

Chrollo thở dài. Thực sự không thích làm việc mà không có kế hoạch như vậy. Chỉ vừa đặt chân đến đây là hắn đã không thể kiềm chế nổi bản thân và bắt đầu hành động theo bản năng. Điều đó không hẳn là tệ, nhưng đây đâu phải là một trận chiến tàn khốc nào đó, chỉ là hắn đang cố gắng thu thập bằng chứng về bản thân mình thôi. Phải không?

"Này cậu!" hắn nghe thấy ai đó gọi, thu hút sự chú ý của hắn từ thành phố chuyển đến một người đàn ông lớn tuổi trong bộ yukata trắng và sáng một cách bất thường. "Cậu đã lảng vảng ở đây một lúc rồi. Cậu có ổn không hay đang muốn tìm người thuê?"

"Tôi không tìm người thuê, nhưng tôi không chắc rằng mình ổn không." Chrollo trả lời thành thật, để ý đến nét mặt của người đàn ông trước mặt. Mái tóc dài màu đen lấm tấm bạc được buộc chặt lại bằng băng vải và bộ ria mép kiểu Fu Manchu* cùng màu. Ông ta trông quen quen.

Là kiểu này nè:

"Không ổn à? Điều này mang nhiều nghĩa lắm... chà, trông cậu không giống người xấu. Theo tôi, tôi sẽ cho cậu nghỉ ngơi ở chỗ tôi một lúc để tránh nóng." Người đàn ông vừa nói vừa ngoắc tay ra hiệu.

“Cám ơn” Chrollo trả lời với một cái cúi đầu nhẹ, gần như khiến người đàn ông phải dừng bước trước khi tiếp tục đi tiếp, dẫn cả hai về nhà ông ta.

Khi Chrollo đến, hắn đã nghĩ rằng tòa nhà từng là đền thờ của vị thần nào đó ở Thành phố Sao Băng, nhưng hóa ra đó là nhà của người đàn ông này. Ngôi nhà rộng rãi một cách đáng ngạc nhiên, khiến tầm mắt của hắn trải rộng. Hắn nhìn người đàn ông kia cởi dép khi bước vào rồi bước tới giữa phòng, nơi có một chiếc bàn thấp và ngồi trên một chiếc nệm đặt cạnh đó.

"Vậy, tên của cậu là?" người đàn ông hỏi, rót cho mình một ít trà khi Chrollo đi tới.

"Tôi là Chrollo."

"Hmm, cái tên thú vị đấy. Có gia đình không?"
"Không, không hẳn."

“Hmm, chuyện bình thường thời nay. Họ bỏ rơi cậu à?"

"Họ đã chết."
"Oh, thật tệ tôi không nên-" người đàn ông xin lỗi nhưng Chrollo xua tay.

"Đừng nghĩ về nó. Cái chết của họ đã đưa tôi đến đây, theo một cách vòng vo kỳ lạ nào đó." Chrollo nhận xét thêm, nhận ra rằng người đàn ông đang gật đầu đầy tò mò.

"Đó có phải là lý do tại sao cậu nhìn chằm chằm vào thành phố với sự khó chịu? Cậu đang tìm kiếm câu trả lời đằng sau cái chết của họ sao? Điều đó cũng xảy ra rất nhiều ở đây..."

Chrollo gần như ngạc nhiên về tính chính xác của người đàn ông lớn tuổi nhưng hắn nhanh chóng gạt điều đó ra khỏi tâm trí. Đây là lúc để có được thông tin.

"Đúng vậy, ông nói đúng. Tôi có cảm giác mình nên đến đây để xác nhận một vài điều, vì ai đó, ừm... đã đưa ra một quan điểm đối lập nhưng hấp dẫn với những gì tôi tin tưởng, và bây giờ tôi muốn tìm bằng chứng ủng hộ quan điểm của mình. "

"Oh? Cậu đang mơ hồ à? Chà, tôi không để ý đâu. Tất cả chúng ta đều có bí mật của riêng mình, vì vậy tôi sẽ không hỏi thêm. Tôi sẽ cố gắng giúp cậu hết sức có thể."

"Cảm ơn ông. Ông thật sự rất tốt bụng." Chrollo nói, hơi cúi đầu lần nữa khi người đàn ông kia bắt đầu rót trà cho hắn.

"Không vấn đề gì. Dù sao thì tôi cũng thường giúp đỡ mọi người. Sau khi con trai tôi bỏ nhà đi, tôi đã phải chăm sóc hai đứa trẻ tóc vàng dùm một người bạn của mình." người đàn ông thản nhiên trả lời, liếc nhìn chiếc ấm đã cạn trà. "Cuối cùng thì chúng cũng rời đi, nhưng chúng đã giúp tôi liên lạc lại với con trai tôi và thậm chí thỉnh thoảng chúng còn liên lạc về. Chúng thật là những đứa trẻ đáng yêu. Bây giờ chúng đã có một gia đình của riêng mình, và mặc dù tôi không hoàn toàn liên quan,nhưng chúng vẫn là gia đình của tôi, cậu hiểu không?"

Chrollo gật đầu, buộc mình hỏi thêm về tình hình trước khi người đàn ông nhận ra điều gì đó.

"Trông ông có vẻ quen quen..." anh bắt đầu, nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi, cố gắng nhớ lại. Hình dạng khuôn mặt mà hắn biết mình đã tứng nhìn thấy, nhưng ở đâu? Ông ấy nói ông ấy có một đứa con trai… có lẽ điều đó có nghĩa là… “Con trai ông, tên nó có phải là… uh, Nobu…?” Anh dừng lại, đầu đau nhói khi cố nghĩ thêm về chuyện đó.

“Cậu biết con trai tôi à?” Người đàn ông lớn tuổi hỏi một cách hoài nghi, dường như không nhận thấy sự đau đớn của Chrollo và suýt đánh rơi bình trà mới pha đang cầm.

“À, tôi đã từng. Anh ta là người quen của tôi khi tôi còn sống ở đây, ký ức chỉ là… rất mơ hồ… Tôi e rằng đầu óc tôi không giỏi lưu giữ ký ức tuổi thơ lắm. Tôi hầu như không nhớ được gì về thời điểm đó. ." Chrollo giải thích thêm, phấn khởi vì hắn có thể nói với ai đó về điều này, nhưng đồng thời, cũng tự nguyền rủa mình vì đã quá thành thật.

"Cậu biết những gì? Tôi không nghĩ ở đây còn ai nhớ đến nó nữa, mặc dù bây giờ nó là một phần của Phantom Troupe, nó thực sự nên có một cái tên cho riêng mình."

Chrollo cứng người trước những gì nghe được. Hắn biết rằng The Troupe xuất thân tại Thành phố Sao Băng, nhưng tình cờ gặp được phụ huynh của một ai đó trong đó thì…

"Và ông nghĩ gì về điều đó?" Chrollo tò mò hỏi, chăm chú quan sát người đàn ông đang loay hoay với cái ấm trà trên tay với một chiếc khăn.

"Việc nó ở trong The Troupe? Tôi không hoàn toàn ủng hộ điều đó, nhưng họ giống như Robin Hoods của thành phố này. Phần lớn số tiền họ kiếm được đều mang về đây để giúp đỡ cơ sở vật chất, cung cấp giáo dục và thực phẩm cho trẻ em ở đây. "Người đàn ông lớn tuổi nhún vai, bưng trà tới rồi lại ngồi xuống, trên môi nở nụ cười. "Hơn nữa, nó được quản lý bởi một trong những đứa trẻ tóc vàng mà tôi chăm sóc. Đứa nhỏ nhất! Ai có thể nghĩ thế đúng chứ? Nhưng trí thông minh của nó đã đặt đúng chỗ. Miễn là cậu không đụng tới người thân nó thì nó sẽ không đụng tới cậu.”

"Tên của cậu ta là gì?" Chrollo bật thốt, một sự phấn khích kỳ lạ dâng lên trong ngực hắn khi nhắc đến thủ lĩnh của Phantom Troupe.

"A? À thủ lĩnh? Tên nó là Kurapika, và tên anh họ của nó là Shalnark. Nghe có vẻ như cậu đã gặp họ thời gian ngắn trước đây, và cậu đã phải tuyệt vọng biết bao để biết được tên của nó!" người đàn ông cười lớn, lại tiếp tục cười khi Chrollo cố gắng trừng mắt nhìn ông nhưng nó lại trông giống như một cái bĩu môi. "Cậu bao nhiêu tuổi? Cậu có vẻ tầm tuổi chúng, ý tôi là The Troupe."

"Ah, chà," Chrollo ngập ngừng, không thực sự muốn mất nhiều thời gian để có được thông tin mà hắn đang tìm kiếm. Anh nhìn sang người đàn ông và thấy ông ta đang kiên nhẫn chờ đợi, dù biểu cảm trên mặt có chút lo lắng. Có lẽ đang tự hỏi liệu Chrollo có biết ngày sinh của mình không. Chàng trai trẻ thở dài. "Tôi hai mươi sáu." cuối cùng hắn ta đã nhượng bộ vì thấy rằng thực sự không có cách nào khác để lảng tránh người cha lẩm cẩm của The Troupe.

"Cậu ở tầm giữa! Thật tuyệt vời! Dù tôi nghĩ Kurapika là người trẻ nhất, khi tôi nuôi cậu bé thì nó mới bốn tuổi, nên bây giờ cậu ấy hẳn là... mười bảy? Gần mười tám? Ừ, tầm tuổi đó." người đàn ông nói, gật đầu với chính mình khi Chrollo cố gắng che giấu sự ngạc nhiên của mình. Hắn biết thủ lĩnh của chúng còn trẻ khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, nhưng thật khó để tin rằng người nào đó trẻ hơn hắn chín tuổi đã đánh bại hắn chỉ bằng cách đào sâu vào những bất an trong quá khứ của hắn. Hắn đang chuẩn bị thu hút sự chú ý của người đàn ông thì thật xấu hổ, hắn nhận ra mình chưa bao giờ biết tên của người nọ.

"Thưa ông, chính xác thì ông là ai ? Ông chưa bao giờ giới thiệu bản thân." Hắn nói, cố gắng giả vờ như điều đó không ảnh hưởng đến mình chút nào.

"Cái gì? Nobunaga chưa bao giờ nhắc đến ông già nhà mình trước đây? Chà có lẽ là không, lúc đó tôi không phải là người cha tốt nhất. Tôi là Nobuhide Hazama, rất vui được gặp cậu Chrollo." Người đàn ông nói và cúi đầu trước Chrollo, người cũng cúi đầu chào lại.

"Tôi cùng vậy." Hắn trả lời, nhìn Nobuhide một cách nghiêm túc. “Vậy Nobuhide, ông biết được bao nhiêu về gia tộc Mammon?”
--------------
Tui bận quá nên đăng trễ, rất xin lỗi.

Chuyện là vô năm học r, vì nhiều lí do nên tui không dùng máy tính đã dịch truyện được nữa nên có lẽ truyện sẽ ra chậm hơn rất nhiều (vì tui dùng điện thoại dịch) hoặc là drop 1 thời gian luôn.

Tạm thời tui chỉ có thể nói là hẹn mọi người hè năm sau.

Thân ái❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro